Người đàn ông đẩy cửa đi vào dáng người cao lớn thẳng tắp, đôi mắt xám tro có chút bạc tình bạc nghĩa.
Hắn thấy Trình Mộc Quân đã tỉnh, trên mặt cũng không hiện quá nhiều cảm xúc, ngồi xuống bên giường nhàn nhạt hỏi một câu: “Tỉnh rồi à, đầu còn đau không?”
Trình Mộc Quân ngơ ngẩn nhìn hắn, tầm mắt rơi trên áo sơ mi của Tiêu Ngật Xuyên.
Áo sơ mi nhăn nhúm, áo khoác cũng chẳng khá hơn là bao, mái tóc hơi rối lòa xòa trước trán, không còn chút nào giống với người trong trí nhớ của y.
Bị bắt làm chó liếm suốt ba năm, Trình Mộc Quân đương nhiên biết tên chó Tiêu Ngật Xuyên này soi mói bao nhiêu.
Quần áo chỉ mặc đồ thiết kế riêng, trong nhà đặc biệt thuê người quản lý phòng để quần áo, mỗi bộ quần áo đều không được phép xuất hiện một nếp nhăn nào, ăn cái gì cũng phải cực kỳ chú trọng.
Tiêu Ngật Xuyên thấy Trình Mộc Quân im lặng cũng rất tự nhiên đứng dậy, lấy một hộp mì gói trong tủ ra, chế nước sôi vào.
Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, chần chờ hỏi: “Cho tôi ăn sao?”
Động tác Tiêu Ngật Xuyên dừng một chút: “Em có cơm dinh dưỡng.”
Tiêu Ngật Xuyên mà lại ăn mì gói, đầu hắn bị úng nước à.
Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, trên mặt lại chẳng mảy may biến hóa.
Y vẫn luôn duy trì vẻ mặt ngây thơ vừa mới tỉnh dậy, nhìn Tiêu Ngật Xuyên ăn mì gói.
Tiêu Ngật Xuyên vốn dĩ là người rất hay để ý, dưới ánh mắt nhìn theo như bóng với hình hắn hoàn toàn mất hết khẩu vị.
Hắn bất đắc dĩ thả mì xuống, hỏi một câu.
“Em nhìn tôi mãi làm gì?”
Trình Mộc Quân lộ ra vẻ mặt ngây thơ mờ mịt mỉm cười: “Bởi vì, tôi đang nghĩ xem anh là ai nha?”
“?”
Rất rõ ràng, động tác Tiêu Ngật Xuyên cứng đờ, hắn tựa hồ không thể tin được mình vừa nghe thấy cái gì.
Sau một hồi lâu thấy Trình Mộc Quân không hề có ý nói giỡn hắn mới mở miệng: “Tôi là Tiêu Ngật Xuyên.”
Trình Mộc Quân nghiêng đầu, nghĩ ngợi một hồi phun ra ba chữ: “Không quen biết.”
“Vậy em nhớ mình là ai không?”
“Trình Mộc Quân.”
Tiêu Ngật Xuyên nhắm mắt lại, tiếp tục thăm dò: “Giờ em bao nhiêu tuổi?”
Trình Mộc Quân trợn mắt: “Anh tưởng tôi bị thiểu năng sao? Năm nay tôi tuổi.”
Tiêu Ngật Xuyên sửng sốt, tuổi, đúng là năm Trình Mộc Quân vừa mới tốt nghiệp đại học, từ nước ngoài trở về quen biết hắn.
Đây là, mất hết ký ức ba năm sao?
“Em, em chờ một chút, tôi kêu bác sĩ lại đây.”
Trình Mộc Quân cười tủm tỉm nhìn Tiêu Ngật Xuyên rời đi, bóng lưng còn hiện ra chút cảm giác hoảng loạn.
Trình Mộc Quân: “Hì hì, chơi vui thật.”
Hệ thống: “Đợi lát nữa hắn dẫn bác sĩ đến lời nói dối của cậu sẽ bị vạch trần.”
Trình Mộc Quân: “Sẽ không, không phải còn có cậu ở đây à? Nếu cậu là trợ thủ của trò chơi thì thay đổi mấy thiết lập nhỏ như tạo ra máu bầm trong não tôi gì đó chắc chắn không làm khó được cậu.”
Hệ thống: “??? Tôi sẽ không giúp cậu đâu.” Nó mới sẽ không thèm giúp cái đồ trúc vô tâm này.
Trình Mộc Quân không hề tức giận: “Không sao cả, vốn dĩ tôi muốn nhân cơ hội này vạch rõ giới hạn với Tiêu Ngật Xuyên, nếu cậu không vui lòng thì tôi đây đành dựa theo cách của mình mà làm vậy.”
Cách, cách của mình? Vừa nghe thấy mấy chữ này hệ thống quả thực sợ tới mức hồn phi phách tán.
Trong thế giới vừa mới kết thúc, cách làm của Trình Mộc Quân thật sự thái quá không theo lẽ thường, thậm chí sau khi sửa xong thế giới nó vẫn chưa hình dung được chuyện gì đã xảy ra.
“Được, được rồi.” Hệ thống thỏa hiệp, chỉ cần Trình Mộc Quân ngoan ngoãn không đụng đến nhân vật chủ chốt thì muốn gì nó cũng chiều.
Trình Mộc Quân lại hỏi: “Đúng rồi, sau khi tôi thoát ly thì thế giới Tần Lý thế nào? Sẽ không xuất hiện thêm vấn đề gì nữa chứ?”
Hệ thống trả lời cực kỳ máy móc: “Đang close beta, xem như là tạm đóng thế giới, chờ sau khi vận hành trơn tru là có thể tiếp tục mở cửa.”
Ngữ điệu cực kỳ lạnh lùng vô tình.
Trình Mộc Quân cũng không lưu luyến gì nhiều, chỉ là cảm thấy có hơi đáng tiếc, còn có chút… kỳ quái.
Y luôn cảm thấy trạng thái của Tần Lý dường như hơi là lạ, nhưng mà không quan trọng, sửa chữa xong thì chẳng liên quan gì đến y nữa rồi.
Không có tim vô tình vô nghĩa vậy đó.
Một tiếng sau.
Chu Tắc nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên trước cửa phòng bệnh, đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt mất mát xuất hiện trên người đàn ông thoạt nhìn mạnh mẽ không gì phá nổi này.
Mất mát đến nỗi hoang mang mờ mịt.
Hắn bước qua hỏi: “Tiểu Quân sao rồi?”
Không trả lời.
Tiêu Ngật Xuyên nhìn chòng chọc vào chiếc đồng hồ trên cổ tay, ánh mắt đăm đăm, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Chu Tắc mặc kệ hắn, đẩy cửa định đi vào.
“Cậu đợi đã.”
Chu Tắc ngừng lại, xoay người nhìn Tiêu Ngật Xuyên, nhướng mày hỏi: “Làm gì?”
Tiêu Ngật Xuyên từ trước đến nay không muốn để ý đến những người như Chu Tắc, bây giờ bệnh nặng mới vái lạy tứ phương: “Em ấy mới kiểm tra xong, não bộ có một khối máu bầm nhỏ, bác sĩ nói ảnh hưởng không lớn.”
Chu Tắc cao giọng: “Đã mất trí nhớ luôn rồi còn ảnh hưởng không lớn? Tiêu Ngật Xuyên, nếu không phải anh…”
Mắt thấy đề tài lại sắp lệch đường ray, Tiêu Ngật Xuyên có chút mất kiên nhẫn ngắt lời: “Em ấy còn nhớ cậu, nhớ rõ những chuyện từ lúc sinh ra đến lúc tuổi, kỹ năng sống và công việc cũng đều nhớ hết.”
Ánh mắt Chu Tắc sáng lên: “ tuổi? Ý của anh là, cậu ấy chỉ quên duy nhất chuyện sau khi quen anh?”
Tiêu Ngật Xuyên sắc mặt xanh mét nhưng vẫn gật đầu: “Em ấy không nhớ tôi.”
“Là thật sao? Thật tốt quá, đó là việc mừng nha!” Chu Tắc vui vẻ ra mặt.
Quai hàm Tiêu Ngật Xuyên bạnh ra, một lúc lâu sau mới mở miệng, có chút nghiến răng nghiến lợi: “Ý bác sĩ là để em ấy gặp mặt bạn bè thân thiết, xem xem có giúp ích được không.”
Chu Tắc nghe đến đó cũng không nói nhảm nữa, đứng dậy mở cửa đi vào, còn thuận tiện xoay người vẫy tay với Tiêu Ngật Xuyên: “Vậy tôi vào đây.”
Người trên giường bệnh đang cúi đầu nghịch di động, trên mặt là biểu cảm tam quan vỡ nát.
“Trình Tiểu Quân, mẹ nó cậu đúng là có tiền đồ.” Chu Tắc đi qua kéo ghế dựa ngồi phịch xuống: “Vừa nãy cậu không thấy được sắc mặt của thằng khốn Tiêu Ngật Xuyên đâu, ha ha ha, cười chết mất, chiêu này của cậu tuyệt lắm.”
Trình Mộc Quân chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Cậu đang nói gì vậy? Còn cái người bên ngoài kia, tôi thật sự quen hắn sao?”
Nụ cười của Chu Tắc đông cứng trên khuôn mặt: “Cậu, cậu thật sự mất trí nhớ à?”
Trình Mộc Quân không chút áy náy gật đầu: “Cậu không tin có thể đến chỗ bác sĩ xem báo cáo, suýt chút nữa đến di động tớ cũng không biết dùng.”
Y giả mất trí nhớ không có bất kỳ sơ hở nào, dù sao những thứ như di động thay đổi cải tiến rất nhanh, mất đi ba năm ký ức đúng là có khả năng xài không quen lắm.
Chu Tắc cẩn thận đứng lên muốn rót nước, lại thấy trong cốc đã đầy.
Hắn cầm quả táo định gọt vỏ, vừa mới bắt đầu lại nhớ tới bệnh của Trình Mộc Quân, đành phải ngồi xuống cẩn thận hỏi một câu: “Tớ, tớ gọt táo cho cậu ăn nhé?”
Hành động giống như xem y là món đồ dễ vỡ này khiến Trình Mộc Quân vui vẻ, y cười nói: “Cậu có bệnh à, tớ chỉ mất ký ức ba năm chứ không phải lùi lại làm trẻ ba tuổi.”
Chu Tắc gãi đầu, lúc này mới an tĩnh lại: “Về sau cậu định làm gì?”
Trình Mộc Quân: “Làm gì cái gì, xuất viện về nhà, nên làm gì thì làm đó.”
“Vậy tên kia thì sao?”
Trình Mộc Quân nghi hoặc: “Ai?”
“Tiêu Ngật Xuyên.”
“Hả?” Trình Mộc Quân càng thêm nghi hoặc: “Tớ xuất viện thì có liên can gì tới hắn? Hơn nữa hắn ta là ai, sao hắn lại ở trong bệnh viện lúc tớ tỉnh lại? Tớ thân với hắn lắm sao?”
Chu Tắc bị hàng loạt câu hỏi đập cho đầu váng mắt hoa, nhưng rất nhạy bén bắt được trọng điểm.
“Không thân, không thân một chút nào, hắn chính là… ờm, bạn bè bình thường của cậu thôi, mà còn từng có hiềm khích nữa.”
“Hiềm khích?”
Trình Mộc Quân hỏi.
“Đúng, lần này cậu nhập viện là bị hắn hại đó, hắn không phải người tốt, cậu cách xa hắn ra một chút.”
“Ừm.” Trình Mộc Quân ngoan ngoãn gật đầu.
Chu Tắc quả thực mừng như trẩy hội, lập tức lấy điện thoại di động ra thông báo cho mọi người tin vui trọng đại này.
Ngay lúc này cửa lại bị đẩy ra.
Tiêu Ngật Xuyên đi đến, hắn hỏi: “Mộc Quân, em có nhớ được gì không?”
Trình Mộc Quân gật đầu, nói: “Tôi nhập viện là do anh hại.”
Tiêu Ngật Xuyên trầm mặc một chút: “Tôi không phủ nhận, việc này đúng là trách nhiệm của tôi.”
“Thảo nào anh chăm sóc tôi, mà tiền thuốc men là do anh trả đúng không, hay là anh bồi thường cho tôi một khoản tiền, dù sao thì đầu tôi cũng có vấn đề, để tránh phiền phức cho anh sau này thì kết thúc bằng tiền vẫn tốt hơn.”
Tiêu Ngật Xuyên càng nghe càng thấy bất thường, hắn hỏi: “Cho một khoản tiền để kết thúc? Em cho rằng quan hệ của chúng ta là gì?”
“Bạn bè bình thường.”
Trình Mộc Quân đáp rất nhanh, nhìn thấy vẻ mặt tức khắc u ám rõ rệt của Tiêu Ngật Xuyên còn chêm thêm một câu: “Từng có hiềm khích.”
Tiêu Ngật Xuyên nhìn thoáng qua Chu Tắc vui sướng khi người gặp họa ở bên cạnh, biết chắc là do anh ta giở trò quỷ.
Nhưng trong mắt Trình Mộc Quân, Chu Tắc là bạn bè thân thiết từ nhỏ đến lớn, Tiêu Ngật Xuyên hắn chẳng qua chỉ là người xa lạ.
Xung đột với Chu Tắc trong thời gian này không hề khôn ngoan.
Tiêu Ngật Xuyên đối diện với ánh mắt khiêu khích của Chu Tắc liền biết ngay tên này cố ý.
Hắn thẳng thừng: “Tôi là bạn trai em.”
Trình Mộc Quân sửng sốt, thật ra y không ngờ Tiêu Ngật Xuyên chọn thẳng thắn nói chuyện này ra mà lại không thuận nước đẩy thuyền vờ như không có gì phát sinh.
Dù sao thì việc Tiêu Ngật Xuyên đồng ý làm bạn trai y ngoại trừ hai đương sự bọn họ thì chẳng còn kẻ nào biết tới, hơn nữa lúc đó Tiêu Ngật Xuyên cũng không cam tâm tình nguyện.
Càng nghĩ Trình Mộc Quân càng cảm thấy tên này rất chó, thấy đối phương hai mắt chờ mong nhìn mình y cười tủm tỉm đáp một câu.
“Thật vậy sao? Tôi không tin.”
⌕ Chú thích
“Phụt…” Một bên Chu Tắc đang ngồi bên cạnh nhấm nháp nửa quả táo, nghe thấy thế suýt chút nữa phì cười phun luôn miếng táo trong miệng.
Trình Mộc Quân ghét bỏ: “Có thấy gớm không hả, dính tùm lum.”
“Được được được, tớ ra ngoài dọn sạch sẽ.” Chu Tắc thấy Trình Mộc Quân thật sự hoàn toàn không có tình cảm với Tiêu Ngật Xuyên mới yên tâm ra cửa.
Tiêu Ngật Xuyên ngồi xuống bên mép giường, nói: “Không sao, em chỉ mất trí nhớ thôi, sẽ có lúc nhớ lại.”
“Vậy nếu nhớ không ra thì sao?”
“Tôi sẽ từ từ nói cho em nghe.”
Trình Mộc Quân nghe đến đó, hỏi ra vấn đề trí mạng: “Vậy vị bạn trai họ Tiêu này, anh có thể nói cho tôi biết, tôi bị thương như thế nào không?”
“……” Tiêu Ngật Xuyên vất vả lắm mới thả lỏng nét mặt lần nữa cứng đờ.
Qua một lúc sau hắn thấy Trình Mộc Quân dường như rất kiên trì mới tiếp tục nói: “Em vì bảo vệ tôi nên bị tấm ván gỗ trong nhà kho bỏ hoang đập trúng.”
Trình Mộc Quân hỏi dồn: “Anh chạy tới kho hàng bỏ hoang làm gì? Tiêu Ngật Xuyên nhà họ Tiêu, vừa nãy tôi nhớ ra đã từng nghe qua cái tên này, anh không giống người sẽ chạy tới nhà kho bỏ hoang.”
Trọng điểm của Tiêu Ngật Xuyên lại không giống thế: “Em nghe qua tên tôi? Em nhớ ra gì rồi sao?”
Trình Mộc Quân cười khẽ: “Đúng vậy, nhớ tới một vài thứ, trong đám người ăn chơi trác táng chúng tôi anh chính là con nhà người ta.
Lúc còn nhỏ khi ba tôi răn dạy tôi ông thích nhất là lấy anh ra làm gương.
Tôi cũng vừa mới nhớ tới, trước đây trong trí nhớ của tôi anh là người họ Tiêu đó.”
“Ngoài cái này ra thì cũng là tính anh hay bắt bẻ, có thói ở sạch, tham công tiếc việc linh tinh, không có gì thú vị.” Trình Mộc Quân nhún vai: “Anh đừng nói sang chuyện khác, tôi vẫn còn nhớ đấy.”
Tiêu Ngật Xuyên bất đắc dĩ, chỉ đành tiếp tục: “Bởi vì một số chuyện trên việc kinh doanh nên liên lụy đến một người bạn của tôi, chúng ta đến đó cứu người.”
“Bạn bè? Bạn bè đơn thuần?”
Tiêu Ngật Xuyên gật đầu.
Trình Mộc Quân: “Thật vậy sao? Tôi không tin.”
Tiêu Ngật Xuyên: “…Cũng sắp đến giờ ăn rồi, tôi đi lấy cơm cho em.”
Cửa phòng bệnh đóng lại, Trình Mộc Quân cuộn mình nằm xuống giường, cười đến mức hai vai run rẩy, nếu không phải giường bệnh chẳng lớn mấy y còn có thể cười lăn cười bò.
Hệ thống: “Cậu một vừa hai phải thôi.”
Trình Mộc Quân: “Cậu không hiểu thú vui này đâu, buồn cười quá ha ha ha, cậu không thấy sắc mặt Tiêu Ngật Xuyên, giống như ăn phải ba cân shit ấy.”
Cười một hồi y mới ngồi dậy: “Cậu tin không, với tính cách cao ngạo kia của hắn chắc chắn mượn có lấy cơm bỏ chạy, sau đấy sẽ không về nữa, tôi cũng không bị OOC, hoàn hảo quá chừng, chứng mất trí nhớ xài tốt thật đấy.”
Hệ thống: “…Cậu vui là được, tém tém chút, đừng có làm hỏng luôn thế giới trừng phạt.”
Trình Mộc Quân vừa nghe đã thấy hứng thú: “Cái gì? Thế giới trừng phạt cũng có thể sụp đổ à? Thật vậy sao? Tôi không tin.”
Hệ thống thở dài: “Sao tôi không phát hiện cậu giỏi đâm thọc như vậy nhỉ.”
Trình Mộc Quân: “Cậu không biết sao, đòn của đòn gánh là làm bằng trúc nha, đây là bản tính của tôi còn gì, tôi làm người lâu nên cũng kiềm chế bớt rồi, cậu nên khen tôi mới đúng.”
⌕ Giải thích
Hệ thống: “……” Không lời gì để nói, thế mà nghe cũng có phần hợp lý.
Nó cảm thấy mình nên câm miệng lại thì tốt hơn, chọt Tiêu Ngật Xuyên cũng đỡ hơn là chọt nó.
Trình Mộc Quân trêu đùa Tiêu Ngật Xuyên ba ngày không biết chán, mỗi ngày đều có niềm vui mới, mãi đến ngày y chuẩn bị xuất viện.
Y lại dùng câu nói vạn năng “Thật vậy sao, tôi không tin” thêm lần nữa làm Tiêu Ngật Xuyên tức giận bỏ đi, y nằm ở trên giường cười tủm tỉm lướt di động.
Sau đó y nghe thấy hệ thống lên tiếng.
“Chơi đủ chưa?”
Trình Mộc Quân: “Vẫn chưa đâu, Tiêu Ngật Xuyên chơi vui lắm đó.”
Hệ thống: “Ha, đủ hay chưa cũng phải tiến vào thế giới tiếp theo.”
Trình Mộc Quân có hơi tiếc nuối, nhưng nghĩ đến thế giới tiếp theo có lẽ sẽ có niềm vui mới y lại thích chí bừng bừng.
Chuyển dịch thế giới, , , …
Không thể động đậy.
Lúc Trình Mộc Quân khôi phục ý thức chỉ còn lại mỗi cảm giác này.
Y không thể cử động, từ đầu đến chân đều không thể cử động, thậm chí cả mắt cũng không thể mở ra.
Nhưng y lại có tri giác, y cảm thấy rất lạnh, hơi lạnh xuyên qua từng tấc da thịt truyền đến tận xương nhưng y lại không thể run rẩy, một động tác rất nhỏ như vậy cũng làm không xong.
Đây là chỗ nào?
“Hệ thống, tình huống gì đây? Tôi đang ở đâu?”
Hệ thống: “Cậu đợi chút.”
Hệ thống nhanh chóng gửi kịch bản gốc tới, phần đầu vẫn là phần giới thiệu kịch bản như trước.
Thế giới tu chân hư cấu.
Nhân vật: Sư tôn của nam chính, đùi vàng trong giai đoạn đầu.
Phân loại cốt truyện: Thăng cấp lưu ngựa giống sảng văn.
Xác suất độ kiếp thành công: %.
———-
Tác giả có lời muốn nói: Là thật sao? Thật tốt quá, đó là việc mừng nha! —— câu thoại lấy từ bộ phim truyền hình “Chân Hoàn Truyện”
———-
Thăng cấp lưu: Viết về quá trình thăng cấp của nhân vật chính từ lúc còn là người bình thường đến lúc trở thành kẻ chiến thắng trên đỉnh nhân sinh.
Ngựa giống: Nam chính có sức hấp dẫn mạnh mẽ, nữ chính nữ phụ chạy theo như vịt, nam chính gặp ai cũng có thể gieo giống và thường xuyên gieo giống.
Sảng văn: Buff nhân vật chính, làm gì cũng dễ dàng thuận lợi, đánh đâu thắng đó từ đầu truyện đến cuối truyện.
Cá giải thích theo hiểu biết của mình, hoan nghênh mọi người đóng góp ý kiến..