Chương Ngoại Truyện
Cái này là để dành cho những lúc tg không up truyện được :))
Ngoại truyện - Bữa tiệc điêu tàn của "xác chết"
Chào mừng đến với bữa tiệc điêu tàn của xác chết. Đây là cái tên dành cho ngôi nhà này. Ngôi nhà không to lớn nhưng đủ để thấy nó khá sang trọng, chỉ trừ những bụi bặm, tơ nhện bám khắp nơi.
Hehe giỡn đủ rồi thật ra hôm nay là lễ hội hallowen, trường tụi nó tổ chức đeem rùng rợn dành cho học sinh của mình. Lớp nào chiếm được nhiều tiếng la hét của BGK nhất sẽ là người dành chiến thắng
Lớp - hưởng ứng náo nhiệt. Mua đồ, làm đồ cực kì tỉ mỉ, bỏ côn sức ra tập luyện chỉ để mong chờ đến ngày hôm nay. Và cuộc thi chính thức bắt đầu vào h đêm
h đêm hôm ấy, tất cả mọi học sinh lẫn giáo viên tập trung tại lớp của mình, thành phần BGK là thầy Ris và cô hiệu phó. Thầy Ris thì khỏi nói vì chứng kiến con ma hằng ngày bên cạnh mình rồi, còn cô hiệu phó nổi tiếng là mặt lạnh, không biết cười hay khóc là gì, luôn mang biểu cảm "không quan tâm" đi khắp mọi nơi, xun quanh luôn toát ra vẻ lạnh lẽo
Đúng h đêm, BGK đi hết lớp rồi đến lớp , , , , chỉ duy nhất lớp lấy được giọng la nhẹ nhàng của cô hiệu phó thôi, còn lại đều thua cuộc hết. Và cuối cùng, dừng lại ở lớp . Thầy Ris rất chi là tò mò về lũ quậy phá này, không biết hôm nay tụi nó sẽ cho ông bà thấy cái gì đặc sắc đây..
Thật sự căn phòng lớp rất thích hợp để làm nhà ma vì nơi đây vô cùng vắng vẻ và lạnh lẽo, chỉ có duy nhất phòng trên tầng này, phòng cũng khá rộng và cao, còn nơi nào chuẩn hơn để làm nhà ma nữa.
Lớp không như những lớp kia, không phân phó , đứa đứng ngoài mời BGK vào mà chỉ để cảnh cửa khép hờ và bên trong tối đen như mực. Cô hiệu phó mở cánh cửa ra thật nhẹ nhàng, cánh cửa kêu "Kéttttttttt" một cách cũng thật nhẹ nhàng, không êm cũng không chói tai, tạo cho người ta thâm phần sợ hãi. Cánh cửa vừa mở là đèn bật lên, không phải đèn bình thường mà là đèn màu ẩn, tức đèn có màu tối, chiếu như không chiếu, màu tím khói khá sang chảnh nhưng vô cùng đậm chất đám tang. Bước vào là lối đi nhỏ, ông bà đi được đoạn thì nghe cái "RẦM" âm thanh rất lớn, cô hiệu phó la nhẹ cái rồi ho khan, quay đầu nhìn lại. Thấy cái xe máy nằm ở đó, và con người nằm cũng không xa cái xe máy, con người ấy máu me tùm lum, từng giọt máu nhỏ tong tong xuống sàn nhà. Thầy Ris cười hà hà hồi rồi quay đầu bước đi, cô hiệu phó bước theo sau, đi chưa được đi bước chân thì bàn chân cô hiệu phó bị bàn tay lạnh như nước đá nắm lại, cô la lên rồi nhìn xuống, là người bị tông xe, cô gỡ chân mình ra rồi bước tiếp, cái người tông xe lại tiếp tục ngồi dậy vuốt ve sống lưng cô làm cô lạnh buốt cả người sợ hãi la hét vắt chân lên cổ chạy thục mạng
Cô dừng lại thì thấy một cái lồng sắt, bên trong cái lồng chứa cô bé với đôi mắt màu đỏ máu, khuôn mặt vô cùng đáng thương nhìn cô, tay cầm song sắt
- Cứu tôi với... Cứu tôi với.. - giọng nói mang đầy sự van xin và lạnh lẽo
CHP ( cô hiệu phó nói vậy cho nhanh ) nhìn hồi rồi cũng quay lưng bước đi bỗng nghe tiếng "cạch..keng.." Thì quay đầu lại. Thấy con bé mở cửa cái lồng sắt và bước ra, tay cầm con dao quơ quơ
- Tại sao lại bỏ rơi tôi.... - giọng nói lần này mang đầy sự căm phẫn
Con bé bắt đầu dí theo CHP, khuôn mặt bỗng nhiên nứt ra, là mặt nạ ư? Làm sao có thể? Đó là điều mà CHP suy nghĩ trong đầu. Mặt nạ rớt ra, khuôn mặt cô bé bây giờ lấm lem bùn đất một màu đen thui, cái mũi như bị gãy lật qua bên, bờ môi lạnh lẽo phả ra hơi thở hôi như mùi bùn đất
CHP chạy thục mạng thì bất ngờ có bóng đen nhảy ra. Lần này là một con bé khác tóc ngắn ngang vai, đôi mắt trợn ngược lên, miệng thì cười đến ngoác cả mồm, nước dãi chảy tùm lum, cái cổ như bi gãy ngả ra đằng sau, tay cầm cái kéo chạy lại chỗ CHP, cô bây giờ thực sự rất hoảng sợ
"làm sao đây.. Làm sao.." Cô suy nghĩ trong đầy rồi quì rạt xuống làm dấu
"Nhân danh cha, và con, và thánh thần. A di đà phật" cô chắp tay cầu nguyện. Tại sao ư? Thử nghĩ xem đằng sau có con ma đen thui cầm dao rượt bạn còn đằng trước thì con tâm thần cầm kéo dí bạn thì bạn sẽ làm gì? Còn mỗi cách cầu nguyện thôi.
con ma chạy vụt qua cô, cô hết hồn nhìn lại thì thấy con đang đâm lẫn nhau, máu cứ chảy liên hồi không dứt. Vật là tụi nó không phải giết cô sao? Cảm ơn trời phật. Cô đứng dậy phủi áo rồi lặng lẽ đi tiếp.
Bỗng từ trên trần nhà rơi cái phịch xuống thứ gì đó.. Là đâu người, da thật.. Máu thật.. Tanh bẩn và
Mềm nhũn.. Cô la lên thất thanh và chạy đi. Sau đó lại thứ gì đó rớt xuống.. Là thân người, mất cái đầu rồi, chỉ còn những bộ phận còn lại thôi. Bỗng dưng từ bên trong đi ra rết nhiều nhện. Con nào cũng to và đầy lông lá. Cô lại la hét vắt chân lên mà chạy.
Bây giờ cô thấy cái xe lăn, trên cái xe không có người, cô bước ngang qua không quan tâm bỗng nghe tiếng "rè rè" thì quay đầu lại thấy cái xe lăn đang đi theo mình. Sao có thể? Làm gì có ai đẩy? Cô bước đi thật nhanh, vẫn nghe tiếng "rè rè" lại quay đầu lại. Bây giờ trên chiếc xe lăn đang có người. Một ông cụ hói đầu, một miếng vải quấn quanh người như xác ướp, một bàn tay nhăn nheo, khô khốc, một khuôn mặt... Toàn máu đỏ tươi, mùi tanh còn xốc lên cả mũi cô nữa mà. Cô vẫn tiếp tục bước tiếp nhưng tiếng động hồi nãy vẫn còn. Quay đầu lại vẫn là con người ngồi xe lăn nhưng đằng sau có người khác đang đẩy, người ấy mặc đồ và cầm cây gậy của thần chết. Quái lạ là cô không thể nhìn thấy khuôn mặt bên trong và nhìn bước đi của người ấy như đang lướt, rồi từ trong tấm rèm bay ra con ma đầu đội khăn tang trắng. Tóc dài màu trắng, bộ đồ tang màu trắng che phủ đôi chân, đôi dép vải màu trắng được cột lại và vác ở cổ, nước da màu trắng, đôi con ngươi cũng đồng màu trắng, bước đi cùng với cái xe lăn
- Âm phủ đang chờ đợi ngươi - con ma ấy lên tiếng
Và đèn phòng vụt tắt. Tối om như mực không ai có thể thấy gì. s sau thì đèn sáng lại nhưng con người hồi nãy biến mất. Chỉ còn cái xe lăn này nghiêng dưới đất cùng tờ giấy có ghi "CHẾT ĐI" và "ÂM PHỦ CHỜ MÀY" mực màu đỏ. Cô sợ hãi vừa chạy vừa là, đến nơi thấy thầy ris ngồi ở đó
- Thầy.. Hết rồi sao? - CHP ho khan hỏi thầy Ris
- Chưa đâu.. - thầy ris uống tách trà nóng rồi cười
Đen phòng lại vụt tắt, sau đó mở lên, tất cả rèm, màn che đều biến mất, chỉ duy nhất cái giường nằm ở giữa phòng học. Đèn lại tắt rồi bật len, bây giờ trên chiếc giường có người mặc đồ trắng đang nằm có khăn phủ lên mặt. Đèn tắt lần và lần này không sáng lên, chỉ là có ngọn nến đang phát sáng. Bâyh có khoảng người mặc đồ cúng đang vái xung quanh người nằm ở đó. Bống nhiên, lửa tắt hết chỉ còn lại ngọn lửa nằm chính giữa là sáng, con người đang nằm ở đấy bay lên không trung, tóc được cột gọn bỗng xoá dài ra, khăn che mặt rơi xuống, là khuôn mặt vô cùng xấu xí già xọm, cái mũi dài, nhọn hoắt ( liên tưởng tới phù thuỷ nhé ) đôi mắt thâm quầng từ từ mở, từ trong đôi mắt ấy chảy ra bao nhiêu là máu, rồi tới tai, mũi và miệng, nghe tiếng sấm đânh ầm cái thì người ấy rơi xuống giường, nằm nghiêng nhìn CHP mà cười. Ngọn lửa cuối cùng cũng tắt, trời lại tối om như mực, đèn vật lên thì tất cả biến mất không còn cái gì. Chỉ còn con người được make up như những con zombie đang cắn xé nhau, máu chảy lênh láng ra sàn nhà, ướt đẫm và hôi tanh. Đèn vụt tắt lần cuối cùng, bật lên thấy con người ấy cầm tờ giấy có ghi "CẢM ƠN ĐÃ GHÉ THĂM". Thầy ris vỗ tay cười hà hà, nhìn CHP mới biết, cô ngất từ baoh, miệng sùi bọt mép, mắt trắng trợn, khuôn mặt không còn chút mạch máu, thầy Ris thở dài, vác cô lên như bao cát bước ra ngoài, chỉ giơ ngón cái lên mà bước đi...
Ngày hôm sau, như dự đoán, lớp - dành giải nhất. CHP nhập viện, hôn mê đến giờ chưa tỉnh
- Haha tài make up của Lucy thật lợi hại nha - Anny
- Lucy học từ lúc tuổi rồi - Lucy cười
- bả sợ xanh mặt luôn rồi kìa - Ken
- Đáng đời.... - Bun hùa vào
- Mấy người...nể phục - Gin từ đâu bay vào
- Có camera quay lại đó, coi không - Bin xoay xoay cái chìa khoá của phòng chiếu phim
Mấy đứa kia nhìn nhau, không ai bảo ai
- Phòng chiếu thẳng tiến!!!
Lần đầu viết ngoại truyện, và thấy tay nghề thật giảm sút :(
Thật ra thầy Suim bị bệnh đau lưng từ bé, luôn luôn có lọ thuốc giảm đau trong cái balo của mình. Lớp điều tra ra được và đã tráo những viên thuốc trong lọ bằng thuốc kích dục
Sau khi tan học, thầy Suim uống thuốc giảm đau sau đó cùng cô Biline đang định đi về thì thầy Suim ngỏ ý chở cô Biline về vì tiện đường nên cô cũng đồng ý. người trên đường về bỗng mắt của thầy suim nổi lên thành màu đỏ, cô Biline ngồi sau nên không biết rằng Suim đang bị Han điều khiển như con rối. Đến đoạn vắng người, thầy Suim dừng xe lại, lôi Biline vào con hẻm mặc cho cô dãy dụa, la hét
- Thầy, thầy Suim, thầy làm gì vậy?? - cô Biline cố vùng thoát khỏi bàn tay to lớn của thầy nhưng bất thành, sức con gái làm sao bằng con trai trong khi thầy đây là thầy dạy thể dục?
Thầy Suim đè cô Biline vào tường, cầm cái kéo xé toạc cái áo sơ mi trắng muốt của cô
- Áhh, thầy điên rồi!! - cô Biline hét lớn - Có ai không?? Cứu! Cứu tôi với!!
- Câm miệng! - thầy Suim tức tối cầm mảnh vải mới xé từ áo cô mà bịt miệng cô lại
Thầy lấy đâu ra cái roi da dài, quật tới tấp vào người cô Biline. Mặc để cho người phụ nữ kia khóc thét đến kinh người. Thầy cầm cái kéo ở dưới đất, tay kìa lấy lưỡi của cô Biline ra
- Ừng.. Ừng.. Ôi in ầy, àm ơn ừng ại.. ( đừng.. Đừng.. Tôi xin thầy, làm ơn dừng lại ) - cô Biline đau đớn khóc nức nở, thật ra cô đã làm gì để ông trời phải đối xử với cô như vậy? Bâyh cô chỉ muốn chết đi thôi chứ sống mà để bị hành hạ như vậy khác nào địa ngục? Bỗng Suim dừng lại, nở một nụ cười đểu. Thuốc kích dục bây giờ đã có tác dụng. Suim bỏ tay ra khỏi lưỡi Biline đánh mạnh vào gáy Biline làm bả ngất đi rồi Suim đem bả về nhà mình.
Biline bắt đầu tỉnh dậy, mắt lim dim mở ra, một cơn đau ở gáy ập đến, cô ta cố chuyển động nhưng không được, tay Biline bị cột lại với nhau và cột với đầu giường
- Ưm ưm... - Bả ưm lên mấy tiếng
- Im lặng.. - thầy Suim giơ ngón tay lên môi.
Thầy bắt đầu cởi áo chiếc áo sơ mi của mình ra, rồi bắt đầu xé đồ của của cô Biline. Đêm hôm ấy, trong căn phòng tối đen như mực, có tiếng thở gấp của người phụ nữ và tiếng hà hơi thoải mái của người đàn ông khiến người nghe đỏ cả mặt
Sáng hôm sau, thầy Suim mệt mỏi thức dậy thì thấy mình không mặc đồ và có cái gì đó nặng nặng gác lên chân của thầy, thầy nhìn qua thì thấy cô Biline đang ngủ ngon lành kế bên. Ký ức ùa về, tối hôm qua thầy đã làm chuyện vô cùng có lỗi. Thầy ôm đầu, trong vô thức quay qua vơ rớt cái đồng hồ báo thức, đồng hồ rơi xuống đất làm cô Biline giật mình tỉnh dậy. Cô ngơ ngác nhìn thầy suim, mắt nhìn nhau, hàng lệ tuôn rơi trên mặt của cô. Thầy Suim thầy vậy tức tốc lau nước mắt dỗ dành cô. Và đôi mắt thầy lại chuyển sang màu đỏ. Thầy Suim đứng dậy vào nhà bếp, lấy ra con dao Nhật, tiến đến chỗ Biline
- Anh.. Anh tính làm gì? - Biline run rẩy cuộn chăn lại ánh mắt sợ hãi nhìn Suim. Suim không trả lời chỉ cười rồi bước lại giường. Suim tiến thẳng đến chỗ Biline, Biline thì cứ lùi về sau từng chút một môi cứ mấp máy. Vết thương hôm qua lại nhói lên, vừa đau vừa hoảng loạn, trong đầu cô Biline bây giờ không biết phải làm gì.