Lớp Học Bổ Túc Của Sư Tôn

chương 26

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong một đêm, sư tôn của tông phái đổi hết về dáng vẻ vốn có ban đầu. Các sư tôn và trưởng lão ngụ tại các ngọn núi khác nhau đồng loạt âm thầm kết thúc hoạt động tập thể "vui vẻ" được truyền tai trong tông phái.

Các đệ tử đều như thể đánh thắng trận, hoan hô cởi bỏ lớp giả trang.

Dù sao cũng chẳng ai thích mình trông xấu xí cả.

Các sư tôn thất bại, điên cuồng gọi Thời Minh Đạt trong nhóm liên lạc chung, xin ông hãy xuống núi nghĩ cách giúp họ lần nữa.

Thời Minh Đạt buồn rụng cả tóc, nghĩ tới nghĩ lui mất mấy ngày, cuối cùng mới thông báo có buổi học mới trong nhóm liên lạc chung.

Ngay lập tức, trong nhóm tràn ngập tiếng hoan hô.

Vài tuần sau tại Vân Ngoại Lâu, cuối cùng lớp học mới cũng được bắt đầu. An Hòa Dật ngự kiếm tới, tìm một chỗ ngồi ở dãy phía sau. Vừa mới ngồi xuống, các sư tôn từ những môn phái khác đã len lén đánh mắt nhìn qua. Thấy An Hòa Dật quay ra nhìn, bọn họ sẽ lập tức quay đầu đi.

Đây là tình huống kiểu gì vậy?

An Hòa Dật quay sang nhìn Ôn Cảnh bên cạnh một cái, nghi rằng mọi chuyện đều từ người này mà ra. Dù sao thì lâu nay mình vẫn luôn an phận thủ thường, cũng đâu gây chuyện sinh sự bao giờ.

"Không phải tại ta đâu nhé," Dường như đọc được suy nghĩ của An Hoa Dật, Ôn Cảnh cũng quay sang nở một nụ cười nham hiểm.

"Vậy huynh có biết là chuyện gì không?" An Hòa Dật cẩn thận quan sát sắc mặt Ôn Cảnh, muốn từ đó đoán ra sự việc.

Cây quạt trong tay Ôn Cảnh lại phe phẩy, nhàn nhã dựa lưng vào chiếc bàn phía sau. Quạt phe phẩy thêm mấy cái nữa hắn mới gập lại, chỉ về một phía, "Ngươi nghe đi."

An Hòa Dật nhìn theo hướng hắn chỉ, là một vị sư tôn đang quay lưng về y, đang trò chuyện với sư tôn ngồi phía trước.

"Nè, ngươi đã nghe gì chưa? Thứ hạng của Duyên Sinh Tông trong bảng bình chọn năm nay cao lắm đó."

"Không phải vốn dĩ đã khá cao rồi à?"

"Chẳng phải năm ngoái mới bị tụt hạng à? Năm nay lại đột nhiên cao vọt lên, ngươi biết vì sao không?"

"Vì sao?"

"Bởi vì bán sắc đó! Ngươi nói xem, bọn họ bảo chúng ta giả trang cho xấu, kết quả bọn họ lại đi thay trang phục vào ngày bình chọn, thế là thứ hạng tăng vọt vậy đó!"

"Chơi bẩn thế! Nhất định là cố ý rồi!"

"Chứ sao! Tông chủ nhà bọn ta tức điên lên, kêu là không bao giờ giả trang xấu xí nữa."

...

Hai vị sư tôn nọ vẫn còn đang tám chuyện, bên cạnh đang vang lên tiếng cười khẽ. An Hòa Dật hơi bối rối quay sang nói với Ôn Cảnh, "Bọn ta đâu có cố ý."

Bên phải có một vị tu sĩ tung áo ngồi xuống, là Trác Thịnh, "Đương nhiên là cố ý rồi. Tông phái bọn ta cũng thay đồ lại mà. Cái chuyện này chẳng phải không cần nói cũng tự biết trong lòng à, do bọn họ ngu quá thôi."

Vừa nói xong, một tia nhìn u oán lập tức bắn thẳng tới. Ba người họ đồng loạt quay ra, thấy Ngu Văn Tinh đứng kế bên đang nhìn họ chằm chằm.

"Các ngươi... Không phải là không đổi lại đấy chứ?" Trác Thịnh nuốt nước miếng, vẻ mặt khó mà tả được hết bằng lời.

"Ừm", Ngu Văn Tinh ấm ức gật đầu một cái.

Ba người đồng loạt rơi vào trầm tư. An Hòa Dật nâng tay chậm chạp đưa một chén trà qua.

Trong phòng học, mọi người thảo luận sôi nổi một hồi. Thời Minh Đạt vẫn luôn ngồi trong phòng chờ, nghe những lời đàm luận bên ngoài mà trán vã mồ hôi, giờ mới vội vã đi ra.

"Các vị đạo hữu, cuộc khủng hoảng đã chính thức bắt đầu," Thời Minh Đạt thở dài thượt một tiếng, thu hút sự chú ý của các vị sư tôn.

Thấy căn phòng đã an tĩnh lại, Thời Minh Đạt hắng giọng, giải thích cho tông phái nhà mình. "Các vị sư tôn hẳn là nghi ngờ vì sao Duyên Sinh Tông bọn ta lại đồng loạt đổi về dáng vẻ ban đầu, cái này thực sự là nỗi khổ tâm của bọn ta. Sư tôn của tông phái ta xuống nói, bởi vì khó coi quá nên không ai tin người đó là tu sĩ, thậm chí còn nghi ngờ rằng Duyên Sinh Tông là môn phái giả lập ra để lừa người khác. Hây dà..."

Thời Minh Đạt lắc đầu thở dài.

"Khụ," Phía dưới cũng có chục tiếng hắng giọng vang lên, không ít sư tôn run run bả vai.

Thời Minh Đạt làm bộ như không nhìn thấy, nói tiếp, "Các vị nghĩ mà xem, cứ để như thế, một là người phàm sẽ cho rằng bọn ta là môn phái chẳng có tài nghệ gì, mấy năm tới không ai chịu tới bái sư nữa thì phải làm sao? Đau lòng chứ."

Bên dưới có mấy sư tôn nghe xong bừng tỉnh, "Nói như thế thì việc thu đồ đệ chẳng phải là một nghịch lý à?"

"Nhưng chẳng phải vậy à? Xấu thì không có đồ đệ để nhận, đẹp thì bị đồ đệ nhận mất. Các sư tôn cũng đừng bắt bẻ quá." Một sư tôn gần đó bảo.

Ôn Cảnh vừa nghe lời oán trách đó thì bật cười. Mấy vị sư tôn chính đạo nói chuyện thú vị thật đấy.

"Vậy chứ giờ phải làm sao?" Trong phòng học, các sư tôn rối rít nhìn nhau, ai ai cũng mở tròn hai mắt nhìn Thời Minh Đạt mong mỏi một cao kiến gì đó.

An Hòa Dật cũng buồn. Cho đến nay, những phương pháp đó y đều đã thử qua nhưng đều thất bại, chẳng biết lần này có lại như vậy nữa không.

Thời Minh Đạt vuốt chòm râu chẳng còn bao nhiêu càng ngày càng thưa của mình, "Tuy rằng không thể giả trang xấu xí được nhưng vẫn có thể làm xấu được. Sự xấu chân chính có thể dùng các phương pháp khác nhau để thực hiện."

"Cách gì?!" Các sư tôn ngồi dưới lòng nóng như lửa đốt, chỉ hận không thể túm hai vai Thời Minh Đạt lắc điên cuồng để ông phun hết ý tưởng ra.

Thời Minh Đạt cười đắc ý, "Quan tâm theo một cách khác."

"—— cho đồ đệ y phục bền chắc nhưng xấu xí, vũ khí thực dụng nhưng khó coi."

Độc quá! Giơ cái nách coi có thâm không mà thâm độc vậy?!

Nhưng biện pháp này quả thật rất lợi hại. Các vị sư tôn động não hết công suất để nghĩ xem nên đi đâu kiếm trang phục xấu và vũ khí xấu.

"Thế nếu đồ đệ không chịu nhận thì phải làm sao đây?"

Cũng giống như vị sư tôn vừa đưa ra câu hỏi đó, An Hòa Dật cũng không chắc rằng đồ đệ mình sẽ chịu thay đồ. Mặc dù trước mắt thì đồ đệ của y cũng khá ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau lần bình chọn tông phái, nhìn chung Ôn Tu Viễn vẫn cho y cảm giác uy hϊếp, khiến y không dám làm gì quá phận hết.

"Cứ nói mình đang làm việc nghiêm túc, đây là tấm lòng của bậc bề trên, bậc bề dưới sẽ không tiện từ chối, đương nhiên là sẽ nhận rồi.

Thâm! Quá thâm!

Các sư tôn phía dưới dành một tràng pháo tay nhiệt liệt dành cho Thời Minh Đạt.

Ôn Cảnh nhếch khóe môi cười, khóe mắt lướt qua An Hoa Dật, quạt trong tay nhẹ phe phẩy.

Các sư tôn bàn tán trong nhóm liên lạc chung xem trang phục như thế nào là xấu nhất. An Hòa Dật lướt ngón tay trên ngọc bài của mình, bắt đầu ghi chép lại.

Trong nhóm có sư tôn hỏi thăm ở đâu bán quần áo xấu nhất. Cũng bởi bọn họ không muốn tự may quần áo xấu, lên kế hoạch có lệ vậy.

An Hòa Dật do dự mãi, không nỡ lừa đồ đệ mình, cuối cùng vẫn vào mục tìm kiếm để tìm một khóa học may và sửa đồ.

Khóa học đến từ đơn vị hợp tác với Duyên Sinh Tông, Tú Y Phường.

An Hòa Dật không thể không cảm thán rằng tông phái mình thật là biết cách kiếm tiền. Trước đó rõ là vẫn còn đang bị thâm hụt ngân sách.

Trác Thịnh và Ngu Văn Tinh cũng thảo luận về quần áo xấu trong nhóm liên lạc chung của bốn người. Hai người họ nhất trí là sẽ tặng An Hoa Dật một cái áo bông in hóa. An Hòa Dật mở ảnh phóng to ra xem.

Đúng là xấu thật.

Ôn Tu Viễn không nói chuyện trong nhóm bao giờ, chỉ nhìn xem trên ngọc bài thế thôi. Đột nhiên phát hiện ra kế hoạch của An Hòa Dật, hắn nảy ra một ý, bèn tìm xem video hướng dẫn thêu áo.

Phải có hoa, áo khoác màu đỏ có hoa vàng hoa xanh lam, được nhồi bông căng phồng, kèm theo một chiếc mũ màu xám tro.

An Hòa Dật lấy ngọc bài gửi cho lão Vương một tin.

[Phiền ngươi lát nữa rèn cho ta thanh kiếm, phải xấu, cực kì xấu.]

An Hòa Dật nhớ lại những thanh kiếm mà Ôn Tu Viễn từng tỏ thái độ ghét bỏ, "Lưỡi phải vẹo, chuôi màu tím, trạm hình quỷ, tua kiếm màu hồng."

Rất lâu sau bên kia mới gửi lại một tấm hình. Một thanh kiếm xấu đến long trời lở đất, có cho tiền cũng không ai thèm mua.

An Hòa Dật vừa cảm thấy hơi thất đực, vừa hài lòng gật đầu.

Mong là đồ đệ sẽ thích.

-------------------------

[Tác giả]

Đời dài vô tận, đường tìm chết cũng vô tận.

Cái áo bông xấu ói đây =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio