Minh tỉnh giấc ngay trước khi tiếng đồng hồ báo thức vang lên. Mới có : sáng mà cậu đã vội ra khỏi giường, mà trong một ngày chủ nhật thì đó là điều bất thường so với cái sở thích ngủ nướng vào cuối tuần của cậu. Nhưng gọi là bất thường cũng đúng, vì hôm nay không phải là một ngày bình thường, mà là ngày hẹn hò của cậu và Khang.
Vừa bước xuống tầng, Minh vừa cất tiếng:
“Con chào mẹ”
Mẹ Minh đang chuẩn bị bữa sáng, thấy con trai tự nhiên dậy sớm thì đáp:
“Chào con, sao hôm nay dậy sớm thế?”
“Lát con đi chơi với bạn”
“Dương hả con?”
“Vâ…”
Thoạt tiên, Minh định nói là đi với Dương, nhưng vì không cho phép bản thân nói dối mẹ, cậu đã sửa lại:
“Không ạ, là bạn khác”
“Bạn nào thế con? Mà đi chơi đâu đấy?”
Minh biết tính mẹ hay quan tâm nhưng lại có phần thái quá, trừ Dương ra thì nếu đi với người khác, cậu đều phải nói rõ lai lịch, địa điểm, thời gian cụ thể. Đôi lúc cảm giác như bị hỏi cung vậy. Khẽ thở dài, Minh đáp:
“Lớp trưởng lớp con ạ. Bọn con đi chơi gần thôi, mà còn có mấy đứa nữa đi cùng”
“Thế à? Sao mẹ chưa nghe con nói về bạn lớp trưởng bao giờ nhỉ? Đã lần nào đến nhà mình chưa con?”
Minh bắt đầu thấy sốt ruột vì mẹ cứ hỏi mãi, chỉ đi chơi thôi mà cứ như bị giám sát hình sự vậy. Vừa ăn bánh, cậu vừa nói:
“Mới đến mấy lần để bàn việc của lớp thôi ạ”
“Ừ, mà con là lớp phó nhỉ? Thôi cũng được, hai đứa chơi với nhau rồi còn bảo nhau học hành, giúp đỡ các bạn khác nữa”
Mẹ cậu còn thao thao bất tuyệt nhiều điều nữa, nhưng Minh đã chuồn êm lên gác từ lúc nào. Thật tình, sao các phụ huynh chỉ toàn tư tưởng học thôi vậy, hễ nhắc đến ai là y như rằng hỏi chuyện học hành điểm số đầu tiên, thành tích thế nào, trường lớp ra sao, vô hình chung đã tạo ra áp lực lên vai con mình. Minh vừa thấy chán vừa thấy buồn cười, nghĩ đến cảnh cậu và Khang đi cùng nhau mà chỉ có học với học, chắc chết vì sự tẻ nhạt mất.
Minh dậy sớm cũng không phải là vô lý, bởi với một người tỉ mỉ như cậu thì vào những dịp quan trọng, việc chuẩn bị là điều rất cần thiết. Riêng công đoạn ăn sáng, đánh răng rửa mặt đã gần nửa tiếng, tắm thêm nửa tiếng nữa, sau đó còn chải đầu, chỉnh chang tóc tai chán chê mới yên tâm đi đến bước cuối cùng: Chọn quần áo.
Thường ngày đi học toàn phải mặc đồng phục, nên bao nhiêu quần áo đẹp mẹ mua cho Minh đều chất đống trong tủ, bây giờ là lúc cần dùng đến, cậu mới thấy bối rối không biết phải chọn đồ thế nào. Hơn nữa, đây còn là buổi hẹn hò ngoài trời đầu tiên với Khang, thế nên cậu không thể ăn mặc tầm thường được, chí ít cũng phải trông có phong cách một chút. Ngụp lặn trong đống quần áo, thử đi thử lại không biết bao nhiêu bộ, cuối cùng Minh cũng tạm hài lòng với lựa chọn của mình. Một chiếc áo phông xanh đậm kết hợp quần kaki trắng ống côn, thêm một chiếc áo khoác bằng nỉ sáng màu, Minh đã có thể thở phào và bắt đầu nhồi hết đống đồ đang chất đầy giường mình trở lại tủ quần áo. Vừa hay, khi cậu đóng tủ cũng là lúc chuông điện thoại reo lên, Khang đã đến rồi:
“Tôi đang xuống đây”
Minh quơ lấy túi đồ, nhanh chóng xỏ giày rồi chạy xuống nhà, vẫn còn nghe tiếng mẹ hỏi vọng trên tầng:
“Mấy giờ về đấy hả con?”
“Chiều con mới về ạ”
Xong xuôi, Minh từ tốn mở cửa, ánh sáng tràn vào nhà cùng với nụ cười tỏa nắng của Khang đang chờ cậu trước cổng. Khóa cửa cẩn thận rồi, Minh mới đi tới chỗ Khang, mỉm cười:
“Chờ lâu không?”
“Không hề”
Nói đoạn Khang đưa mắt nhìn Minh một lượt, buột miệng nói:
“Hôm nay cậu trông đáng yêu quá!”
“C-cảm ơn…”
“Không mặc đồng phục có khác”
Đang mừng vì được Khang khen, chợt nghe câu kia làm Minh tụt cả hứng, cậu nhướn mày nhìn Khang:
“Nghĩa là bình thường trông tôi xấu lắm phải không?”
“Đâu nào…”
Biết Minh mếch lòng, Khang liền vòng tay kéo Minh lại gần rồi thơm vào má cậu, giọng dỗ dành:
“Đùa thôi mà, với tôi cậu lúc nào cũng đẹp”
Minh bật cười khúc khích vì câu nói ấy, tay khẽ đẩy Khang ra:
“Có người nhìn thấy bây giờ”
“Không sợ, ai nhìn mặc kệ người ta”
Khang vừa nói vừa đưa Minh mũ bảo hiểm, chờ cậu ngồi yên vị trên xe rồi, Khang mới bắt đầu nổ máy. Chiếc xe máy phóng ra ngoài đường lớn, hòa vào dòng người đang di chuyển.
Đi trên đường, Minh mới thấy lựa chọn ngày hôm nay để đi chơi quả là sáng suốt. Tuy đang thời tiết mùa đông nhưng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm của ánh sáng mặt trời, những đám mây trắng như từng lớp bông phủ lên nền trời xanh, không khí trong lành dễ chịu. Không chỉ thế, vì là thời điểm sát Tết nên lượng người và phương tiện tham gia giao thông giảm đi đáng kể, khiến cho con đường trở nên tự do thoáng đãng, không phải lo chen chúc, cứ thế mà thẳng tiến tới điểm hẹn.
“Bạn cậu bảo mấy giờ có mặt?” – Khang ngả người về sau hỏi
“Khi mình đến nơi thì nó đã ở đấy rồi” – Minh đáp
Chẳng mấy chốc, chiếc xe dừng lại trước một câu lạc bộ thể thao lớn, dường như mới khai trương cách đây không lâu và vì đến khá sớm nên lượng người ra vào rất ít. Đợi Khang cất xe xong, cả hai cùng mở cửa đi vào trong câu lạc bộ.
Thì ra kế hoạch của Khang và Minh là đi leo núi nhân tạo trong nhà, câu lạc bộ trên lại là một trong số hiếm địa điểm tổ chức hoạt động ấy trên toàn thành phố nên hiển nhiên được chọn. Ban đầu đây là ý tưởng của Minh, nhưng may sao Khang vốn ưa thích thể thao, lại muốn Minh năng động và chăm rèn luyện thân thể hơn nên càng hứng thú, vừa nghe Minh nói đã ủng hộ ngay. Lúc đấy Khang còn nói, nếu Minh không rủ thì cậu cũng sẽ nêu ý kiến tương tự, có tham gia các hoạt động như vậy mới tốt cho sức khỏe được.
Vừa bước vào sân chơi, Minh đã bị choáng ngợp bởi sự hoành tráng nơi đây. Những vách núi nhân tạo cao khủng khiếp được xây dựng từ những tấm gỗ lớn, được đặt dựng đứng sát với tường và cố định chắc chắn bởi hệ thống các cột và thang kim loại, mô phỏng rất thực từ cấu trúc, hình dạng phức tạp cho đến tính chất của các vách núi trong tự nhiên: Gồ ghề, bằng phẳng, vòm cung hay thậm chí cả dốc ngược, nghiêng chéo… Trên các “núi” được lắp đặt rất nhiều mấu đá có màu sắc và hình thù đa dạng, đây cũng chính là vật hỗ trợ cho người chơi, với mỗi loại màu, độ bám và kích thước lớn, nhỏ đại diện cho từng độ khó khác nhau. Ngoài ra, phòng tập còn có nhiều trần hở để ánh sáng chiếu thẳng xuống người leo, cùng sự liên kết chặt chẽ giữa các núi và chướng ngại vật, tất cả kết hợp tạo nên một tổng thể núi đá khổng lồ vừa thực lại vừa ảo, kích thích trí tưởng tượng và khát khao chinh phục khiến người chơi có cảm giác như đang leo một ngọn núi thứ thiệt vậy.
Chợt có người vỗ vai Minh từ đằng sau:
“Đến rồi hả?”
Cả hai giật mình quay ra thì thấy Khôi đang tươi cười. Minh nói đầy hào hứng:
“Vừa đến thôi, ông đến từ lúc nào đấy?”
“Cách đây khoảng phút”
Rồi Khôi đưa mắt nhìn Khang:
“Chào Khang, có bất ngờ không?”
“Không đến nỗi, tôi tưởng còn nhiều người nữa?”
“Chỉ một thôi, và cũng là lý do tôi hỏi ông đấy”
Khang còn chưa hiểu ý Khôi là gì thì đột nhiên một giọng nói cất lên:
“Xin chàooo”
Từ phía sau, Dương đi tới khoác vai Khôi, miệng cười tươi chào hỏi cả hai người…