Đi xuống dưới lầu, Mạnh Chiêu hít một hơi thật sâu.
Ban đêm khu Hoài An rất yên tĩnh, tạp âm xây dựng ban ngày cũng im bặt, chỉ để lại bóng đêm hoàn toàn yên lặng.
Mạnh Chiêu ý thức được vừa rồi mình nói hơi nhiều, câu nói kia đáng lẽ không nên nói ra.
Nếu Lục Thời Sâm thật sự có liên quan đến vụ án này, câu nói kia của anh là rút dây động rừng không thể nghi ngờ.
Nhưng khi nói ra câu nói kia, Mạnh Chiêu bị kch thích, con người thường không có cách nào khống chế bản thân hành động bốc đồng vào khoảnh khắc nào đó.
Trong tiềm thức, anh tình nguyện tin rằng Lục Thời Sâm vô tội, nhưng xuất phát từ lý trí, liên lụy giữa Lục Thời Sâm và vụ án này có vẻ hơi kỳ lạ. Ví dụ như sợi lông chó không rõ lai lịch kia, cuộc điện thoại nước ngoài cung cấp tin tức cho tài khoản chứng thực kia, cuộc găp tình cờ giữa Triệu Vân Hoa và Lục Thời Sâm trước khi bà tự tử, còn có Từ Doanh Doanh và Lục Thời Sâm cùng ra vào viện dưỡng lão Ôn Di…
Mặc dù cho đến tận bây giờ không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy vụ mất tích của Từ Doanh Doanh có liên quan đến vụ bắt nạt học đường mười năm trước và Chu Diễn. Nhưng kinh nghiệm làm việc điều tra tội phạm nhiều năm khiến Mạnh Chiêu có dự cảm, trong ba vụ án này dường như có một sợi dây vô hình, xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau…
Trước tiên giải quyết vụ mất tích của Từ Doanh Doanh đã, Mạnh Chiêu bình tĩnh suy nghĩ, trước khi sự thật rõ ràng, anh lựa chọn tin tưởng Lục Thời Sâm. Giống như năm đó Lục Thời Sâm lựa chọn tin tưởng cậu Mạnh Tường Vũ của anh vậy.
Huống chi, lúc ấy vụ án của Mạnh Tường Vũ gần như chắc như đinh đóng cột, lúc này Lục Thời Sâm mới đâu vào đâu chứ… Mạnh Chiêu lắc đầu.
Sau khi đưa ra quyết định này, Mạnh Chiêu đi đến bên cạnh xe của mình, mở cửa xe ngồi xuống, lúc thắt dây an toàn, trong đầu anh hiện lên câu hỏi của Lục Thời Sâm: “Cô bạn gái cậu quen khi học đại học công an thì sao?”
Má, ngay cả bản thân anh cũng suýt nữa quên mất chuyện này, làm sao Lục Thời Sâm biết được?
Hồi đại học Mạnh Chiêu thật sự quen một người bạn gái, bạn gái còn là hoa khôi của khoa của Học viện Âm nhạc Trung ương nổi tiếng bên cạnh.
Khi đó Mạnh Chiêu đang học năm hai, ăn cơm trong quán ăn nhỏ bên ngoài trường với bạn cùng phòng ký túc, đúng vào giờ cơm chiều cuối tuần, chỗ ngồi trong quán đầy ắp, đang ăn nửa chừng thì có hai cô ấy ngồi lại, nói muốn ghép bàn với bọn anh.
Bởi vì hai cô gái thật sự rất xinh đẹp, bạn cùng phòng vô cùng nhiệt tình đồng ý.
Lúc sắp xong bữa cơm, Mạnh Chiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, đêm đó trường học mời Chu Minh Sinh đến đại học công an tọa đàm, Mạnh Chiêu muốn đến trước chào hỏi thầy Chu. Vậy nên anh đứng dậy, nói một tiếng với bạn cùng phòng định bụng rời đi trước.
Lúc này cô gái đối diện chủ động mở miệng, xin Mạnh Chiêu phương thức liên lạc. Lúc ấy mấy người trên bàn ồn ào lên, bạn cùng bàn bên cạnh chủ động lấy điện thoại ra, cho cô gái kia số điện thoại của Mạnh Chiêu. Sau khi gọi xong, cô gái thường chủ động đến tìm Mạnh Chiêu.
Khi đó Mạnh Chiêu chưa bao giờ yêu đương, thậm chí chưa bao giờ rung động, nhưng được một cô gái xinh đẹp theo đuổi, tính cách của đối phương cũng tự nhiên hào phóng, cảm giác này cũng không xấu.
Có điều, sau khi quen nhau được khoảng một tháng, Mạnh Chiêu bắt đầu cảm thấy có điểm là lạ, cụ thể lạ ở chỗ nào, bản thân anh cũng không nói ra được.
Đương nhiên cô gái rất tốt, phần lớn thời gian hai người ở chung cũng vui vẻ, nhưng thời gian chung đụng càng lâu, Mạnh Chiêu dần dần phát hiện, mối quan hệ này mang đến cho anh rất nhiều bối rối. Ví dụ như, anh thường không hiểu tại sao đối phương bỗng nhiên không vui, rõ ràng một giây trước hai người còn trò chuyện vui vẻ. Anh giỏi dựa vào dấu vết để suy luận, nhưng lại không đoán được suy nghĩ của đối phương.
Vì thế anh còn thỉnh giáo cậu bàn cùng phòng đã trải qua vài mối tình, câu trả lời bạn cùng phòng đưa ra cũng khiến anh cảm thấy khó hiểu: “Đây là cái thú vị của yêu đương mà, không đoán còn có ý nghĩa gì nữa!”
Mạnh Chiêu cảm thấy không thể nào hiểu được, so với việc suy đoán những tâm tư không thể phỏng đoán của con gái, anh thích phỏng đoán những manh mối vụ án có dấu vết mà lần theo kia.
Mà cô gái này thật sự rất thông minh, khi Mạnh Chiêu vẫn chưa hoàn toàn rõ ràng suy nghĩ của mình, cô đã nhìn ra Mạnh Chiêu không đủ thích mình, bèn đưa ra lời chia tay trước.
“Anh vốn không đủ thích em,” Đối phương uống rượu, mượn rượu nói thẳng ra, “Nếu như em thích anh mười phần, vậy anh thích em có lẽ ngay cả một tí cũng không có… Em cảm thấy anh thích bạn cùng phòng nhiều hơn em, anh nói thật với em, có phải anh thích nam không?”
Nhìn ra đối phương uống say đang nói nhảm, Mạnh Chiêu không nói gì.
Tối đó cô gái uống say, Mạnh Chiêu đưa cô về trường lần cuối cùng, sắp đến trường đối phương lại đề xuất muốn ngủ với anh một lần, nói có thích hay không cô cũng không để ý nữa, nhưng sau một hồi yêu đương cô vẫn chưa ngủ được Mạnh Chiêu thật sự là không cam tâm.
Sau khi bị Mạnh Chiêu từ chối, cô nói một cách chắn chắn hét lo một câu với Mạnh Chiêu: “Anh là đồ lừa đảo, anh chắc chắn thích đàn ông!”
Lúc ấy trên đường có rất nhiều người, sau khi nghe câu nói này, rất nhiều người đều quay đầu nhìn tên “cặn bã” Mạnh Chiêu này.
Cứ vậy, trải nghiệm ngắn ngủi kia của Mạnh Chiêu, thậm chí không nói ra được có phải yêu đương không đã hoàn toàn kết thúc như thế. Về sau cô gái tỉnh rượu còn gọi điện thoại nói xin lỗi Mạnh Chiêu, đồng thời hỏi anh một câu đánh thẳng vào linh hồn: “Em thật sự rất tò mò, người có thể khiến anh động lòng rốt cuộc như thế nào.”
Câu nói này, đã xuất hiện nhiều lần trong cuộc sống sau này của Mạnh Chiêu. Mỗi lần bên cạnh có người yêu đương, kết hôn, sinh con, câu nói này sẽ không mất cơ hội mà nhảy ra.
Sau khi trải nghiệm mối quan hệ đó kết thúc, Mạnh Chiêu hạ quyết tâm, tình yêu tiếp theo nhất định phải bắt đầu từ rung động, nhưng nhoáng một cái mười năm trôi qua, sự rung động này đã trở thành chuyện không còn hình bóng.
Vào buổi tối người bạn cùng phòng cuối cùng cũng kết hôn, Mạnh Chiêu bắt đầu nghi ngờ có phải mình đã bị rối loạn rung động gì đó không. Không phải trên thế giới này có đủ loại rối loạn à, rối loạn lựa chọn, rối loạn giao tiếp xã gội, rối loạn tình cảm, rối loạn cương dương, nói không chừng cũng sẽ có rối loạn rung động. Sau khi chẩn bệnh cho bản thân, Mạnh Chiêu không tốn tâm tư cho chuyện này nữa.
Nhưng mà ngay vừa rồi, dưới sự mê hoặc của gỗ đàn hương và mùi cồn, trong chớp mắt khi tay Lục Thời Sâm dần dần trượt xuống, sau đó cầm tay anh, anh lại rung động bất ngờ không kịp phòng bị…
Trong đầu Mạnh Chiêu chợt hiện lên giọng nói của mười năm trước: “Anh là đồ khốn nạn, anh chắc chắn thích đàn ông!”
Vãi lìn, lẽ nào mình thật sự thích đàn ông? Suy nghĩ này khiến Mạnh Chiêu như bị sét đánh.
Cứ vậy sau khi bị đánh trúng hai giây, anh sực tỉnh, cảm thấy mình nhất định bị vụ án trước mắt khiến cho thần kinh thác loạn.
Mạnh Chiêu khởi động xe lái về cục cảnh sát, anh đẩy ngược chuyện này, cảm thấy rất không có khả năng.
Anh và Lục Thời Sâm đã quen nhau mười hai năm trước, nếu rung động đã rung động từ lâu rồi, nhưng năm đó rõ ràng anh ghét Lục Thời Sâm vô cùng…
Xe dừng ở bãi đỗ xe của cục thành phố, Mạnh Chiêu đang định đẩy cửa xuống xe, lại ngửi được mùi gỗ đàn hương như có như không kia. Động tác của anh dừng một lát, liên tưởng đến bàn tay Lục Thời Sâm nắm cánh tay mình, một suy nghĩ lại dâng lên trong đầu: Không lẽ Lục Thời Sâm… cũng rung động với mình rồi?
Nghĩ gì thế? Mạnh Chiêu nhanh chóng tỉnh táo lại, anh đẩy cửa xuống xe, đóng cửa lại, thầm nghĩ nhất định là mình độc thân quá lâu, có lẽ bước tiếp theo sẽ rung động với con chó trong nhà Lục Thời Sâm cũng nên.
Văn phòng điều tra tội phạm vẫn sáng đèn, Chu Kỳ Dương đang tăng ca kiểm tra giám sát, Trình Vận đang thử tìm manh mối trong những buổi phát trực tiếp trước đó của Từ Doanh Doanh.
Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào, mùi đồ nướng trong phòng vẫn chưa tan hết.
Thấy Mạnh Chiêu đi vào, Chu Kỳ Dương cất tiếng chào anh: “Anh Chiêu, bọn em định nể mặt đồ nướng, tha thứ cho anh vứt bỏ bọn em hẹn với người khác.”
“Tha em gái cậu ấy,” Mạnh Chiêu cười một tiếng, trong phòng hơi nóng, anh cởi áo khoác cầm trên tay, sau đó đến sau lưng Chu Kỳ Dương, nhìn hình ảnh theo dõi trên màn hình của cậu, “Sao rồi? Giám sát hiển thị cuối cùng Từ Doanh Doanh đi đâu?”
Chu Kỳ Dương không trả lời ngay, cậu quay sang hít hà trên tay áo khoác của Mạnh Chiêu, “Mùi nước hoa… là mùi nước hoa đúng không? Thơm phết… Anh Chiêu có phải anh vứt bỏ bạn học của anh, đi hẹn hò với cô nàng nào không?”
“Mày thuộc giống chó à,” Mạnh Chiêu cầm áo khoác đập lên gáy cậu một cái, “Ngửi cẩn thận xem đây là nước hoa nữ à?”
Nói xong, hai người đã nhận ra bất thường.
Sau một hồi im lặng kỳ lạ, Chu Kỳ Dương yếu ớt nói: “Em đã nói mà anh không quen bạn gái nhiều năm như thế chắc chắn có vấn đề…”
“Lượn.” Mạnh Chiêu cười một tiếng, giơ tay gõ một cái vào gáy cậu, “Nói vụ án.”
“À…” Chu Kỳ Dương giơ tay sờ gáy, “Kiểm tra đến mức mắt em mờ luôn rồi, anh Chiêu anh nhìn này, sau khi Từ Doanh Doanh đi ra từ viện dưỡng lão, đầu tiên băng qua con đường này, đi khoảng tám trăm mét, đến ngã tư đường lại rẽ trái,” Chu Kỳ Dương kéo thanh tiến độ của video, “Con đường này rất nhiều người, suýt nữa đã để mất rồi, quá khó tìm trong đám người, sau khoảng năm trăm mét, cô ấy rẽ vào con đường này, đi khoảng hai trăm mét, chỗ này có con hẻm, anh thấy không? Từ Doanh Doanh rẽ vào hẻm…”
Mạnh Chiêu nhìn kỹ video theo dõi: “Sau đó thì sao?”
“Sao đó thì không biết,” Chu Kỳ Dương nhún vai, “Hẻm này không có giám sát.”
“Từ Doanh Doanh rẽ vào một con hẻm không có giám sát?” Mạn Chiêu nhìn video trầm ngâm nói, “Cô ấy tới con hẻm làm gì?”
“Ai biết được…” Chu Kỳ Dương suy đoán nói, “Có phải hẹn ở đây với ai không?”
“Hơn nữa hành vi cũng hơi khác thường,” Mạnh Chiêu cúi người, kéo video lại xem nhanh một lần, “Dựa theo thói quen hành vi của Từ Doanh Doanh, khoảng cách dài như vậy, cô ấy phải lựa chọn đón xe, tại sao đi bộ tới… đã xem giám sát mấy con đường nối với hẻm chưa?”
“Vừa xem đến con hẻm này, vẫn phải tìm tiếp…”
“Anh tìm với cậu.” Mạnh Chiêu đi đến trước một chiếc máy tính khác ngồi xuống, lại hỏi, “Bên Hứa Ngộ Lâm, anh Bân nói thế nào?”
“Hai ngày gần đây cha mẹ Hứa Ngộ Lâm đến nơi khác, hình như nghe nói nông thôn ở thành phố S có rất nhiều phụ nữ mấy năm trước bị lừa bán qua đó, họ bèn sang đó tìm con gái, ngày mai mới có thể về.”
“Ừ,” Mạnh Chiêu đáp một tiếng, lại hỏi Trình Vận, “Tiểu Trình nói tình huống em đến chỗ cha mẹ của Lâm Lang đi, có hỏi được nguyên nhân bệnh tâm thần của Lâm Lang không?”
“Hừm…” Trình Vận xoay ghế về phía Mạnh Chiêu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, “Cha mẹ Lâm Lang nói hôm qua đã có cảnh sát đến hỏi, hình như cũng vì nguyên nhân này họ mới trở nên mất cảnh giác, rất kỳ lạ, hôm qua chúng ta không cử người đến mà?”
Là Lư Dương? Mạnh Chiêu nhíu mày lại, Lư Dương này, trong điện thoại ba phen mấy bận hứa không chúng tay vào vụ này nữa, sau lưng vẫn đang lén lút điều tra, chơi trò lá mặt lá trái này rất lưu loát… Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi Trình Vận: “Không phải nói Lâm Lang quen một người bạn trai trước khi xảy ra chuyện sao? Có tìm được hắn không?”
“Cha mẹ Lâm Lang nói, họ cũng không biết Lâm Lang từng yêu đương, cô ấy cũng chưa bao giờ có bạn trai… Có điều, em đến gần nhà cũ của Lâm Lang xác nhận một lần, có bà cụ dưới lầu nói, khi đó bà ấy thật sự nhìn thấy có chàng trai đưa Lâm Lang về nhà, hai người nắm tay, chắc là quan hệ yêu đương. Nhưng bà cụ không nhìn rõ mặt mũi của chàng trai kia, chỉ nói cao hơn Lâm Lang một cái đầu…”
Cha mẹ Lâm Lang thật sự không biết rõ chuyện, hay là đang cố gắng giấu giếm quan hệ yêu đương này? Mạnh Chiêu suy tư một lát, ngước mắt nhìn về phía Trình Vận: “Làm đến mức này cũng rất tốt.”
Nhìn ra được, Trình Vận xem như đã dốc hết vốn liếng với cha mẹ Lâm Lang. Nếu cha mẹ Lâm Lang bịa trước lời nói chờ cảnh sát, vậy đúng là không dễ tìm ra sơ hở… Huống chi là cả buổi sáng, Trình Vận còn chủ động đi chứng thực manh mối Lư Dương đưa ra. Với một cảnh sát thực tập trẻ tuổi mà mói đã làm tốt lắm rồi, thật sự không có lý do trách móc nặng nề cô.
“Trình Vận về nhà trước đi, anh và Tiểu Chu tiếp tục xem giám sát,” Mạnh Chiêu nói, “Nhìn xem sau đi ra khỏi con hẻm rốt cuộc Từ Doanh Doanh đi đâu.”
Một giờ ba mươi sáng, Chu Kỳ Dương ngáp một cái: “Không có anh Chiêu ơi, tìm khắp cả mấy con đường nối đến hẻm rồi, Từ Doanh Doanh không hề ra khỏi con hẻm… anh nói, có phải cô ấy đã xảy ra điều bất trắc trong con hẻm kia không? Vả lại, con hẻm này hẹp đến mức xe không đi qua được, không có dấu vết di chuyển thi thể, có thể sau khi hung thủ giết người đã trực tiếp chôn xác trong hẻm?”
“Con hẻm này là con con đường tắt, lượng người cũng không tính là nhỏ, bốn phía còn có dân cư sống, hơn ba giờ chiều lựa chọn áp dụng hành vi giết người và chôn xác ở đây, hung thủ không sợ bị người khác phát hiện?” Mạnh Chiêu đưa ra điểm đáng ngờ, “Còn có, sau khi Từ Doanh Danh đi ra từ viện dưỡng lão, rốt cuộc tại sao đi vào con hẻm này, trong lúc đó không tìm kiếm dẫn đường, cũng không gọi điện thoại, hình như chỉ chạy đến con hẻm này…”
“Có phải người cô ấy đến viện dưỡng lão thăm sai cô ấy đi qua?”
“Viện dưỡng lão có nói cô ấy đến thăm ai không?”
“Em hỏi một câu, nói là nhân viên công tác dẫn vào nên không đăng ký ở chỗ gác cổng.”
Mạnh Chiêu dựa vào thành ghế, đưa ra quyết định: “Sau khi trời sáng, đến đồn cảnh sát khu Văn Chiêu lục soát, xem gần đây con hẻm kia có dấu vết chôn xác không, cậu lại đến viện dưỡng lão một chuyến, tìm nhân viên công tác lúc đó đã dẫn Từ Doanh Doanh qua, anh đến nhà cha mẹ Từ Doanh Doanh một chuyến.”
“Vâng,” Chu Kỳ Dương lại ngáp một cái, “Anh còn về nhà không anh Chiêu?”
“Không về, anh ngủ ở phòng trực ban.” Mạnh Chiêu đứng lên, hoạt động bả vai và cổ.
“Anh nói nếu chúng ta sống ở Ngự Hồ Loan, đâu cần ngủ ở phòng trực ban nữa…” Chu Kỳ Dương đi đến bên cửa sổ, nhìn tòa nhà Ngự Hồ Loan cách đó không xa, “Nơi này được chọn giống như ký túc của cục thành phố, giá phòng cao như thế, anh nói ai trong hệ thống cảnh vụ có thể ở được, cục trưởng Từ có thể không? Cho dù có thể, ở đó cũng quá bắt mắt rồi…”
“Đừng nằm mơ nữa,” Mạnh Chiêu cười một tiếng, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, “Tắm cái rồi đi ngủ, không để cậu ngủ ở phòng trực ban của cục thành phố cũ đã tốt lắm rồi.”
“Ê, có phải người bạn học kia của anh ở Ngự Hồ Loạn không, anh Chiêu anh giữ gìn mối quan hệ với người ta, nói không chừng thi thoảng có thể tá túc một đêm…”
Chu Kỳ Dương nhắc đến Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu lại nghĩ đến nhiệt độ man mát nhưng thấu xương phủ lên cổ tay mình, còn có mấy ngón tay giống như xương bằng sứ kia.
Mạnh Chiêu giơ một tay khác lên, nắm vào vị trí trên cổ tay, dùng ngón cái vuốt nhẹ mấy cái.