Edit+beta: Diệp Hạ
Vu Hoa Canh giựt giây Quý Trạch tham gia biểu diễn, lôi kéo tay cậu không buông. Giang Hạo ở bên cạnh nhìn, trực tiếp nhảy vào giữa bọn họ, hiếu kỳ nói: “Chơi cái gì? Không tính cho tôi chơi chung sao.”
“A cậu, rất thích hợp cos mấy con quỷ ma á.” Vu Hoa Canh bất mãn khi đang nói một nửa bị đánh gãy, không khách khí mà trừng, bĩu môi.
“Cám ơn khích lệ. Rất tốt, Ma tộc cuồng huyễn khốc bá duệ.” Giang Hạo cười tủm tỉm, ánh mắt dừng trên người Quý Trạch, “Cậu cos cái gì? Nếu không cũng cos Ma tộc đi?”
“Quý Trạch của chúng ta xinh đẹp như tiên vậy, đương nhiên là thiên sứ!” Vu Hoa Canh ôm cánh tay Quý Trạch.
Giang Hạo nâng cằm, lặng lẽ gắn mặt Quý Trạch vào tám chủng tộc, cảm thấy cái nào cũng xinh đẹp, bất quá…
“Thiên sứ phải mang đôi cánh trên người, rất không thoải mái đi, kỳ thật tôi cảm thấy Tinh Linh tộc tốt hơn, Vương tử Tinh linh, khí chất cao lãnh.”
Vu Hoa Canh chớp mắt hai cái, “Cảm giác cấm dục, hắc hắc, cũng rất tốt, thật muốn nhìn!”
Một nữ sinh đi ngang qua, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, hưng phấn “Thật vậy chăng?! Thật vậy chăng? Lớp trưởng cos Vương tử Tinh linh, Giang Hạo cos Ma vương?”
“Cái gì? Cái gì?”
Rất nhanh, một truyền mười, cả lớp ai cũng biết, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Quý Trạch.
Quý Trạch ngẩn người, nguyên bản cảm thấy tham gia biểu diễn cũng không có gì, cậu cũng rất có hứng thú, nhưng đột nhiên khi đứng dưới nhiều ánh mắt nhìn chăm chú như vậy, da đầu run lên nhiều chút.
Giang Hạo ôm vai cậu, cười tiêu sái nói: “Đúng vậy, cậu ấy là Tinh linh, tôi là Ma vương giam cầm Tinh linh.”
“Oa a —— ”
Một trận ồn ào.
Hắn vừa nói như thế, Quý Trạch mới nhớ tới, trong trò chơi có một đoạn tình tiết, chiến tranh giữa các chủng tộc, Tinh linh tộc thuần khiết cao quý chán ghét Ma tộc sử dụng ma pháp hắc ám, nhưng ở trong rừng sâu nơi Tinh Linh tộc sinh hoạt có cây sinh mệnh và suối nước thánh, Ma tộc muốn có được một bình nước thánh, trao đổi đương nhiên vô dụng, Ma tộc cũng lười làm như vậy, trực tiếp bắt Vương tử Tinh Linh tộc làm con tin, uy hiếp Tinh linh vương giao ra nước thánh.
Cho nên, Vương tử Tinh linh phải ở địa bàn Ma tộc một đoạn thời gian, thẳng đến khi người sắm vai con dân Tinh Linh tộc giải cứu mới trở về, đây là nhiệm vụ trong trò chơi.
Đã xác định tham gia, Vu Hoa Canh hưng trí bừng bừng cùng trưởng câu lạc bộ nói việc này, thuê trang phục biểu diễn, bọn họ chỉ cần mặc thử, đến lúc biểu diễn thì đi trên đài một vòng rồi chụp ảnh là được. Nguyên bản sau đó còn có một khúc khiêu vũ, nhưng suy xét đến việc bọn họ đang học cao tam, không có nhiều thời gian tập luyện, hơn nữa lại cảm thấy để Vương tử Tinh linh khiêu vũ cùng Ma vương, hình ảnh kia, không nỡ nhìn thẳng. Đoạn khiêu vũ kia cũng không cần bọn họ tham dự, chỉ cần duy trì hình tượng tao nhã hấp dẫn càng nhiều tân sinh gia nhập câu lạc bộ càng tốt.
Thời gian tan học, Giang Hạo tựa vào bên cửa sổ chơi game, miệng hừ hừ ca khúc không biết tên, tiết tấu nhẹ nhàng. Gió nhẹ thổi qua, nhúm tóc đen ở thái dương hắn bay lên. Thiếu niên dương quang trẻ tuổi.
Quý Trạch ngồi ở chỗ gần cửa sổ, vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy, “Chơi như vậy chơi không sợ lỡ buông tay di động rớt xuống a.”
Giang Hạo nghiêng mặt mỉm cười, rất nhanh lại đắm chìm trong trò chơi, thuận miệng nói: “Không sao, tôi không chú ý đâu.”
Quý Trạch cũng không nhìn sách, mà tiến lại gần nhìn hắn chơi cái gì, “A? Sao lại chơi nhân vật Ma tộc, không phải cậu là Vong linh sao?”
“Đây là tài khoản phụ của tôi.” Giang Hạo huýt sáo.
“Đang làm nhiệm vụ gì?”
“Tổ chức đoàn thể bắt Vương tử Tinh linh.”
Quý Trạch: “…Nói thật?”
“Đúng vậy” Giang Hạo cong môi, quay đầu cười tủm tỉm nhìn Quý Trạch, vẻ mặt vô tội, “Có thể giúp tôi lấy ít kẹo không? Trong ngăn kéo.”
Quý Trạch nhìn thoáng qua màn hình di động của hắn, một đám người chơi chạy về phía rừng rậm Tinh Linh, khí thế hào hùng. Cậu co giật khóe miệng, xoay người lấy kẹo que từ trong ngăn kéo của Giang Hạo, là vị sữa.
“Đây.”
“Tay không rảnh, giúp tôi xé đi, momoda.”
“…” Momoda em gái cậu!
(小号: muah, tiếng hun đó quý dị)
Cánh tay Quý Trạch đều nổi da gà, run nhẹ một chút, chà xát cánh tay, nhưng vẫn giúp hắn xé kẹo, “Há mồm.”
Giang Hạo phối hợp nghe lời. Quý Trạch không khách khí mà đem kẹo nhét vào trong miệng hắn.
“Cám ơn.” Giang Hạo hàm hồ mà nói.
Cũng không lâu lắm, âm thanh thắng lợi vang lên, Giang Hạo đem di động đưa tới trước mắt Quý Trạch, cười đến mặt mày cong cong, kẹo que bị đầu lưỡi đỉnh đến bên má, đắc ý nói: “Nhìn nè, bắt được Vương tử Tinh linh rồi.”
Quý Trạch mặt không đổi sắc: “Ha hả, chúc mừng.”
Giang Hạo tâm tình thật tốt, “Kế tiếp chính là đem Vương tử Tinh linh đến lồng sắt hắc ám ở địa giới, hắn không dùng được phép thuật, lại có năng lượng hắc ám áp chế, không trở về được.”
Quý Trạch nhớ rõ nội dung vở kịch, “Tinh linh vương sẽ lấy nước thánh cứu con thôi.”
Giang Hạo than nhỏ, có chút đáng tiếc, “Đúng vậy, trong trò chơi mới mấy ngày đã muốn phóng thích Vương tử Tinh linh, ở hiện thực chỉ có vài giờ, mệt tôi tranh thủ thời gian khổ cực như vậy.”
“Bất quá, nếu tôi là Ma vương, tôi tuyệt đối sẽ không thả Vương tử Tinh linh đi.” Giang Hạo cắn kẹo trong miệng, phát ra một chút thanh âm vỡ vụn.
Quý Trạch không hiểu, “Vì sao? Có nước thánh trao đổi rồi mà a.” Nước thánh là thứ tốt.
“Có thể dùng chút thủ đoạn thì sao không dùng. Kỵ ma pháp hắc ám sao? Đưa Vương tử Tinh linh giả đến đổi là được. Nếu tôi là Ma vương, nước thánh tôi muốn, người tôi cũng muốn…nói không chừng còn có thể từ miệng Vương tử Tinh linh tìm ra nhiều cơ mật về bộ tộc Tinh linh đó.”
Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, “Lòng tham không đủ để rắn nuốt voi, tộc Tinh linh phản cảm Ma tộc như vậy, làm sao có thể thổ lộ bí mật, cậu nghĩ Vương tử Tinh linh ngốc sao.”
“Cũng chưa chắc, Vương tử Tinh linh tuổi trẻ, chưa từng đi quá xa nhà, được tộc nhân bảo hộ rất tốt, ra đời chưa thâm, Ma vương chỉ cần đối đãi hắn tốt, mềm hoá thái độ của hắn. Ma vương cùng Vương tử Tinh, tình....hữu nghị tốt đẹp cỡ nào.” Giang Hạo câu môi, ý vị sâu sa.
Quý Trạch: “Cậu hay thật, công ty trò chơi không mời cậu làm biên kịch thật đáng tiếc.”
“Đó là vì tôi lớn lên đẹp trai, sức tưởng tượng lại rất phong phú.” Giang Hạo đắc ý mỉm cười, cầm di động trong tay, nhìn mặt Quý Trạch.
“… Nhìn cái gì?” Quý Trạch bị nhìn chăm chú có chút sợ hãi.
“Tôi phát hiện, cậu còn đẹp hơn Vương tử Tinh linh mà trò chơi thiết kế, cậu cos hắn, đại khái mọi người đều sẽ thực kích động.” Trong đầu Giang Hạo đã tưởng tượng ra hình ảnh Quý Trạch mặc vào phục sức của Tinh linh, không tự giác mà híp mắt.
Tầm mắt Quý Trạch né tránh, không dám nhìn Giang Hạo, vành tai trắng ngần chuyển thành hồng nhạt. Cậu há miệng, muốn nói cái gì, lại ngậm vào, chỉ khô cằn mà nói: “Nhanh, vào tiết.”
Sau đó, hơi bối rối xoay người, ngồi xuống ghế dựa, đưa lưng về phía Giang Hạo, ra vẻ bình tĩnh thẳng thắn, nhưng lỗ tai hồng hồng đang phản bội cậu rồi.
Giang Hạo mỉm cười, tay khoát lên cửa sổ, xoay người cúi xuống gần cậu, tiến đến bên tai cậu nói: “Thẹn thùng? Bất quá lời tôi nói đều là thật. Người thẳn thắng giống tôi ở xã hội này không nhiều lắm đâu, cậu nói có phải hay không?”
Quý Trạch che lỗ tai, ra vẻ không kiên nhẫn nói: “Lăn lăn lăn, tự khen mình, còn biết xấu hổ hay không vậy.”
“Cậu không hiểu? Có câu nói, "người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch" a.” Giang Hạo cúi xuống, thuận thế bắt khuỷu tay Quý Trạch đang chống trên bàn, tiến lại gần nhìn cậu, cười tủm tỉm, vẻ mặt không có ý tốt.
Quý Trạch bưng lỗ tai không nghe thấy, tránh né mà hướng bên cạnh cọ cọ.
Giang Hạo nắm chặt cổ tay của cậu lôi xuống dưới, “Ai ai, không giỡn nha, tôi đang rất nghiêm túc, tôi siêu chờ mong nhìn thấy cậu ăn diện thành Vương tử Tinh linh, khẳng định cực xinh đẹp, là loại liếc mắt một cái sẽ khiến người ta mê chết.”
Quý Trạch nhếch môi, buồn rầu nhíu mày, lỗ tai có xu thế càng ngày càng hồng. A a a, người này thật phiền chết!
Giang Hạo nhìn cậu như vậy, lười nhác nâng cằm, khóe môi câu lên, đáy mắt đều là ý cười nồng đậm, tâm tình cực kì tốt.
Quả nhiên, chỉ là nhìn, trò chuyện như vậy, đáy lòng cũng rất thỏa mãn, như là một cái hồ nước sôi sùng sục, không ngừng sủi bọt, phình lên toàn bộ lồng ngực.
Hiệu suất làm việc của câu lạc bộ rất cao, rất nhanh đã thuê được trang phục cần thiết. Vu Hoa Canh hưng trí bừng bừng mà lôi kéo người đi thử quần áo. Mấy người Quý Trạch, Giang Hạo, Lương Trác đều tham gia, hợp thành đội "sắc đẹp cao tam".
Vu Hoa Canh cùng Lương Trác đều cos Thú nhân, trang phục thô kệch, đơn giản suất khí, còn khiêng một cây gậy lớn, hình dạng tựa như vũ khí của mấy con quái khổng lồ trong Harry Potter.
Lương Trác: “Cây gậy này rất nặng, cậu đổi cái khác đi, coi chừng mỏi tay.”
Vu Hoa Canh vung gậy ra, tiêu sái: “Không lấy cây gậy này thì còn có thể gọi thú nhân sao?”
“Sao lại không? Đợi đến khi mỏi tay thì đừng gọi tôi mát xa giúp cậu, lấy gậy bóng chày cũng rất khí phách, nhớ Harley Quinn không?”
Vu Hoa Canh nâng cằm suy tư, vỗ đùi, “Cũng được!” Nàng rất thích Harley Quinn, điên cuồng.
Ổn rồi, hai người đều ăn diện Thú nhân sóng vai đứng một chỗ, còn thảo luận đến lúc đó nên làm động tác gì. Vu Hoa Canh đột nhiên vỗ vỗ ngực Lương Trác, không cam lòng nói: “Mỗi ngày chỉ biết ngủ, sao còn có thể có cơ bắp rắn chắc như vậy, không khoa học.”
Bởi vì ăn diện Thú nhân nam tính, Lương Trác cởi trần, lộ ra sáu khối cơ bụng, đường nét lưu loát hữu lực, không quá khoa trương, mà là một tầng cơ bắp mỏng manh bó chặt, tràn ngập sức mạnh, còn có hai tuyến nhân ngư mơ hồ. Ở học sinh mà nói quả thật là dáng người khó có được.
Lương Trác nắm chặt tay nàng, trầm giọng nói: “Đừng sờ loạn nam sinh khác.”
Vu Hoa Canh kêu một tiếng, cố ý ăn đậu hũ, “Cho cũng không thèm, người khác tôi còn khinh thường sờ á, cũng không phải cậu.”
Khoé môi Lương Trác khóe câu lên, “Vậy tôi phải gắng gượng để cho cậu sờ rồi.”
__________________
Trên thực tế, "lòng tham không đủ để rắn nuốt voi" được dùng để chỉ một truyền thuyết "lòng người không đủ nuốt một con voi".
Ngày xửa ngày xưa, một người đàn ông rất nghèo đã cứu sống con rắn, để báo đáp công ơn cứu mạng, con rắn đã thực hiện những ước nguyện của ông ta. Lúc đầu, người đàn ông này chỉ xin ăn, mặc đơn giản và con rắn đã thoả mãn, về sau lòng tham từ từ nổi lên, ông xin được làm quan, và con rắn cũng thỏa mãn. Cho đến khi lên làm tể tướng, ông ta vẫn không bằng lòng và xin được làm hoàng đế. Lúc này, con rắn cuối cùng cũng hiểu lòng tham của con người là vô tận nên đã nuốt chửng con người này.
Do đó, con rắn nuốt chửng tể tướng chứ không phải con voi. Vì thế mới để lại truyền thuyết “lòng người không đủ nuốt rắn”.
Sau đó, ai đó đã viết "xiang" của tể tướng thành "voi" của con voi, nên thành "lòng người không đủ để nuốt một con voi".
Rồi có người lại đổi "lòng người" thành "lòng tham", rồi có "lòng tham không đủ nuốt voi"
không edit thuần Việt được nên tui bèn giải thích một chút, raw là "后来有人把宰相的‘相’写成了大象的‘象’从而演化出‘人心不足蛇吞象’". Nghĩa là có người đã viết nhầm từ "相" của 相的(tể tướng) thành "象" của 象的(con voi), hai từ này đều đọc là /xiàng/