Nhà riêng của Ngô Gia Nghĩa nằm ở khu Bảo Nhạc phồn hoa nhất thành phố Minh Đàm, dải cây xanh rậm rạp xung quanh ngăn cách tiếng ồn ào của trung tâm thành phố, có được sự yên tĩnh giữa chốn ồn ào, toàn bộ thành phố Minh Đàm cũng không có khu vực nào tốt hơn ở đây.
Mấy anh cảnh sát cục thành phố phái đến giám sát Ngô Gia Nghĩa mấy ngày nay đang thay phiên nhau trông coi, sau khi nhìn thấy cục trưởng Từ và Mạnh Chiêu mọi người đều lên tiếng chào.
Mạnh Chiêu đi theo cục trưởng Từ vào trong nhà Ngô Gia Nghĩa sau khi đi qua một cái sân nhà rộng.
Ngô Gia Nghĩa đang ngồi trên sofa uống trà đọc báo, trên sống mũi còn đeo một cái kính viền vàng. Thấy cục trưởng Từ và Mạnh Chiêu đến, ông ta đặt chén trà trong tay xuống, lại tháo kính ra đặt lên bàn trà, rồi đứng dậy đi tới bắt tay với hai người: “Cục trưởng Từ, đội phó Mạnh lại gặp nhau rồi.”
Cục trưởng Từ cũng bắt tay lại với ông ta: “Chủ tịch Ngô, dạo này thế nào?”
“Ôi, tôi có thể thế nào?” Ngô Gia Nghĩa lắc đầu thở dài nói, “Ngô Vi Hàm gây ra họa lớn như thế, truyền thông tuôn đến chỗ tôi như ong vỡ tổ, tôi không được bình yên một phút nào cả, mặt khác…” Ông ta nói, đoạn nhìn cảnh sát ngoài cửa sổ, “Có phải cục trưởng Từ có hiểu lầm gì về tôi không?”
“Đâu có, làm việc theo điều lệ thôi, chủ tịch Ngô bỏ qua cho.” Cục trưởng Từ nói.
“Nói ra, mấy cảnh sát do công an phái đến giám sát tôi đã giúp tôi chặn những truyền thông kia, tôi nên cảm ơn cục trưởng Từ một tiếng.” Ngô Gia Nghĩa cười nói, “Các ông sao rồi cục trưởng Từ? Nào, ngồi xuống nói.”
“Tôi vẫn vậy, cũng không có gì để nói.” Cục trưởng Từ ngồi xuống ghế sofa, “Nhưng Tiểu Mạnh thì chẳng ra sao cả, mấy ngày trước ở Nham Thành, Tiểu Mạnh suýt nữa bị mất mạng bởi ba sát thủ vây đánh.”
Ngô Gia Nghĩa lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Còn có chuyện này? Bắt được hung thủ chưa?”
Mạnh Chiêu quan sát biểu cảm của Ngô Gia Nghĩa ở đối diện, âm thầm cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ quả thật là dối trá.
“Vẫn chưa, một mục đích chủ yếu hôm nay tới đây cũng vì muốn hỏi chủ tịch Ngô, có biết bây giờ mấy tên sát thủ kia trốn đi đâu không?” Cục trưởng Từ nói xong, sắc mặt hơi sa sầm, “Đội phó điều tra tội phạm của cục thành phố lại suýt bị người ta giết, chuyện này không dễ lừa gạt như thế được, công an Minh Đàm chúng tôi nhất định sẽ điều tra đến ngọn nguồn.”
“Cục trưởng Từ nói đùa, sao tôi lại biết tung tích của hung thủ được?” Ngô Gia Nghĩa ngẩng đầu nhìn cục trưởng Từ, “Nghe ý của ông, là cảm thấy tôi có tham gia vào chuyện này?”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Mạnh Chiêu rất bình tĩnh quan sát bố cục bên trong nhà Ngô Gia Nghĩa. Biệt thự hai tầng, mỗi tầng nói ít cũng phải ba trăm mét vuông, cộng thêm sân nhà rộng lớn xung quanh. Không gian rộng như thế, phải chăng cũng có một nơi có thể giấu kín manh mối giống như bể cá nhà Ngô Vi Hàm…
“Chủ tịch Ngô đừng nghĩ nhiều, ” Cục trưởng Từ cười một tiếng, “Dù sao chuyện của lồng tối do một tay Tiểu Mạnh phá án. Cho dù thế nào, người làm cha chắc chắn sẽ không thể tránh khỏi bị liên lụy. Mấy ngày gần đây cảnh sát chúng tôi sẽ tiến hành giam giữ xung quanh ông, chủ tịch Ngô cũng không cần ra ngoài, mong ông lập tức giao nộp điện thoại, nếu có nhu cầu gì, mấy cảnh sát phụ trách giám sát nhất định sẽ toàn lực phối hợp với ông để giải quyết.”
Vẻ mặt Ngô Gia Nghĩa như bình thường, ánh mắt lại trở nên hơi âm u: “Bây giờ cảnh sát phá án đều không cần chứng cứ à? Tập đoàn Ngô thị chúng tôi là gia đình giàu có nộp thuế ở thành phố Minh Đàm, hằng năm cũng có nhiều cống hiến cho sự phát triển kinh tế của thành phố Minh Đàm đúng không? Lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo thành phố thường xuyên gặp gỡ tôi, rất nhiều dự án hợp tác đều đợi tôi xử lý. Dưới tình huống không có bất kỳ chứng cứ gì đã hạn chế tự do của tôi, điều này có thích hợp không? Lồng tối thật sự là sai lầm của Ngô Vi Hàm, nhưng thế kỷ hai mốt rồi còn chấp hành chế độ liên đới này, quả thực là trò cười. Về phần chuyện đội phó Mạnh gặp phải ở Nham Thành, càng không hề liên quan đến tôi. Cục trưởng Từ, các ông làm như vậy, hơi quá phận thì phải?”
Lúc này, Mạnh Chiêu vẫn luôn im lặng quan sát bên cạnh nói: “Chủ tịch Ngô, chuyện Nham Thành chúng tôi thật sự không có chứng cứ xác thật để chứng minh có liên quan đến ông, chỉ là một chút nghi ngờ thôi, chúng tôi sẽ không giam cầm ông vì nghi ngờ này. Nhưng chuyện lồng tối thật sự chẳng hề liên quan đến người làm cha là ông sao? Theo tôi được biết, trong tất cả những cô gái bị hại của lồng tối, có hơn phân nửa đều từng được tài trợ bởi một quỹ tên là Quỹ trẻ em bị bỏ lại, mà quỹ này đã nhận tài trợ số liền lớn của tập đoàn Ngô thị trong thời gian dài, điều này chẳng lẽ chỉ là trùng hợp?”
Nhìn sắc mặt của Ngô Gia Nghĩa vẫn không mảy may dao động, Mạnh Chiêu nói tiếp: “Còn nữa, một cô gái trong đó được cứu ra từ tầng hầm viện dưỡng lão, mặc dù bây giờ ý thức vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng sau khi nhìn thấy ảnh của chủ tịch Ngô lại biểu hiện ra hoảng sợ vô cùng. Nếu bây giờ tôi nói ông đã từng có hành vi tấn công tnh dục với cô gái này, ông chắc chắn sẽ không thừa nhận, nhưng ông cảm thấy, bây giờ chúng tôi có đầy đủ lý do giám sát thân thể ông không?”
Mạnh Chiêu nói xong, vẻ mặt lạnh lùng đối mặt với Ngô Gia Nghĩa.
Ngô Gia Nghĩa nhìn Mạnh Chiêu, thoạt đầu cũng không nói gì, một lát sau trên mặt ông ta mới nở nụ cười mỉm: “Vậy tôi đợi kết quả điều tra của hai người, tôi tin cảnh sát nhất định sẽ không đổ oan cho một người vô tội và trong sạch, tôi nhất định cố gắng phối hợp với công việc của cảnh sát, hai người có chuyện gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Sau những lời này, cục trưởng Từ và Mạnh Chiêu đứng dậy rời khỏi nhà riêng của Ngô Gia Nghĩa. Đi tới cửa, Mạnh Chiêu lại dặn dò mấy cảnh sát phụ trách giám sát vài câu, sau đó lên xe với cục trưởng Từ.
Ngồi bên cạnh cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu nói, “Lão cáo già này thật sự giỏi duy trì bình thản, đã nói đến mức này rồi, sắc mặt ông ta không thay đổi tí nào, khó đối phó hơn Ngô Vi Hàm nhiều.”
Cục trưởng Từ hừ nhẹ một tiếng từ trong lỗ mũi, cười một tiếng: “Ngô Gia Nghĩa có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đi đến một bước này, vẫn có chân tài thực học, cậu so sánh ông ta với thằng con ăn hại kia của ông ta, đó là coi thường ông ta.”
“Thật vậy, nhưng cách hai cha con này đối kháng với cảnh sát, đều là chỉ cần không có chứng cứ, thì chắc chắn không nhận tội.” Mạnh Chiêu thở dài, “Chứng cứ trực tiếp, rốt cuộc đang ở đâu…”
“Không phải buổi sáng đến thẩm vấn người của quỹ từ thiện kia à, kết quả sao rồi?”
“Người phụ trách của quỹ từ thiện kia nói, hàng năm họ không chỉ nhận tài trợ của Ngô Gia Nghĩa, mà còn nhận tài trợ của rất nhiều công ty và cá nhân khác. Vả lại để đảm bảo việc sử dụng quỹ, họ đã cung cấp thông tin của người nhận quỹ cho người tài trợ, để tiện cho họ xác minh và theo dõi. Dựa theo cách nói này, quả thực không dễ dàng tìm ra lỗi thủng…” Mạnh Chiêu nói, lại bắt đầu đau đầu vì chứng cứ.
Hai người nói chuyện suốt dọc đường, khi xe sắp lái đến cửa cục thành phố, Mạnh Chiêu nhìn thấy cách một ngã tư đèn xanh đèn đỏ, Lục Thời Sâm đang hơi cúi đầu đứng gần cửa cục thành phố, đôi chân dài thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Tiếp đó, điện thoại rung lên, Mạnh Chiêu nhận được tin nhắn: “Có ở trong cục không?”
Mạnh Chiêu nói với bác tài ngồi hàng trước, “Chú Uông, lát nữa lái đến cửa chú dừng một lát, cháu xuống xe.”
Cục trưởng Từ cũng nhìn thấy Lục Thời Sâm cách đó không xa, bèn nói: “Tôi thấy trước khi Tiểu Lục làm cố vấn đã luôn kè kè bên cạnh cậu, cậu ta cũng không có bạn gái?”
“Không có,” Mạnh Chiêu nói xong, nửa đùa nửa thật thử dò xét nói, “Không lẽ ngài lại muốn giới thiệu một người cho cậu ấy?”
“Gần đây Yến Yến luôn hỏi tôi chuyện liên quan đến Tiểu Lục,” Nhắc đến Từ Yến, trên mặt cục trưởng Từ hiện lên vẻ hiền lành hiếm có, “Hỏi thì cứ hỏi đi, còn luôn lấy cậu ra làm cái cớ, hỏi gần đây cậu ta có đến cục tìm cậu không, hai người các cậu đang làm gì… Con bé này.”
Mạnh Chiêu: “…” Sao nghe cứ có gì đó là lạ?
Lúc này xe lái đến cửa cục thành phố, tài xế dừng xe lại, Mạnh Chiêu đẩy cửa xe ra, “Vậy cục trưởng Từ, tôi đi xuống trước.”
Cục trưởng Từ “Ừ” một tiếng.
Xuống xe, Mạnh Chiêu đi về phía Lục Thời Sâm.
Vừa thấy Lục Thời Sâm, nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, anh lại nổi giận. Nói ra chuyện này cũng do mình nhất thời mềm lòng, không thể chỉ trách Lục Thời Sâm, nhưng chuyện sáng nay cũng đủ cho anh tức thành một chuỗi pháo đốt.
Mỗi khi đến gần Lục Thời Sâm một bước, kíp nổ châm lửa lại gần thuốc nổ thêm một chút.
Khi Mạnh Chiêu đi đến trước mặt Lục Thời Sâm, chớp mắt tính tình sắp bị nổ tung, Lục Thời Sâm lại duỗi tay đưa tới một túi đồ nhỏ.
“Cái gì đây?” Mạnh Chiêu nhìn túi giấy da trâu trong tay hắn.
Lục Thời Sâm vẫn nói với giọng bình thản đó: “Nhìn thấy rất nhiều người xếp hàng ở ven đường, tôi nghĩ là ngon nên mua cho cậu một ít.”
Mạnh Chiêu nhận lấy mở ra xem, chỉ là một túi hạt dẻ rang đường bình thường, vẫn còn bốc hơi nóng. Trong nháy mắt, cơn giận anh tích góp cả một đường tịt ngòi một cách khó hiểu: “… Cậu xếp hàng mua cho tôi? Xếp bao lâu?”
“Khoảng hai mươi phút,” Lục Thời Sâm nói, “Không biết ăn có ngon không, cậu thử đi.”
Mạnh Chiêu lấy một hạt trong túi ra, dùng ngón tay bóc vỏ bỏ vào miệng, nhai nát rồi nuốt xuống.
“Ngon không?” Lục Thời Sâm nhìn anh.
Mạnh Chiêu nhìn thấy một chút cảm xúc hiện ra trong ánh mắt hắn, dường như có chút tò mò, lại như muốn nhận được câu trả lời chắc chắn từ mình. Nghe ý này… trước kia Lục Thời Sâm thế mà chưa từng ăn hạt dẻ rang đường?
“Cũng được, rất ngọt.” Anh lại lấy một hạt ra, bóc vỏ xong đưa cho Lục Thời Sâm, “Trước kia cậu chưa ăn bao giờ?”
Lục Thời Sâm nhận lấy: “Chưa.”
“Tôi nhớ gần trường cấp ba của chúng ta có một sạp hàng bán, lần nào cũng có một đống người vây quanh xếp hàng, cậu chưa từng nghĩ đến việc mua ăn thử?”
“Người nhiều quá, tôi cũng không cảm thấy hứng thú.”
Vậy sao bây giờ lại không chê nhiều người, còn lãng phí thời gian xếp hàng? Mạnh Chiêu nghĩ vậy nhưng không hỏi vấn đề này ra, anh giơ tay ném vỏ hạt dẻ vào trong thùng rác cách đó mấy bước, sau đó nắm lấy cổ tay Lục Thời Sâm, kéo hắn đi vào trong cửa cục thành phố: “Đi thôi, trước tiên đi xem tình hình trong cục rồi chúng ta về nhà ăn.”