Nhìn chiếc xe kia lái về phía xa, vẻ mặt Lục Thời Sâm nghiêm túc, hắn đi qua hỏi đội trưởng Triệu bên cạnh: “Định vị khác trên người Lâm Mạch còn hữu hiệu không?”
“Điểm đỏ trong hệ thống theo dõi đã dừng lại hoàn toàn, thiết bị dự phòng khác chắc cũng đã bị bọp bắt cóc âm thầm xử lý rồi,” Đội trưởng Triệu đáp, “Bây giờ chúng ta chỉ có thể thông qua giám sát phán đoán hướng đi của chiếc xe kia…”
“Bảo phòng kỹ thuật hình sự lập tức định vị điện thoại của Mạnh Chiêu,” Đội trưởng Triệu còn chưa nói xong, Lục Thời Sâm đã ngắt lời anh ta, “Mười phút sau đuổi theo, phải ẩn nấp hết sức, đừng kéo đèn báo động.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Đội trưởng Triệu hỏi.
Nhìn hai đèn đỏ phía sau xe sắp biến mất trong màn đêm sâu thẳm, Lục Thời Sâm đã không kịp nói rõ tình huống với đội trưởng Triệu. Hắn quyết định thật nhanh, bước nhanh đi tới chiếc xe cảnh sát gần nhất vẫn chưa tắt máy rồi mở cửa xe ngồi xuống.
Hắn nhả phanh tay, giẫm mạnh chân ga, lái xe cấp tốc đuổi theo.
Cuộc điện thoại kia rốt cuộc đã nói gì với Mạnh Chiêu? Lục Thời Sâm vừa lái xe vừa nhớ lại vẻ mặt của Mạnh Chiêu khi nhận được điện thoại. Khi đó Mạnh Chiêu vô thức nắm cánh tay hắn, cuộc điện thoại kia nhất định mang đến kích động đáng kể cho Mạnh Chiêu!
Vậy sau đó, Mạnh Chiêu chợt buông hắn ra, một mình đi vào rừng cây bên cạnh, đồng thời ra hiệu cho hắn đừng theo sau.
Một mình tới đây, đừng nói cho những người khác, nếu không mẹ con Lâm Mạch sẽ chết. Lục Thời Sâm phỏng đoán nội dung cuộc điện thoại.
Chắc là Mạnh Chiêu bị bọn bắt cóc đe dọa, kế tiếp, bọn bắt cóc sẽ giám sát toàn bộ hành trình của cậu ấy thông qua cuộc điện thoại, đây cũng là nguyên nhân Mạnh Chiêu không có cách nào mở miệng giải thích với mình.
Nghĩ đến đây, Lục Thời Sâm tắt đèn xe đi, phòng ngừa bản thân bại lộ.
Con đường phía trước đen thui, chỉ có thể nhìn rõ hai cái đèn đuôi xe màu đỏ ở cuối đường.
Phải duy trì khoảng cách, không thể theo quá gần, Lục Thời Sâm nhìn chằm chằm hai điểm đỏ kia, khống chế tốc độ xe lái trên con đường đen sì.
“Ngã tư tiếp theo rẽ phải.”
“Đi thẳng, cho đến khi nhìn thấy ngã tư thứ hai.”
“Rẽ trái.”
…
Mạnh Chiêu dựa theo chỉ thị của giọng nói lái xe hơn hai mươi cây số.
Xe đi qua con đường nhỏ vắng vẻ, ven đường không có ánh sáng ngoại trừ đèn trước xe sáng ngời. Trong gương chiếu hậu, con đường đã chạy qua đen kịt một đoạn, không nhìn thấy gì cả.
Mạnh Chiêu lái xe, não nhanh chóng vận hành, tự hỏi phương án đối phó.
Bởi vì chuyện xảy ra tối qua, sáng nay vừa ra ngoài anh và Lục Thời Sâm đã đến lân cận mua hai con dao gấp. Nếu như chỉ có một mình anh, có lẽ còn có khả năng thoát thân, nhưng trong tay đối phương còn có mẹ con Lâm Mạch làm con tin…
Bây giờ mẹ con Lâm Mạch thế nào? Chiều hôm nay, cảnh sát theo miêu tả của Lâm Mạch ngụy tạo một cái hộp đen nhỏ dài, bỏ vào trong túi xách màu đen giao cho Lâm Mạch. Cái hộp kia bị hàn chặt, bên trong chỉ đựng một cái bút máy bình thường, tạm thời bọn bắt cóc không mở ra được, chắc cũng sẽ không phát hiện bị lừa.
Ngô Gia Nghĩa nhọc lòng bày ra một cái bẫy như vậy, nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giết anh. Một mặt là vì anh đào ra “Lồng tối”, tự tay đưa Ngô Vi Hàm vào nhà giam, Ngô Gia Nghĩa làm cha nhất định sẽ không đứng ngoài quan sát. Mặt khác cũng nói rõ, chứng cứ Lâm Mạch nắm giữ trong tay cực kỳ quan trọng, làm lớn chuyện bắt cóc hai mẹ con này, lại hao tổn tâm huyết dẫn mình tới đây tặng mạng, điều này chứng tỏ ông ta không hy vọng có người tiếp tục điều tra chuyện này. Xem ra lần này Ngô Gia Nghĩa thật sự hoảng rồi.
Nhưng thay đổi góc độ suy nghĩ, nếu bọn chúng muốn mạng của mình đến vậy, vậy ít nhất nói rõ chỉ cần mình còn sống, mẹ con Lâm Mạch làm mồi nhử hẳn là tạm thời không sao.
Nhìn từ tình huống hôm qua, số lượng sát thủ có ba tên, muốn dựa vào sức một mình đánh bại ba tên sát thủ chuyên nghiệp này gần như không có khả năng, nhưng tại điều kiện tiên quyết không cần bận tâm đến an toàn của mẹ con Lâm Mạch, cũng không phải hoàn toàn không có chỗ trống chu toàn. Phải cố gắng kéo dài thời gian, đợi Lục Thời Sâm và đội trưởng Triệu phát hiện khác thường và chạy tới đây, trong đầu Mạnh Chiêu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Xe chạy trên đường đất mấp mô, sau một lần rẽ, Mạnh Chiêu nhìn thấy địa điểm đã nói trong điện thoại.
Đó là một nhà máy bỏ hoang, tòa nhà hình vuông màu xám trắng im phăng phắc đứng sừng sững trong bóng đêm, lờ mờ lộ ra ánh sáng bên trong. Cây cối xung quanh lộn xộn, nhánh cây giương nanh múa vuốt đan xen lẫn nhau.
“Ném điện thoại đi, đi vào!” Bọn bắt cóc truyền tin tức cuối cùng cho Mạnh Chiêu sau đó kết thúc cuộc trò chuyện.
Mạnh Chiêu cẩn thận xuống xe, đóng cửa xe lại, cẩn thận quan sát xung quanh, sau khi xác nhận xung quanh chắc không có mai phục, anh giấu con dao gấp bên trong ống tay áo và chậm rãi đi về phía nhà máy kia.
Cửa chống trộm của nhà máy cách mặt đất bằng chiều cao của một người, Mạnh Chiêu hơi cúi người dùng ánh mắt nhìn xung quanh, sau đó đi vào cửa.
Trong lúc anh bước vào, cửa chống trộm sau lưng chậm rãi rơi xuống, hoàn toàn nhốt anh trong không gian này.
Trong nhà máy trống trải mấy trăm mét vuông, ba người đàn ông toàn thân áo đen, thân hình cao lớn đang đứng, giống như tối qua, ba người này đội mũ và đeo khẩu trang, che khuất đặc điểm gương mặt mình.
Một thanh niên bị dây thường trói nằm trên mặt đất bên cạnh, ngoài miệng thanh niên bị dán băng dính, ngất xỉu trên mặt đất, người phụ nữ ngồi xổm bên cạnh chính là Lâm Mạch đang dùng tay đỡ con mình, có lẽ đã bị bọn bắt cóc đe dọa, Lâm Mạnh không nhúc nhích, không dám làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng kỳ lạ đó là, nhìn thấy Mạnh Chiêu tới đây, dường như Lâm Mạch cũng không tỏ ra cảm giác sắp được cứu, cũng chẳng làm ra bất kỳ động tác cầu cứu nào, chỉ cúi đầu, có vẻ như không dám nhìn Mạnh Chiêu.
Không có thời gian quan tâm họ, ánh mắt của Mạnh Chiêu chuyển lên người ba người đàn ông kia. Anh nhìn chằm chằm ba đối thủ muốn lấy tính mạng của mình, thần kinh kéo căng quan sát nhất cử nhất động của họ.
Sát thủ hai bên không có bất cứ động tĩnh gì, hình như đang đợi chỉ thị, người cao lớn nhất ở giữa nhìn như thủ lĩnh của hai người, dù đeo khẩu trang cũng có thể nhìn thấy vết sẹo uốn lượn đến khóe mắt. Trong tay gã đang ném chơi một cái túi, sau khi ánh mắt Mạnh Chiêu quét đến cái túi màu đen kia, sắc mặt lập tức thay đổi — đây chẳng phải cái túi cảnh sát chuẩn bị cho Lâm Mạch à!
Mà người đàn ông kia cũng chú ý đến ánh mắt của Mạnh Chiêu, cầm cái túi da màu đen trong tay, vỗ hai lần trong lòng bàn tay của tay kia, cặp mắt và vết sẹo dưới vành mũ trông hơi u ám: “Cảnh sát Mạnh đến rồi, chúng tôi đợi câu lâu lắm đấy, thật sự là cảnh sát nhân dân tốt, tôi phải thay chị Lâm cảm ơn ơn cứu mạng của cậu.”
Trong nháy mắt, Mạnh Chiêu nhận ra mình bị lừa, cả cục thành phố Nham Thành đều bị lừa! Trong đầu anh tức thì sắp xếp rõ tất cả mạch của chuyện này — thì ra người tiết lộ trọn bộ phương án này không phải ai khác, mà chính là người mẹ anh khổ tâm nghĩ cách cứu viện này!
Vụ lừa dối này bắt đầu từ lúc nào? Trong đầu Mạnh Chiêu cấp tốc lướt qua tất cả phản ứng của Lâm Mạch ở trước mặt mình – tia máu đỏ che kín mắt vì thức đêm, tiếng khóc lóc khi cầu xin anh cứu con trai mình, còn có nước mắt khiến lòng người thương hại kia…
Phút chốc, trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên cái mắt mèo bị chặn áng sáng vào buổi sáng. Khi đó rõ ràng Lâm Mạch đã đứng sau cửa, sau khi nhìn thấy anh và Lục Thời Sâm qua mắt mèo, nhưng chị ta không mở cửa ngay, thời điểm đó Lâm Mạch đang làm gì? Rất có khả năng chị ta lại giấu đi cái túi mình đã tìm được!
Ngay từ lúc đầu, chị ta đã để lại đường lui cho mình, một mặt gửi hy vọng ở cảnh sát có thể thành công cứu con trai của chị ta, mặt khác, một khi cảnh sát thất bại, cái túi này chính là vốn liếng để chị ta đàm phàn với bọp bắt cóc, là một cọng cỏ cuối cùng để cứu mạng con trai mình ra!
Mà về phần cái túi này rơi vào tay bọn bắt cóc hay tay cảnh sát, so với tính mạng của con trai chị ta thì chẳng đáng để ý!
Một cơn giận xông lên trong cơ thể Mạnh Chiêu, không chỉ vì bản thân anh, càng vì tất cả cảnh sát vất vả chuẩn bị phương án cả ngày! Không ai có thể ngờ, người mẹ này lại lừa tất cả mọi người ngay từ đầu!
Tiếp đó anh cảm thấy mình ngây thơ đến mức buồn cười, hai mươi năm trước mẹ anh Mạnh Tịnh chết vì chồng của người phụ nữ này, hai mươi năm sau, mình lại rơi sâu vào đường cùng vì cứu con trai của người phụ nữ này. Anh siết chặt nắm đấm, đốt ngón tay bị bóp ra tiếng rắc nhỏ bé.
Nhưng bây giờ không phải thời điểm để trút giận, anh đè lửa giận trong lòng xuống, cười khẩy một tiếng, giọng nói mỉa mai: “Là tôi phải cảm ơn chị Lâm một tiếng, đã cho chúng tôi một bài học tuyệt vời mà sâu sắc đến vậy.”
Lâm Mạch ngồi xổm bên cạnh con trai vẫn cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn Mạnh Chiêu.
“Cậu phải cảm ơn chị ta đàng hoàng,” Người đàn ông kia cười lên, “Nói thật cho cậu biết, cậu đã bị người phụ nữ này bán với giá tốt từ lâu rồi, năm triệu và một tấm thẻ xanh[] mua một cái mạng của cậu, cậu cảm thấy có đáng giá không?”
[]
Trong nhà máy to lớn và trống trải, Mạnh Chiêu nghe thấy tiếng khóc lóc cực thấp của Lâm Mạch, nhưng cơn giận bị lợi dụng khiến anh sẽ không sinh ra mảy may thương xót với người mẹ này.
Đột nhiên “keng” một tiếng, cửa sắt sau lưng rơi xuống, hoàn toàn đóng chặt.
Sau một lúc im lặng, Mạnh Chiêu mở miệng lần nữa, “Lâm Mạch ơi Lâm Mạch, chị lại có thể tin lời nói dối của bọn chúng, giết chị mới là lựa chọn sáng suốt nhất với bọn chúng. Chị cho rằng chị lừa tôi, lừa tất cả cảnh sát dốc hết toàn lực để cứu con chị, thì có thể mẹ con bình an ra khỏi đây sao? Đợi xem đi, chuyện cho tới bây giờ chị chẳng những không cứu được con chị mà còn phải thêm cả mạng mình vào!”
Anh vừa nói, vừa rất bình tĩnh di chuyển đến bên cạnh mẹ con Lâm Mạch. Nhưng anh vừa bước ra một bước, người ngoài cùng bên trái lập tức cảnh cáo nói: “Không được di chuyển!”
Sát thủ trước đó đứng hai bên lập tức đi tới hai bên Mạnh Chiêu. Ba người, từ ba hướng, bắt đầu chậm rãi tới gần Mạnh Chiêu, ý đồ bao vây Mạnh Chiêu không có góc chết nào, khiến Mạnh Chiêu không có chỗ trống phản kích.
Bị phát hiện rồi, quả nhiên khó đối phó. Mạnh Chiêu thầm nghĩ.
Thật ra từ khoảnh khắc vào cửa, anh đã chú ý tỉ mỉ hoàn cảnh của nhà máy này, tự hỏi nên làm thế nào sống sót ra ngoài từ nơi này.
Góc đông bắc của nhà máy, cũng chính là vị trí của mẹ con Lâm Lang, có một cái cửa sổ vỡ, có thể làm cửa chạy trốn.
Nhưng, muốn đột phá vây đánh của ba người, vượt qua khoảng cách mười mấy bước, tới gần phía cửa sổ, rõ ràng cũng không phải chuyện dễ. Mạnh Chiêu vốn định thông qua ngôn ngữ để phân tán sự chú ý của họ, che giấu ý đồ thật sự của mình, nhưng bây giờ xem ra đối phương cực kỳ xảo trá, chiêu này không dùng được.
Mặt sẹo ở giữa cười khẩy: “Muốn chạy trốn à? Cảnh sát Mạnh, hôm nay đừng hy vọng sống sót đi ra.”
Ba người lấy dao găm ra, vẫn đang tới gần Mạnh Chiêu, năm mét, bốn mét, ba mét… Mỗi khi khoảng cách rút ngắn một bước, Mạnh Chiêu lại đến gần cái chết thêm một bước.
Cho dù như thế nào, giờ phút này Mạnh Chiêu cũng không thể chờ đợi thêm nữa, nếu như khoảng cách của ba người lại tới gần, anh sẽ rất khó có khả năng đánh bại từng người, nhất định phải có hành động, Mạnh Chiêu lặng lẽ siết chặt con dao gấp giấu trong ống tay áo.