''Này điện thoại cậu đâu ra vậy?''. Lúc này đang Bảo An đang nằm trên giường, còn nó đang soạn sách vở.
''Ừm, của Cao Thiên Phong đó. Tôi chỉ mượn của anh ta thôi, rồi tôi sẽ trả tiền lại''
''Tôi đâu có hỏi lí do sao cậu trả lời gọn vậy.''
Nó không thèm đáp trả lại cậu, nếu đáp lại chỉ có đấu võ mỏi mồm nhau thôi nên nó im lặng. Thấy vậy cậu gập cuốn sách đang cầm trên tay xuống lấy chăn đắp lên mình nói:'' Xong nhớ khóa cửa tắt điện đi đấy''
"Ừm...''
----------------------------------------------------------------------------------------------
Trên đường đi, nó cũng cậu và Nam đi học. Thời tiết bắt đầu giao mùa loáng thoáng vài hạt mưa bay nhè nhẹ phả vào không trung. Nó thấp thỏm suy nghĩ về chuyện kiếm tiền trả cho Cao Thiên Phong. Có khi hay gọi điện về mượn tiền mẹ? Không được, mẹ nó đâu có nhiều tiền cho nó chứ? Tiền mẹ nó gửi cũng sắp hết rồi? Không thể trông chờ vào mẹ được...nhưng nó cũng không biết xin việc ở đâu? Bỗng nó liền nhớ tới chuyện hôm qua của Lục Thiên. Phải rồi, nó sẽ hỏi công việc của Lục Thiên.
Nhìn trước, nhìn ngang không thấy nó đâu, quay sau nhấp nhổm mãi mí thấy cái đầu nó loi choi giữa đám học sinh khác, Bảo An gọi: ''Này nấm lùn, làm gì mà thất thần phía sau vậy? Tính âm mưu gì hả? Còn không mau nhanh lên''
Thấy có người gọi mình, nó đưa mắt nhìn thấy cậu phía trước tay nhét túi quần đeo tai nghe cùng với Hoàng Nam vẫy tay thân thiện đợi mình nó ậm ừ rồi chạy về phía trước:'' Cậu lúc nào cũng nghĩ xấu người khác. Làm như mình tốt bụng lắm...Đừng tưởng tôi thích cậu rồi cậu tự cho mình quyền hơn tôi nhá...''
Cả hai giật mình, riêng Hoàng Nam còn sốc hơn:'' Bảo Na, cậu cậu vừa nói cái gì?''
Nó lúc này mí thấy mình nói nỡ miệng lên cười khổ không trả lời chạy tới trường trước. Nam quay sang An, cũng chỉ thấy được khuôn mặt ngơ ngác của An...Nam mỉm cười huých tay An:'' Này, có chuyện gì giữa hai người vậy?''
An ngại ngùng:'' Có có chuyện gì là chuyện gì?''
''Đừng giả bộ nữa? Có phải cậu tỏ tình với Na rồi không?''
An tỏ vẻ khó chịu:'' Cậu khùng hả? làm gì có chuyện Đinh Bảo An này đi tỏ tình hả?''
Lúc này Nam được thể cười lớn vì bắt thóp được ý của An:''À vậy sao? Nói rõ tôi nghe nào?''
An ngại:'' Thì là, hôm đó...cậu ta khóc như điên...sau đó tôi dỗ dành mãi không nín...rồi...''
''Rồi sao?'' - Nam tò mò
''Rồi...cậu ta nói thích tôi...''
''Vậy cậu trả lời sao?''. Nam khẩn trương
Thấy dáng vẻ khẩn trương của Nam, An nói:''Thì tất nhiên là từ chối rồi. Tôi nói rồi thời gian sẽ trả lời cậu"
Nam bất ngờ, vì Năm biết Ăn có thích Bảo Na, thích từ đầu và thích nhiều là đằng khác nhưng tại sao? Tại sao cậu lại từ chối?:'' Sao vậy?''
''Còn sao nữa...tôi với cậu ta là anh em cậu quên rồi sao?''
Hả???À, cậu ấy vẫn nghĩ Bảo Na là em gái ruột mình vì sợi dây chuyền. Không biết khi nào mọi chuyện mới chấm dứt. Cậu thấy tội cho cuộc tình của họ, nhưng đúng là cứ để thời gian trả lời cho tất cả....
--------------------------------------------------------------------------------
''Cháu đến rồi sao? Lại đây ''. Bà nội gọi đứa cháu thất lạc của mình đến gần trong căn phòng trắng mùi của thuốc sát trùng. Bên cạnh bà là ông bác sĩ trung tuổi, trên cổ có đeo ống nghe hai tay đút túi áo ý tế trắng. Cô gái từ từ tiến lại gần vào trong, một người trung niên khác mặc đồ bệnh nhân nằm bất động trên giường truyền nước.
''Bà nội...đây là...''. Tuệ Chi chỉ tay về phía nguời bệnh nhìn bà nội mình hỏi
Người bà gật đầu trả lời:''Đúng vậy, là bố con đó''. Người bà tiến lại gần Tuệ Chi hơn xúc động nói:'' Nào Bảo Linh, mau đến chào bố đi''
Lúc này Tuệ Chi như không tin vào mắt mình, cô lại gần người bệnh mắt rưng rưng nghẹn ngào:'' Bố, là bố con ư? Không thể nào...không thể nào...chả phải ông ấy đã...''
Người bà cắt lời:'' Đúng là như vậy Bảo Linh, nhưng bố con không chết, bố con bị mất ý thức và nằm thực vật suốt bao nhiêu năm qua''
''Không thể như thế được...bố...bố à...bố tỉnh lại đi...bố tỉnh lại nhìn con đi...là con...con là con gái bố...Đinh Bảo Linh này bố... bố à''. Cô bỗng khóc òa lên ôm lấy thân xác người bệnh.
-----------------------------------------------------------------------------------
Tùng tùng tùng
Giờ ra chơi tiết hai bắt đầu, nó nằm dài trên bàn rồi nhìn sang bàn Eun Woo thấy Lục Thiên đang chăm chú làm bài liền nhảy vồ sang:'' Lục Thiên...''
Lục Thiên cười ái ngại hỏi :'' Có chuyện gì vậy bạn Bảo Na''
''Lục Thiên...''. Nó nhìn quanh lớp xem có ai để ý mình không rồi nói tiếp:'' Chố cậu, còn tuyển nhân viên không?''
Lục Thiên ngạc nhiên:'' Có chuyện gì vậy? Sao cậu hỏi vậy?''
Nó cười e thẹn:'' Chuyện là tớ muốn kiếm thêm thu nhập thôi''
''Cậu có mẹ chi cho mà...''
''Không được...cậu cũng biết hoàn cảnh nhà tờ khó khăn mà...đúng chứ?''
Lục Thiên gật đầu, nó thấy vậy liền nói thêm:''Cậu giúp tớ nha''
''Nhưng công việc của tớ rất vất vả đó...cậu có chịu được không?''. Lục Thiên đẩy gọng kính lên nói
''Được mà được mà, mình đảm bảo mình làm được''
''Vậy được rồi, h chiều cậu đi với mình ''
Nó vui mừng cười híp mắt lại:'' Ok ok, vậy không để ai biết nha''
Lục Thiên gật đầu đúng lúc tiếng trống vào lớp lại vang lên. Ngoài cửa sau, An và Nam cùng đi chơi bóng về, thấy nó cười với Lục Thiên tươi như vậy An khó chịu ném quả bóng thật mạnh vào cảnh cửa sổ tạo tiếng động khiến mọi người trong lớp giật mình quay lại. Cậu bình tĩnh đi về chỗ ngồi
''Đinh Bảo An, cậu bắt đầu thích gây sự chú ý hả? Cậu tính hoại của công sao?''. Nó nói
''Ừ, tôi thích vậy đó? Sao?''. Cậu quay sang nó tức giận nhìn
Nó tức giận về chỗ nhìn Bảo An không nói lên lời:'' Cậu...''
Ở phía sau, Hoàng Nam thấy sức nóng đang cháy bùng lên liền can ngăn lại:'' Thôi thôi tôi xin hai người, vào lớp rồi đó...''.
Tiết học tiếp theo là tiết học văn, môn học mà nó yêu thích...thế nhưng phút đầu của môn văn đã bị thầy chủ nhiệm yêu quý cướp mất. Nó oán trách tại sao thầy không chen vào tiết anh văn đi, cứ chen vào môn nó yêu thích...Nó hận, nó hận, nó xé rách đôi tờ giấy trắng xé toạc thành những mảng nhỏ nhìn thầy đầy căm phẫn....
"Các em thân mến, có chuyện khẩn cấp thầy xin phút đầu của cô văn để thông báo với các em tin này...sắp tới / nhà trường tổ chức thi đua điểm tốt của từng cá nhân, từng tập thể, giáo viên. Theo đó là thi đua làm báo tường, văn nghệ, trang trí và vệ sinh phòng học sân trường, trồng cây. Vì thầy cũng mới nhận được thông báo của nhà trường nên thông báo với các em luôn để các em có thời gian chuẩn bị và tự phân công nhau cùng làm việc."
"Haizza, nhà trường đúng là lắm chuyện thật đấy, sao có thể nghĩ ra đủ trò như vậy chứ? Chúng ta học còn chưa xong, đầu tháng là thi cuối kỳ rồi...nhà trường muốn bọn em sống sao?""- Thuận Minh bức xúc lên tiếng
"Thuận Minh, sao cậu có thể nói vậy. Nhà trường là muốn tổ chức một sân chơi bổ ích cho chúng ta, cho chúng ta tha hồ sáng tạo khả năng vốn có của mình đồng thời giúp tình cảm lớp gắn kết lại cũng là để thể hiện tình cảm của học sinh với thầy cô. Đó là tình thầy trò cậu biết không, sao cậu lỡ nói vậy?""- Tiểu Anh nói
Minh Thuân lắp bắp:"Tớ, tớ..."
"Minh Thuận à, không sao đâu em nói cũng đúng. Sang tháng các em phải thi rồi, thầy cũng không muốn làm khó các em nhưng ý tưởng không phải riêng trường mình mà ý tưởng từ sở xuống và yêu cầu các trường cùng thực hiện." Nói đến đây, thầy nói thêm:"À chút quên mất, có phần thi bóng rổ cho các em nam trong trường....Chúng ta sẽ thi theo khối sau đó lớp thắng thi với trường và các trường còn lại. Tất cả những gì thầy nói ở trên đều có giải....Nhưng giải với thầy không quan trọng, quan trọng là chúng ta cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp với nhau".
Cả lớp đồng thanh:"Vâng ạ"
Từ bên ngoài hành lang, cô bộ môn văn nhìn đồng hồ trên tay mình rồi thở dài bước vào lớp: ""Thầy Cảnh à, phút hết rồi đó"
Thầy giáo giật mình quay ra nhìn cô bộ môn cười ái ngại vì đã cướp mất phút của cô:""À vâng, tôi nhắc các em xong rồi xin lỗi cô mời cô vào lớp". Thầy cầm quoai cặp đẩy gọng kính bước đi, nhưng ra đến cửa lớp không quên nhắc lớp:"Lục Thiên hết giờ lên phòng giáo viên gặp thầy, lớp học tốt nhé"
Đáp lại thầy là tiếng đồng thanh của cả lớp:""Vâng ạ"
Về vị trí ngồi của mình cô bộ môn văn nói:""Lớp này thật may mắn khi được thầy Cảnh chủ nhiệm đấy. Lớp tôi tôi còn chưa thèm thông báo mà thầy lớp này nhanh thật...Đúng là lớp tài năng, thầy giỏi trò cũng giỏi. Đừng có làm thầy chủ nhiệm buồn nghe chưa?""
Cả lớp vui vẻ trả lời:"vâng thưa cô"
"Được rồi mở sách ra đi, nay tôi không kiểm tra bài cũ nữa vì thầy các anh cướp của tôi phút rồi, thay vào đó tôi sẽ đưa câu hỏi các anh lên làm bài tập gỡ điểm cho tôi". Sau đó cô liên viết lên bảng đề bài: Anh/chị hãy đặt câu với loại từ: nghi vấn,cảm thán, cầu khiến và trần thuật. "Các anh có phút thảo luận nhóm và phút sau lên bảng làm bài".