Thành Dương Mục Thu sững sờ tại chỗ, đây… đây là tiểu hồ ly tinh cả ngày đuổi theo mình sao? Tại sao Ngân Nhung lại nói ra những lời này?
Đúng vào ngay lúc này, bốn người nói có việc phải làm, thật sự đã một lời thành sấm, Huyền Phong vòng trở lại: “Thiếu tông chủ, Thành Dương Tiên tôn, ở ngoài có chuyện rồi!”
Trần Hướng Vãn một mực mang lòng nghi ngờ yêu tộc sẽ làm loạn, nghe vậy vội đứng dậy đi ra ngoài theo, Thành Dương Mục Thu luôn luôn lấy hàng yêu trừ ma là nghĩa vụ của mình lại không nhúc nhích, ngồi yên tại chỗ, cau mày nói với Ngân Nhung: “Ngươi có yêu cầu gì, có thể nói ra, còn tiếp tục quậy như thế, thì sẽ thật sự không được phép trở về Thái Vi Cảnh!”
“…ta thật sự không muốn về.” Ngân Nhung cảm thấy ở riêng một chỗ với tổ tông áp lực quá lớn, bèn đứng dậy đi ra nhã gian, lại bị Thành Dương Mục Thu ngăn cản: “Ngươi đang để ý đến chuyện ta từng có hôn ước với Trần Hướng Vãn sao? Bản tôn có thể nói cho ngươi biết, trước đây chẳng qua là —— “
“Ngươi có hôn ước với ai cũng không có liên quan gì đến ta.” Ngân Nhung ngắt ngang lời hắn, “Tiên tôn, hai ta vốn không có quan hệ gì, chính ngươi cũng đã nói, không để ta gây trở ngại đạo tâm của ngươi, ta khắc ghi sâu trong lòng, nên ta cũng rất có chừng mực, tuy rằng hai ta từng ngủ với nhau vài lần, nhưng không phải chỉ vì thu hồi yêu đan thôi sao? Bây giờ thì yêu đan đã lấy về gần hết, ân oán của hai ta cũng thanh toán xong rồi.”
“Ây, ta đã nói rõ ràng trong thư, tại sao ngài lại đọc không hiểu chứ?” Ngân Nhung cảm thấy quá trình giao lưu giữa hai người chắc chắn đã xảy ra vấn đề gì, chợt thấy Thành Dương Mục Thu ngơ ngác ngồi yên tại chỗ, hình như không còn định ngăn bước y nữa.
Ngân Nhung bèn nhân cơ hội này đứng dậy, đuổi theo như một làn khói, chạy đi hóng hớt.
Tiếng động nhốn nháo dưới lầu rất lớn, người cả nửa con phố vây quanh ba lớp trong ba lớp ngoài, ở chính giữa là hai nữ tu mặc đồ tím của Tinh Huy Lâu, cùng với một nam nhân gầy gò thấp bé, đẩy một chiếc xe đẩy tay, trên đó có một cụ già ốm yếu, đang ồn ào: “Tất cả là do các người làm việc không ra hồn! Người ta nói nữ nhân lo việc nhà, nhà sụp phòng đổ, ta thấy chẳng sai, năm nào cũng nộp tuế cống, vậy mà ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không xong, còn chẳng bằng Huyền Âm Cốc ngày xưa!”
Một nữ tu hơi trẻ hơn cả giận nói: “Nếu như thật sự là Tam Thi quấy phá, đổi lại là Huyền Âm Cốc cũng phải mời đại tông môn đến giải quyết mà thôi, tại sao đổi là bọn ta thì là vô dụng chứ?”
Nữ tu còn lại cản sư muội của mình, hỏi: “Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra, ngươi nói rõ ràng đi, nếu có việc thật, thì chúng ta lập tức phái người đi cầu viện Tứ đại tông, nhưng nếu là ngươi cố tình gây sự thì đừng trách bọn ta không khách khí.”
Ngân Nhung nhòm xuống từ trên lầu, trông thấy Trần Hướng Vãn đã gạt đám đông ra bước vào chính giữa, bên cạnh không có người quen, nên bèn hỏi quần chúng náo nhiệt xung quanh, “Ở dưới đó có chuyện gì xảy ra vậy? Cái gì là Tam Thi làm loạn vậy, có liên quan gì đến Huyền Âm Cốc thế?”
Huyền Âm Cốc thì y có ấn tượng, là một môn phái kỳ cục mà chẳng có đệ tử nào làm người ta thích nói, được Vô Lượng Tông che chở.
“Giang Bắc vốn là địa bàn của Huyền Âm Cốc, sau này sức không bằng người, mất đi một phần thành trấn, ví dụ như trấn Chương Ất được Tinh Huy Lâu tiếp quản, đến giờ đã có hơn năm mươi năm.” Người lên tiếng đáp lại thế mà là Thành Dương Mục Thu.
Ngân Nhung: “Ồ.”
Thành Dương Mục Thu: “Về Tam Thi, tức chỉ Thượng Thi, Trung Thi, Hạ Thi, hay còn gọi là “Thanh Cô, Bạch Cô, Huyết Cô”.
Sau khi con người chết đi, hồn lên trời, phách xuống đất, chỉ để lại Tam Thi đi khắp nơi, tứ thời bát tiết, hưởng thụ tế tự.
Song nếu như tế tự không đủ, thì sẽ quấy phá gây chuyện.
Trong đó “Huyết Cô” là phiền phức nhất, nó háo sắc ham giết chóc, thường đầu độc nam tử anh tuấn, hoặc là cưỡng gian rồi giết chết nữ tử tuổi thanh xuân.”
Ngân Nhung: “…ồ.”
Tổ tông bị làm sao thế nào? Trước đây lúc y đọc sách không hiểu, đi hỏi lại Thành Dương Mục Thu, hắn vẫn luôn không dằn được nói “đọc sách ngàn lần tự khắc hiểu”, rồi ra lệnh cưỡng chế bắt Ngân Nhung tự học bằng cách nhớ.
Học không thuộc thì bị roi đánh, vừa hung dữ vừa ngang ngược, hôm nay bị làm sao vậy? Mình chỉ thuận miệng hỏi một tiếng thôi, sao hắn phải giải thích tỉ mỉ đến thế?
Thành Dương Mục Thu: “Những gì ngươi vừa nói là thật sao?”
Ngân Nhung dời tầm mắt khỏi khung cảnh náo nhiệt dưới lầu, nhìn sang hắn: “?”
Thành Dương Mục Thu cắn răng nói: “Ngươi cùng ta… chỉ là để lấy lại yêu đan?”
Ngân Nhung cảm thấy ánh mắt tổ tông hơi đáng sợ, vô thức hơi co mình về đằng sau, sợ hãi nhưng vẫn nói ra lời thật lòng: “Đúng vậy.”
Biểu cảm của Thành Dương Mục Thu càng đáng sợ hơn nữa: “Cho dù không có Trần Hướng Vãn, không ai nhắc đến cái hôn ước vô nghĩa kia, ngươi cũng muốn đi?”
Lần này Ngân Nhung thật sự bị hắn doạ đến mức hiện ra hình dạng yêu, đôi tai hồ ly nhú lên trên đỉnh đầu, vừa vểnh lên, lập tức sợ sệt cụp ra đằng sau áp sát xuống đầu, y liếm môi một cái, hơi cúi đầu, rồi lặng lẽ ngước mắt lên, lén nhìn Thành Dương Mục Thu, không dám nói tiếp.
Thật ra không hẳn là y hoàn toàn không quan tâm đến cái hôn ước đó.
Nhưng mà đúng như lời tổ tông đã nói, cho dù có hôn ước hay không thì y cũng muốn đi.
Từ sớm y đã nhận ra, thân phận của cả hai khác nhau một trời một vực, tuy tu vi của Hồ Ngân Nhung y tầm thường, được cái nghèo mạt rệp, nhưng y biết rằng mình có một lớp vỏ bọc xinh đẹp, ít nhất thì đời này không lo thiếu trai, thế thì cần gì phải khóc lóc van xin treo mình trên mỗi gốc cây?
Mà cái gốc cây đó còn ghét mình như thế, cứ như là dính vào một chút, thì vấy bẩn ô tổ tông.
Lần nào hành sự xong, Thành Dương Mục Thu lập tức lẩn đi thật xa, điệu bộ biết vậy chẳng làm đó rõ ràng đến mức nào, Ngân Nhung cũng chẳng mù, sao có thể không nhìn ra được?
Từ lâu hắn đã không còn là đại ca trọng thương mất trí nhớ, sẽ chống gậy, thức sớm nấu đồ ăn sáng, may vá búp bê cho y ở trấn Tỳ Bà nữa rồi.
Vậy giữ suy nghĩ xằng bậy đó, không phải là tự rước lấy nhục thôi hay sao?
Thành Dương Mục Thu lại không cam lòng, hỏi càng gấp gáp: “Thế tại sao ngươi, lại đi theo Trần Hướng Vãn?”
Nếu như không phải để ý đến việc mình từng có hôn ước với hắn, nếu không phải lòng có mình, thì vì sao còn đi theo Trần Hướng Vãn?
“Không phải ta đi theo hắn, mà là hắn đi theo ta.” Ngân Nhung nói, “Đạo lữ nhà ngươi hình như nghe thấy một vài lời bóng gió, nên hiểu lầm quan hệ của chúng ta, có điều ngươi yên tâm, ta đã giải thích rõ rồi.”
Ngân Nhung lấy lòng nói: “Tiên tôn, tuy rằng ngươi ghét ta.
Nhưng ân tình của ngươi với ta ta nhớ hết, không có chuyện không biết lý lẽ gây thêm phiền phức cho ngươi đâu, ta đã giải thích rõ ràng với hắn, chúng ta chỉ là chủ nhân và linh sủng thông thường mà thôi, hơn nữa ngay cả khế chủ tớ còn chưa kết, chút xíu quan hệ cũng không có.
Bây giờ ta đã tự do rồi, ta cam đoan, cả đời này sẽ không quay lại Thái Vi Cảnh, không xuất hiện trước mặt ngươi nữa.
Mà không tính hôm nay nhé, ta không có cố y, ta đâu biết là lão nhân gia ngài sẽ chạy đến đây bắt yêu, nói chung ngươi yên tâm, Hồ Ngân Nhung ta cả đời này sẽ không làm chướng mắt ngươi đâu!”
“Thành Dương lão tổ! Thật sự là Thành Dương lão tổ? Cầu ngài làm chủ cho chúng ta!” Trong lúc nói chuyện, thì nam nhân thấp bé đang gây chuyện dưới lầu chẳng biết đã bò lên đây từ lúc nào, vừa nhìn thấy Thành Dương Mục Thu lập tức cúi đầu lạy.
Vậy mà đụng ngay lão tổ ôm một bụng tức đang không tiện phát tác, vừa khéo chọc ngay mũi dao.
“Đùng!”
“Kẻ nào náo động?”
Thành Dương Mục Thu vỗ một chưởng xuống rào chắn.
Cả tòa Di Vận Các rạn nứt thành từng tấc từng tấc, thậm chí còn có xu thế nghiêng ngã lảo đảo, chỉ có khách khứa đang dựa vào lan can hét lên kinh ngạc.
Nhưng lầu các xây bằng gỗ lại bình yên vô sự, tất cả những vết nứt trên gỗ đó khôi phục lại ngay trong khoảnh khắc.
Lần này, khách khứa lầu trên lầu dưới đồng loạt phát ra tiếng bàn luận xôn xao.
Thế còn chưa đủ, hắn chỉ tốn mấy hơi, đã biến tòa nhà trở lại như cũ!
Chỉ cần linh lực đủ mạnh, thì có thể phá nhà ngay, nhưng khôi phục chỉ trong một hơi thôi, phải dựa vào pháp lực thâm hậu tinh diệu, tuy chỉ là tiện tay, nhưng càng dễ đoán được, tu vi mạnh mẽ đến mức nào đây chứ? Vậy nên hẳn là, các vị tu sĩ ngoại lai đó nói không sai, có lẽ hắn thật sự là Thành Dương lão tổ! Nếu như là đại năng số một giới tu chân Thành Dương Hoành, vậy thì những gì hắn làm cũng có thể hiểu được!
“Thành Dương lão tổ không phải hơn năm trăm tuổi sao? Sao trông trẻ tuổi như thế? Hoàn toàn không giống với hình tượng ông cụ tóc trắng là tiên sinh kể chuyện nói!”
“Uổng cho nhà ngươi có được một vị tu sĩ Trúc Cơ, sao không biết “mặt càng trẻ thì có nghĩa là thiên tư càng mạnh”? Cỡ tiên nhân như lão tổ, tất nhiên là trường sinh bất lão rồi.”
Vừa rồi thôn dân kia đối mặt với nữ tu của Tinh Huy Lâu hung hăng đến mức nào, sau khi bị “ra oai phủ đầu” như vậy, thì bây giờ khi đối mặt với Thành Dương lão tổ cao to uy nghiêm lại rụt rè bấy nhiêu.
Cho dù vừa bị dư chấn sau cái chưởng vào rào chắn đến mức miệng mồm trào máu, vẫn như trước không dám lên án một câu, lui trên đất như chim cút, không ngừn dập đầu.
Thành Dương Mục Thu không ưa bộ dạng đó, thấy trên hành lang uốn khúc nhiều người vây quanh như vậy, trong lòng cũng biết không phải là lúc thích hợp để nói chuyện với Ngân Nhung, đành dằn lửa giận xuống, hỏi: “Có chuyện gì?”
Người thôn dân đó suýt chút nữa đã sợ tè ra quần, một chữ cũng không nói ra được, vẫn phải nhờ Trần Hướng Vãn đơn giản rõ ràng tóm tắt giải thích lại: Thì ra là, ngoài trấn CHương Ất có một thôn tên Chương Hà vây quanh.
Khoảng chừng ba ngày trước, trong thôn có một hậu sinh mười tám tuổi đi lạc, ban đầu mọi người chẳng cho là chuyện to tát, dù sao thì người ta chỉ hay lừa nữ nhân và trẻ con, bắt một tên trẻ ranh to xác có thể làm được gì đây?
Nhưng rất nhanh, càng nhiều hậu sinh mất tích, đến một ngày, hậu sinh tuấn tú chừng hai mươi tuổi trong cả thôn, tất cả mất tích! Chỉ còn lại, người lớn tuổi, cùng với những người có vẻ ngoài bình thường không được hút mắt như trước mặt.
Còn có người trong thôn tuyên bố mình từng nhìn thấy tiểu hài tử cưỡi ngựa đỏ, có lão nhân nói tiểu hài tử và ngựa đều là do “Tam Thi” biến thành, nam nhân trong thôn mất tích, không phải do con người làm, mà là Huyết Cô đến hút tinh ăn thịt!
Chờ đến nửa đêm vẫn chưa thấy có người trở về, dân trong thôn càng đứng ngồi không yên, phái người đến Tinh Huy Lâu mời các tu sĩ hỗ trợ tìm người.
Nhưng mà, ban đầu Tinh Huy Lâu cũng không nhận ra mọi việc nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cho hai đệ tử trẻ tuổi đi xem thử, hai vị tiểu cô nương mới đến Trúc Cơ thăm dò Huyết Cô làm loạn, nếu như thật sự là Tam Thi, thì các cô không xử lý được, cần phải mời đại tông môn giúp đỡ.
Chỉ một câu như thế thôi mà chọc tổ ong vò vẽ.
Ngân Nhung nghe thấy xung quanh có người biết chuyện khe khẽ bàn luận: “Cái thôn này vốn nằm trong quản lý của Huyền Âm Cốc, sau này mới cắt sang cho Tinh Huy Lâu, người trong thôn vẫn luôn không lòng chuyện mình bị nữ nhân trông coi, hơn nữa Huyền Âm Cốc vẫn không chịu dứt hẳn, nhiều năm như vậy, năm ngày thì ba ngày đả cho người đến “liên lạc” với thôn dân, mong có một ngày có thể thu lại đất đã bị mất.”
“Ây, thật ra thì mấy năm nay Tinh Huy Lâu đã rất tận trách, giúp bọn họ không ít, nhưng bọn họ vẫn cứ hay mắng các nàng là gà mái gáy sáng (), không được chết tử tế.”
“Cái thôn Chương Hà đó chả ra gì, không phải bưng bát lên ăn thịt, để đũa xuống chửi má nó sao?”
“…”
Trần Hướng Vãn: “Bọn họ nghe nói đi tới đại tông môn cầu viện cần phải mất mấy ngày đi qua đi lại, sợ nam nhân trong thôn ngộ hại, cho nên ra giữa đường gây sự, mong có thể làm cho Huyền Âm Cốc ở gần hơn đứng ra.”
“Không không không, không liên quan đến Huyền Âm Cốc!” Người thôn dân nhỏ gầy sợ hãi rụt rè nguỵ biện, “Thật sự là do mẹ già trong nhà bệnh nặng, hai tên em trai của ta đều đã mất tích rồi, ta sợ bọn họ bị giết hại, sau này không còn tiền vào, ta có thể chịu đói, nhưng mẹ già thì không thể! Chả liên quan gì đến Huyền Âm Cốc cả, ai làm chủ cho ta cũng được cả! Chỉ là đám nữ nhân đó không tin tưởng được, bây giờ Thành Dương lão tổ hiện thế, lòng dạ của tiểu nhân tức thì nhẹ nhõm!”
Ngân Nhung thật sự nghe không lọt tai, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Gì mà không tin tưởng được chứ, tốt xấu gì người ta cũng trông nom các ngươi mấy chục năm, là các ngươi không biết xấu hổ mới đúng.”
“Ranh con này nói nhăng gì đó?” Tên thôn dân thấp gầy thấy Ngân Nhung đứng lẫn trong đám đông đôi tai hồ ly trên đỉnh đầu đã thu vào lại, chỉ mặc một bộ thường phục màu đỏ.
Trắng trẻo, trông còn đẹp hơn cả thiếu nữ, cứ tưởng y là tiểu thư con nhà ai mà mặc nam trang, đi dạo phố chơi mà thôi, bèn trợn mắt nhìn y mắng, “Nhóc con còn chưa mọc đủ lông, người lớn nói chuyện bớt xen mồm vào!”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Thì ra là Thành Dương Mục Thu và Trần Hướng Vãn cùng đồng thời quát lớn.
Cả hai vừa cùng nói ra, cũng cùng sửng sốt, khó hiểu nhìn về phía đối phương.
Đúng ngay lúc này, nữ đệ tử của Tinh Huy Lâu tiến lên trước ôm kiếm thi lễ, “Thành Dương Tiên tôn, Tinh Huy Lâu ta vốn đang dự định đi tới Thái Vi Cảnh cầu viện, không ngờ rằng hôm nay tiền bối lại đang ở trấn Chương Ất, thật sự là quá tốt…”
Còn chưa dứt lời, nữ đệ tử hơi nhỏ tuổi hơn kéo làn váy của nàng, giậm chân nhỏ giọng nói: “Sư tỷ! Lo cho bọn họ làm gì?”
Sư tỷ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, dù không muốn, nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, nói tiếp: “Có thể cả gan xin tiền bối tự mình xuống núi hàng yêu hay không?”
Tuy nàng ăn nói khách khí, nhưng trong lòng đã có định luận, đã nghĩ kỹ xem nên trở lại phục mệnh với sư tôn như thế nào rồi.
Dù sao thì làm gì có ai là không biết Thành Dương lão tổ bình sinh thích nhất là hàng yêu phục ma, quan tâm nhất là danh dự Thái Vi Cảnh? Tam Thi đối với hắn mà nói, chỉ là dễ như ăn cháo, nhưng có thể dương danh thay cho Thái Vi Cảnh, góp phần ngồi vững địa vị Tiên môn số một thiên hạ, sao lại không làm?
Nhưng mà, Thành Dương lão tổ lại cười lạnh một tiếng, nói: “Bản tôn có chuyện quan trọng trong người, thứ cho không thể tòng mệnh.”
“Đa tạ… ơ?”
Thành Dương Mục Thu: “Ngân Nhung, chúng ta đi.”
Trần Hướng Vãn xòe quạt giấy, chỉ vào Ngân Nhung, hơi mỉm cười nói với nữ đệ tử kia: “Vị tiểu huynh đệ của nhà ta nói đúng, lấy đức báo oán, lấy gì báo đức? Che chở thôn dân cũng muốn lượng sức mà làm, chẳng bằng thông báo lại theo quy củ, kết quả thế nào, xem số của bọn họ thôi.”
Thành Dương Mục Thu đi tới đâu, đám đông đã tự động nhường chỗ cho, còn chưa bước đến khúc quanh trên hành lang, đã dừng lại, hắn phát hiện Ngân Nhung không đi theo mình.
quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trần Hướng Vãn đang đứng bên cạnh y, thân thiết hỏi: “Người trong thôn thô bỉ, vừa nãy không làm ngươi sợ chứ?”
__
() gà mái gáy sáng: Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.
Gà mái báo sáng là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, nhưng thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội.
Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa..