Anh gằn giọng nói từng chữ,cô thì giật mình ngơ ngác.
Sau đó anh vươn người về phía cô,đầu gần sát mặt cô,tóc anh chạm vào vành tai nhạy cảm khiến nó đỏ ửng,bàn tay vươn qua người cô khiến cô run lên.
“Anh! anh! muốn làm gì! ”Cô cất giọng yếu ớt nhìn anh.
Anh ngả mình về chỗ ngồi,quay sang nhìn cô,ánh mắt có phần trêu chọc.
“Em quên cài dây an toàn nên suýt đập mặt vào thành xe kìa,anh giúp em cài thôi mà nghĩ đi đâu vậy nhóc.
”Vừa nói anh vừa cười và gõ nhẹ lên đầu cô.
Cô xấu hổ quay mặt đi,tự trách đầu óc nghĩ linh tinh.
Chiếc xe tiếp tục trên đường trở về,anh cầm vô lăng,mỉm cười cất giọng.
“Vừa nãy cũng là trêu em thôi,ai bảo em nói chuyện thân mật với thằng con trai khác.
Anh là đàn ông,anh cũng biết ghen chứ.
Nếu là lúc trước chắc anh lôi em ra “thịt” rồi,may cho em đó.
”Anh quay sang,cô đang ngủ say giấc,chắc bị phạt về cũng khá mệt rồi.
Thì ra nãy giờ mình nói chuyện một mình như tự kỉ sao! ?Anh vuốt nhẹ phần tóc mái che đi khuôn mặt cô,chạm vào làn da trắng mềm,đặt tay lên gò má ửng đỏ của cô gái nhỏ đang ngủ say.
“Thật sự quá giống! Giá như đây thực sự là cô ấy thì tốt rồi! ”“Em và con ở trên đấy vẫn sống tốt chứ! ?”Một tiếng chuông điện thoại vang lên cắt đứt dòng tâm trạng của anh.
“Thư kí Lâm?Gọi tôi có chuyện gì không?”“Thưa tổng giám đốc! có một chuyện! ”Giọng thư kí Lâm ngập ngừng.
Điều này làm anh rất khó chịu.
Theo anh lâu như vậy,cậu ta phải biết rằng anh là người cực ghét sự lề mề,vì chính sự lề mề,chậm chạp của đám cảnh sát và chiếc xe cấp cứu đến trễ giết chết người phụ nữ anh yêu nhất và đứa con chưa ra đời của anh! Từng người tạo ra cái chết của cô,từ những tên dơ bẩn đã dày vò cơ thể cô đều bị cắt của quý vứt cho chó ăn,thân xác thì bị lột sạch rồi vứt vào nhà kho ở cùng mấy con chó đực đã bị bỏ thuốc kích dục! ,đến ả chủ mưu Phượng Kim Ngọc cũng bị hành hạ đến không còn hình người,ngay cả những tên cảnh sát chậm chạp và những tên bác sĩ đem xe cấp cứu đến quá muộn khiến cô mất máu quá nhiều đều bị phá gia bại sản,không còn cơ hội trở mình! tất cả bọn chúng đều phải sống không bằng chết!!“Có gì nói mau.
Tôi cho anh giây để nói.
Anh biết tôi không thích người lề mề mà.
”Thư kí Lâm lập tức hoàn hồn,lấy lại tin thần bình tĩnh,trong đầu cậu ta đã có , phần tưởng tượng được sự tức giận của anh sau khi biết chuyện.
“Thưa chủ tịch! Phượng Kim Ngọc trốn thoát rồi!”“Cái gì!!??”.