Edit+beta: Diệp Hạ
Rõ ràng đã quyết định xong rồi, Giang Hạo lại đột nhiên nhìn về phía ngoài, nói: “Hình như tôi nghe thấy tiếng Bánh Bao gọi, Quý Trạch, cậu đi ra xem nó làm sao vậy.”
“Có sao? Sao tôi không nghe thấy.” Quý Trạch chỉ chần chờ một giây, liền đi ra ngoài. Cậu thích Bánh Bao, cũng không nghĩ đến Giang Hạo là đang dối gạt người.
Thừa dịp Quý Trạch đi ra ngoài, Giang Hạo lập tức xoay người lấy thẻ đưa cho nhân viên. Nói: “Nhanh! Tôi muốn mua cái này!”
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, tiếp nhận nói: “Được, xin chờ một chút.”
Giang Hạo lại thúc: “Nhanh lên, trước khi cậu ấy quay về.”
Nhân viên cửa hàng vẻ mặt ngơ ngác, đoán không ra chuyện gì. Hai tiểu soái ca, nhiều lắm là anh em hoặc là bạn bè đi, sao lại giống như chồng trốn vợ mua máy chơi game vậy.
Không quản nói như thế nào, nếu khách nhân có yêu cầu, vẫn là lợi cho cửa hàng, nhân viên cửa hàng đương nhiên tích cực phối hợp, động tác làm thủ tục nhanh hơn.
Đồng thời, Giang Hạo lấy từ trong túi tiền ra một cái di động cũ nứt màn hình, hỏi nhân viên sửa chữa, “Phiền giúp tôi nhìn một chút, cái di động này có thể sửa không? Tôi muốn tư liệu bên trong.”
Nhân viên trước đơn giản mà nhìn một chút, nói: “Sửa thì có thể, nhưng tốn không ít tiền, cái này cũng không quá giá trị, giờ cậu đã mua di động mới rồi, cá nhân tôi không đề nghị cậu sửa.”
Giang Hạo nói trắng ra: “Tôi không quan tâm đến di động, tôi muốn tư liệu bên trong, nó rất quan trọng, nhất là phần lịch sử trò chuyện.”
“Vì một đoạn tin nhắn?” Nhân viên trầm ngâm một hồi, “Tôi có thể giúp cậu sửa chữa, trước tiên cậu đem di động đặt ở đây, tôi sẽ sửa cho cậu sau, sửa xong gọi điện thoại báo cậu lại lấy.”
Giang Hạo gật đầu, “Giờ trả tiền luôn hay là lấy di động mới trả?”
Nhân viên sửa chữa nói: “Đến lúc đó đi, nhìn tình huống, hẳn là không cần nhiều tiền lắm.”
“Được, cám ơn.”
“Không có gì.”
Nhân viên sửa chữa lại cúi đầu tiếp tục công tác.
Lúc này, Quý Trạch không nhìn ra Bánh Bao có cái gì không ổn, lại vào trong quán, rất nhanh nhìn ra Giang Hạo đã trả tiền xong, không khỏi nhíu mày.
Cậu nhếch môi, không rên một tiếng.
Giang Hạo cười giải thích: “Tôi đã nói không cần cậu đền, di động kia dùng cũ rồi, cậu mua cái mới cho tôi, trong lòng tôi ngược lại không thoải mái.”
Quý Trạch yên lặng nhìn hắn, như trước không nói lời nào.
Giang Hạo nghiêng đầu, “Làm sao vậy?”
Quý Trạch buồn lên tiếng: “Không có gì, tôi đang tức giận.”
Giang Hạo cười lên, là nhịn không được. Thật chưa thấy qua một mặt như vậy của Quý Trạch, đáng yêu muốn chết, thật muốn ôm về nhà giấu đi!
Giang Hạo nhu nhu đầu của cậu, “Đừng tức giận nha, cái di động kia của tôi bán đi cũng chỉ có mấy trăm khối, không đáng bao nhiêu tiền. Ân… Di động đổi mới nhanh như vậy, thật nhanh đã bị giảm giá.” Thuận tiện cảm khái một câu như vậy.
Quý Trạch gật đầu, cũng lập tức lấy điện thoại di động ra, chuyển khoản cho hắn một ngàn, nghiêm túc kiên trì nói: “Không quản như thế nào, là tôi làm hỏng điện thoại di động của cậu, tiền này là nhất định phải ra, đây là điểm mấu chốt, cậu đừng bắt tôi lui về.”
Giang Hạo bất đắc dĩ, “Được rồi, vô duyên vô cớ có thêm tiền. Đi, tôi mời cậu ăn cơm.”
Quý Trạch lắc đầu cự tuyệt, “Thời gian còn sớm.”
Giang Hạo: “Vậy mang Bánh Bao đi tản bộ, vui đùa một chút, thời gian cũng vừa lúc.” Hắn không muốn để Quý Trạch về nhanh như vậy.
Quý Trạch suy tư, nhìn thoáng qua Bánh Bao, “Vậy mời tôi uống ly trà sữa đi.”
“Được ~ ”
Hai người liền dắt Bánh Bao nhàn nhã mà tản bộ.
Khi xếp hàng mua trà sữa, Giang Hạo lười nhác mà đứng, như không xương cốt, nửa người tựa vào người Quý Trạch, tuy rằng dán vào, nhưng đại bộ phận trọng tâm đều đặt trên chân mình, không tạo gánh nặng cho Quý Trạch, cho dù có, cũng chỉ là gánh nặng trái tim, nó đập bùm bùm rồi.
“Quý Trạch, cậu muốn uống cái gì?”
Giang Hạo nghiêng đầu nhìn cậu, cằm cơ hồ đặt trên vai cậu, không biết nên tìm đề tài gì để nói.
Quý Trạch dời tầm mắt, ngẩng đầu chuyên tâm mà nhìn về phía trước, không được tự nhiên nói: “Để tôi nhìn xem.”
Không dấu vết mà tránh Giang Hạo, đi về phía trước một bước, làm bộ như muốn xem rõ menu.
Giang Hạo bất mãn mà nhíu mày.
Quý Trạch nhìn một hồi, Giang Hạo cũng bắt đầu diễn, bắt lấy cánh tay của cậu kéo về phía mình, nói: “Uống gì?”
Quý Trạch đứng trên bậc thang, đột nhiên bị kéo như vậy, không hề phòng bị lảo đảo muốn té. Giang Hạo đứng ở phía sau cậu, thực đúng lúc mà vươn tay giúp đỡ một phen, tay khoát lên lưng cậu, gần như là đem người ôm vào trong ngực.
“Cẩn thận một chút.”
“Còn không phải vì cậu kéo tôi.”
Quý Trạch đỏ lỗ tai, quay đầu lại ngoài mạnh trong yếu mà trừng Giang Hạo, bởi vì chột dạ nên cũng không có khí thế gì, ngược lại như là ngạo kiều oán giận.
Giang Hạo vui lòng, cười tủm tỉm gật đầu, “Ân, tôi sai rồi.”
Trấn an sờ sờ đầu Quý Trạch.
Mặt Quý Trạch càng hồng, nhanh chóng che đầu mình, “Cút đi, ai cho cậu sờ đầu tôi?”
Giang Hạo không quản, lại sờ soạng một chút, vô lại: “Tôi thích thì sờ.”
Có thể nói là đang khiêu khích.
Quý Trạch bị tức, ăn miếng trả miếng, cũng không quan tâm có thẹn thùng hay không, vươn tay sờ đầu Giang Hạo, còn xoa loạn tóc hắn. Giang Hạo đương nhiên là có trốn, nhưng trốn kiểu có lệ không để ý, trong mắt đều là dung túng.
Hai người đùa đến nháo đi, cậu sờ tôi, tôi cũng sờ lại, ấu trĩ đến không chịu được, làm người bên cạnh không khỏi ghé mắt, có mùi gay trong không khí nha.
Chờ đến lượt bọn họ rốt cục mới ngừng tay.
“Hoan nghênh quý khách, xin hỏi dùng gì?” Nhân viên cửa hàng lễ phép hỏi.
“Trà sữa hoa quả.”
“Tôi cũng giống vậy.”
Quý Trạch nghe xong, quay đầu nhìn hắn, “Cậu không nhìn menu sao?”
“Không cần, cậu uống cái gì tôi uống cái đó.” Giang Hạo nhướng mày, trong mắt đều là ý cười nồng đậm.
Mới vừa bị bạn trai cắm sừng (ngoại tình) nhân viên cửa hàng nhìn bọn họ, cảm giác tim bị hung hăng đâm một đao, lòng nhỏ máu.
“Được, hai trà sữa trái cây, cám ơn đã ghé.”
Hai người cầm hai ly trà sữa giống nhau đi qua một bên, tùy ý hút trà sữa, hai khuôn mặt đẹp trai ngời ngời, động tác cũng gần như cùng lúc.
“Hi ~ hai vị tiểu soái ca phía trước.”
Nói chuyện chính là nam nhân xếp hàng phía sau bọn họ, cầm theo hai ly trà sữa đi tới gọi họ lại. Lúc đầu, hai người Quý Trạch không kịp phản ứng là gọi bọn hắn, thẳng đến khi Giang Hạo bị vỗ vai một chút.
Nam nhân chỉ vào Bánh Bao bên chân bọn họ, cười hỏi: “Kim mao sao?”
Giang Hạo quay đầu lại, liếc hắn một cái, phát hiện nam nhân này không giống như có ác ý, tầm mắt đều dừng trên người Bánh Bao, đại khái là người yêu chó, liền gật gật đầu, “Ân.”
“Có thể sờ một chút không?” Nam nhân hưng trí pha ngại ngùng hỏi, nhìn Giang Hạo gật đầu, mới xoay người đùa Bánh Bao một phen, khen, “Lớn lên thật xinh đẹp, đực hay cái vậy?”
“Đực.”
“Tôi và người yêu cũng nuôi một con kim mao, nó rất ôn hòa nghe lời, nhưng mà nó cũng là đực, không thì chúng ta có thể lai giống, đương nhiên, tiền đề là các cậu nguyện ý.”
Nam nhân đứng lên, đánh giá bọn họ vài giây, cong mi cười cười, “Các cậu cũng rất đáng yêu, cố lên a.”
Quý Trạch cùng Giang Hạo có chút mờ mịt, không nghe hiểu ý tứ trong lời nói này.
“A, tôi lại đây mua trà sữa cho người yêu, người của tôi và kim mao ngay bên cạnh, các cậu muốn nhìn một chút không?” Nam nhân chợt nhớ tới, nhắc đến trà sữa trong tay, quay đầu hướng một bên gọi, “Bảo bối, tới đây một chút.”
Từ đối diện đi tới một thân ảnh thon dài mặc áo gió màu xám, theo sát bên cạnh là một con kim mao lớn.
Là một nam nhân dung mạo thanh tú.
Nam nhân cao cao đem trà sữa đưa cho nam nhân thanh tú, ôn nhu cười: “Đây, trà sữa phô mai em thích nhất.”
Nam nhân thanh tú mỉm cười tiếp nhận, thực tự nhiên mà đưa dây dẫn cho hắn, “Vừa rồi đều là em trông Tây Mễ, giờ nên đến anh.”
“Ân.” Nam nhân cao cao câu môi.
Giữa hai người không có nhiều động tác gì, nhưng cũng rất dễ dàng nhìn ra không khí giữa bọn họ không phải bình thường, thân mật mà lưu luyến, ăn ý mười phần. Bọn họ không tận lực che lấp quan hệ, mà là thực thản nhiên, giống như rất nhiều đôi tình lữ khác, như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
Quý Trạch cùng Giang Hạo đều có chút ngạc nhiên, vừa rồi nghe nam nhân cao cao nói người yêu bảo bối gì đó, họ vẫn luôn tưởng là một nữ nhân, không nghĩ tới…
Quý Trạch rất nhanh thu liễm vẻ mặt của mình, không muốn phản ứng của mình làm cho bọn họ không thoải mái. Giang Hạo há miệng, trừng lớn mắt nhìn bọn họ, tựa hồ là muốn nói gì. Quý Trạch nhìn thấy, sợ hắn nói ra lời gì kinh người, dù sao trong xã hội hiện tại người có thể tiếp thu đồng tính luyến ái cũng không có nhiều, nhanh chóng kéo hắn lại.
Giang Hạo cảm thấy tay mình bị bắt lấy, theo bản năng quay đầu nhìn qua, nghiêng đầu nghi hoặc. Quý Trạch đối hắn lắc lắc đầu, ám chỉ hắn đừng nói gì lung tung, ánh mắt Giang Hạo khẽ loé, khó được nhu thuận mà gật gật đầu.
Hai nam nhân đối diện nhìn bọn họ hành động như vậy, hiểu ý mỉm cười, “Tình cảm của các cậu thật tốt a.”
Giang Hạo lộ ra một nụ cười sáng lạn, không hề che lấp, “Đúng vậy.”
Nam nhân cũng không nghĩ tới bọn họ trẻ tuổi như vậy đã có thể có dũng khí thừa nhận, cũng là pha chút kinh hỉ, càng cảm thấy bọn họ đáng yêu thân cận, lại không khỏi liên tưởng đến bản thân thời thiếu niên, cảm khái: “Thật sự rất tốt.”
Quý Trạch quay đầu kinh ngạc mà nhìn Giang Hạo, trong lòng mãnh liệt nhảy dựng, sau đó lại tự mình nhắc nhở, người này cái gì cũng không biết, đừng nghĩ nhiều.
Sau khi cùng kia đôi tình lữ nói lời từ biệt, Quý Trạch Giang Hạo tản bộ dọc theo bờ sông, lâu lâu lại hút trà sữa.
Giang Hạo đột nhiên mở miệng: “Cậu có ý kiến gì không?”
Quý Trạch đang suy nghĩ cái gì, nghiêng đầu ngây ra, “Cái gì?”
Biểu tình Giang Hạo hơi hơi buồn rầu mà sờ sờ cái mũi, sắp xếp lại từ ngữ, “Chính là…chuyện vừa rồi, ân, cậu thấy đồng tính luyến ái như thế nào?”
Quý Trạch nhếch môi, quay đầu quan sát biểu tình Giang Hạo, phát hiện hắn không có cảm xúc phản cảm hay chán ghét gì, dừng hai giây, mới cẩn thận nói: “Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta là người ngoài không thể nói gì.”
“Cho nên…” Giang Hạo không tự giác xiết chặt ly trà sữa, hỏi, “Cậu không phản đối đồng tính luyến ái?”
Quý Trạch cười: “Tôi phản đối làm gì, tôi đã làm gì khiến cho cậu hiểu lầm sao?”
Giang Hạo sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không có, vậy thật tốt.”
“Vậy còn cậu? Cậu thấy đồng tính luyến ái như thế nào?” Quý Trạch hỏi lại.
“Trước kia tôi cảm thấy việc không liên quan đến tôi thì sao cũng được, nhưng mà hiện tại có chút chú ý, thật giống như vừa rồi kia, kỳ thật cảm thấy rất tốt, không có gì khác với những cặp tình lữ ngoài kia, cũng chỉ là tình yêu mà thôi.” Giang Hạo vẻ mặt nghiêm túc, chậm rãi nói xong ý tưởng của mình, “Trước tôi lướt Weibo, thấy một câu như vầy —— nam nhân quyết định nữ nhân có thể học tập hay không(trọng nam khinh nữ), người da trắng quyết định sự sống sót của người da đen(phân biệt chủng tộc), sau này chúng ta đều cho rằng đây là điều hoang đường, hiện giờ chúng ta lại để dị tính luyến quyết định đồng tính luyến ái có thể hay không!”
Giang Hạo nghiêng đầu, cười cười, “Có phải rất có đạo lý không, rất bảnh?”
Quý Trạch dùng sức gật đầu, “Ân!”
Hai người nhìn nhau mỉm cười, tay khoát lên lan can, gió nhẹ nhàng phất qua.
Quý Trạch nhìn mặt sông, thích ý mà nhắm nghiền mắt.
Giang Hạo thì một tay nâng cằm, làm càn mà đánh giá góc nghiêng cậu. Không khí chung quanh rất an tĩnh nhưng lại không xấu hổ, ngược lại lại có một loại cảm giác ngọt ngào tự tại.
Thẳng đến khi không trung đột nhiên hiện lên một vệt sáng, cắt qua phía chân trời, tiếng sấm vang ầm ầm kinh người, thậm chí là dọa đến vài người qua đường.
Quý Trạch mãnh liệt mở mắt ra, nhớ tới hôm nay trước khi ra cửa có tra dự báo thời tiết, người ta nói trời trong đẹp đẽ á!
Hai người đều không mang ô.
Giang Hạo nhìn trời, đầu óc nóng lên, ánh mắt giảo hoạt, lại bắt đầu diễn, bắt lấy cánh tay Quý Trạch, nghiêm túc nói: “Quý Trạch, tôi cho cậu biết một bí mật.”
Quý Trạch: “Ân?”
Giang Hạo: “Kỳ thật tôi rất sợ sét đánh.”
Quý Trạch co giật khóe miệng, “Nếu lỗ tai tôi không điếc thì vừa rồi là tiếng sấm đi.”
Giang Hạo bản lĩnh thâm hậu nói dối không chớp mắt, “Có người ở bên cạnh tôi sẽ không sợ a, nhưng giờ ba mẹ tôi đều đi công tác, trong nhà chỉ có một mình tôi, cậu thấy đáng thương không?”
Quý Trạch nhìn biểu tình trông mong đó, gắng gượng mà gật đầu nói: “Có chút đáng thương.”
“Cho nên a, cậu tới nhà của tôi ngủ cùng tôi đi.”
“???”
Quý Trạch ngơ ngác, còn chưa kịp phản ứng, những hạt mưa lớn đã bắt đầu rơi trên người khiến làn da có chút đau.
Giang Hạo cười sáng lạn: “Vậy tôi đây coi như cậu đã đồng ý! Đi nhanh đi, mưa rồi!”