Editor: Diệp Hạ (wpad: dphh___)
Đệ tử ngoại môn sống ở gần chân núi, trong một dãy nhà gỗ trên một mảnh đất bằng, giống như ký túc xá tập thể của hiện đại.
Lúc này đã khuya, trời đen như mực, trong phòng gần như không có chút ánh sáng nào.
Trình Mộc Quân đang ở bên trong mặt dây chuyền có thể nhìn và cảm giác được hết thảy chung quanh. Mặt dây này ít nhất cũng là pháp bảo đỉnh cấp, thiếu niên này lại chỉ là một đệ tử ngoại môn, không biết có lai lịch gì.
Trình Mộc Quân: "Hơi thú vị nha, cảm thấy đây không phải người tốt."
Hệ thống: "Cậu muốn làm gì? Đừng làm bậy bạ." Mỗi lần nghe thấy cái giọng điệu kiểu này của Trình Mộc Quân, nó đều cảm thấy sởn tóc gáy.
Trình Mộc Quân: "Không gì đâu, nhưng mà hơi muốn phát bệnh, dù sao thì ở thế giới này tôi cũng là một tu sĩ chính đạo nghiêm trang, tên đệ tử ngoại môn này thoạt nhìn không đứng đắn lắm."
Thiếu niên tìm được chỗ ở của mình thì đẩy cửa đi vào, bên trong có hai đệ tử ngoại môn mặc y phục màu xám khác.
Hai người đã lên giường ngủ, một người nằm bên ngoài bị đánh thức, bất mãn ném thứ gì đó qua.
"Làm gì vậy! Trương Sơn, đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà phát điên cái gì!"
Trình Mộc Quân phun tào: "Tên này vừa nghe là đã thấy giống như tên giả, quá giả."
Có vẻ Trương Sơn khá tốt tính, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, ta đi ra ngoài chút, ăn tối xong thấy hơi tiêu chảy."
Gần như tất cả các đệ tử ngoại môn đều chỉ mới tới Luyện Khí kỳ, vẫn chưa thể tích cốc, tất nhiên sẽ có nhu cầu ăn uống tiêu tiểu.
Tuy đệ tử kia khó chịu nhưng lại không tìm ra cớ làm khó dễ, Thái Huyền Tông kỷ luật nghiêm minh, nếu vô cớ tranh chấp với đồng môn sẽ bị đưa tới đội chấp pháp.
Hắn trở mình, không để ý Trương Sơn nữa.
Mà Trương Sơn đang rón rén cởϊ qυầи áo, chuẩn bị lên giường ngủ.
Tiếng hít thở trong phòng dần đều lại, hết thảy quay về an tĩnh.
Trình Mộc Quân không cần ngủ, mà hắn cũng không ngủ được, chán quá đành quấy rầy hệ thống.
"Hệ thống, cậu nghĩ xem thế giới kiểu này ra sao, tôi không biết làm như nào mới có thể độ kiếp."
Hệ thống: "Bị người mình thích hiểu lầm, nhìn người mình thích thu hậu cung, không cầu được nhưng lại không bỏ xuống được, hơn nữa tình sư đồ cấm kị cần phải giấu giếm tâm tư. Chốt lại, có thể buông đương nhiên có thể độ kiếp."
Trình Mộc Quân rảnh tới chán, bèn lật lật kịch bản.
Thật ra, trong phần sau của thế giới này, nhân vật "Trình Mộc Quân" này cũng không lên sân khấu nhiều. Sau khi Hách Viễn trốn đi, hắn giận tới nỗi hộc máu hôn mê, bị thương, triền miên trên giường bệnh cả một quãng thời gian rất dài.
Cho nên, thật ra lệnh đuổi bắt Hách Viễn của Thái Huyền Tông không hề liên quan đến "Trình Mộc Quân", đó chỉ là do trong môn phái có người thừa cơ gây rối mà thôi.
Mà Hách Viễn, sau khi bị người môn phái đả thương tới hấp hối mấy lần, cho rằng sư tôn đã không còn màng tình nghĩa sư đồ, muốn đưa y vào chỗ chết, cuối cùng hoàn toàn chết tâm với "Trình Mộc Quân".
Tại đại hội Thăng Thiên, y tuyên bố phản bội môn phái, đoạn tuyệt quan hệ sư đồ với "Trình Mộc Quân" trước mắt bao người. Rồi sau đó, y trốn đến địa giới ma tu, bắt đầu một giai đoạn mới trong cuộc hành trình của mình.
"Trình Mộc Quân" có huyết hải thâm thù với ma tu, sau khi biết tin đệ tử thân truyền duy nhất của mình đọa vào ma đạo, không chịu nổi đả kích như vậy, cuối cùng ngã xuống.
Trình Mộc Quân nhìn đến đây, lắc đầu lia
lịa: "Thảm, quá thảm, sao cái con sói mắt trắng này có thể trở thành vai chính vậy?"
Hệ thống: "Không phải tất cả mọi chuyện đều là hiểu lầm sao? Hách Viễn biết chân tướng xong thì lập tức gϊếŧ người giở trò quỷ trong môn phái để báo thù cho sư tôn, còn tìm đèn tụ hồn nhằm ngưng tụ thần hồn của sư tôn đưa hắn chuyển thế. Lúc ấy có không ít độc giả cắn CP sư đồ tà giáo ở khu bình luận đó......"
"Ầy......" Tính cổ hủ bị phóng đại làm Trình Mộc Quân không thể chấp nhận tình yêu sư đồ, "Thật là không hiểu mấy trò xấu xa của các người."
Hệ thống: "Cho nên cậu mới bị vây ở tình kiếp không thoát được đó."
Trình Mộc Quân: "...... Thôi, đưa thanh tiến độ cho tôi xem."
Hệ thống dứt khoát vứt thanh tiến độ ra.
Quả nhiên, thanh tiến độ vẫn là %.
"Ớ? Sao thanh tiến độ vẫn xám xịt vậy? Có BUG à?"
Hệ thống: "Màu xám có nghĩa là chưa được kích hoạt, giờ tuyến thế giới này đã lệch tới tận chân trời rồi, cậu phải kéo về một ít thì mới có thể kích hoạt."
Trình Mộc Quân thấy hơi khó thở, "Hoá ra độ sửa chữa hiện tại là số âm......"
Ngay lúc này, một đạo kiếm mang phóng lên cao, tiếng động như rồng gầm vang vọng mỗi một đỉnh núi, mỗi một chỗ trong động phủ của Thái Huyền Tông.
Cổ kiếm khí khổng lồ này tạo thành xoáy linh khí đánh thức mọi người, tất cả đệ tử ngoại môn đều tỉnh lại, thậm chí mặc quần áo lên chạy ra ngoài cửa.
Đại năng xuất quan, phần lớn là có đột phá.
Đối với những đệ tử chưa nhập môn mà nói, mặc dù chỉ có thể nhìn dị tượng thôi cũng được lợi rất nhiều.
Tất nhiên Trương Sơn cũng chen vào đám người, chạy theo ra ngoài.
Mọi người nghị luận sôi nổi.
"Đó là vị lão tổ nào?"
"Không biết nữa, khí thế này thì ít nhất là lão tổ Phân Thần kỳ trở lên."
"Chẳng lẽ là Huyền Hồng Kiếm Tôn?"
"Sao có thể! Huyền Hồng Kiếm Tôn đã bế quan năm rồi, sao lại vô duyên vô cớ xuất quan chứ."
Không bao lâu, một người mặc y phục của đội chấp pháp ngự kiếm đi đến, cao giọng nói: "Huyền Hồng Kiếm Tôn có lệnh, trong nửa canh giờ, tất cả các đệ tử phải đến trước Diêm Tích Sơn tập hợp."
Nói xong, đệ tử chấp pháp ngự kiếm rời đi, để lại những đệ tử ngoại môn đang mờ mịt nhìn nhau.
Không ai giải thích với họ là vì sao, nhưng Kiếm Tôn đã có lệnh, cũng không cần lý do. Tất cả mọi người ngây ngẩn vài giây, sau đó vội vàng về phòng sửa sang lại bề ngoài rồi đi tập hợp.
Trong một mảnh ồn ào nhưng không mất trật tự rối ren có kèm theo tiếng người nào đó suy đoán.
"Ngươi nói có phải là Kiếm Tôn cảm nhận được thiên tượng không nhỉ, cảm thấy mấy đệ tử ngoại môn chúng ta là thiên tài, muốn thu làm đệ tử thân truyền?"
"Tỉnh tỉnh, Kiếm Tôn không thể nào thu đồ đệ được, lúc trước có người muốn dùng thành tâm đả động, quỳ ở chân núi một tháng, nhưng vậy cũng không được Kiếm Tôn xuất quan liếc mắt một cái."
"Lãnh khốc tới vậy luôn?"
"Đạo vô tình chính là như vậy."
Trương Sơn cũng ở trong đám người hỗn loạn, nhưng nhìn kỹ thì sẽ thấy động tác của cậu ta có hơi chậm chạp.
Người khác không biết, nhưng Trình Mộc Quân bám vào người tên này tất nhiên là biết rất rõ ràng.
Đây rõ ràng chính là chột dạ!
Tên Trương Sơn này mới lén lút chạy tới Vấn Đạo Phong không biết để làm gì, rồi Hách Viễn xuất quan ngay lập tức, nói hai việc này không liên quan đến nhau thì quỷ cũng không tin.
Trương Sơn chột dạ, Trình Mộc Quân càng chột dạ hơn.
Hắn không biết có phải Hách Viễn đã nhận ra gì đó nên mới triệu tập tất cả các đệ tử hay không.
Nhưng lấy tính cách Hách Viễn tới nói, mặc dù là phát hiện Trương Sơn này có dị, nhưng cũng sẽ không gϊếŧ người, nhiều lắm là bắt giữ giao cho đệ tử chấp pháp xử lý.
Trước khi đến nhà giam, chắc chắn pháp bảo trên người Trương Sơn sẽ bị đoạt lại phong ấn.
Dù có ra sao thì Trình Mộc Quân cũng sẽ không gặp nguy hiểm, cũng sẽ không bị phát hiện, vì thế hắn quyết định án binh bất động.
Sau nửa canh giờ, các đệ tử ở Thái Huyền Tông đều đã tập hợp xong. Mấy nghìn người đứng chỉnh tề thành hàng theo cấp bậc trên võ đài, không gian lặng ngắt như tờ.
Mọi người gần như nín thở chờ nhìn thấy Huyền Hồng Kiến Tôn truyền kỳ của Thái Huyền Tông.
Một đạo kiếm mang từ phương xa đến, trong bạch quang có lẫn chút huyết sắc hỗn loạn, như một làn gió nhẹ lướt qua, không có dấu vết gì, hiển nhiên người ngự kiếm đã tiến vào cảnh giới Nguyên Trạng.
Ngay lập tức, kiếm mang dừng ở nơi cao nhất trên võ đài.
Góc độ của Trình Mộc Quân không nhìn thấy rõ mặt người tới, nhưng kiếm ý quen thuộc này thật đúng là Hách Viễn không sai.
Trình Mộc Quân càng an tĩnh hơn, che giấu nguyên thần của mình. Cùng lắm thì tên Trương Sơn này bị vào địa lao mà thôi, không có gì to tát.
Hắn tu dưỡng nguyên thần hai ngày là có thể tìm một cơ hội xuống núi, sau đó chính là trời cao mặc chim bay.
Không sao không sao.
Ánh mắt như thực chất đảo qua đỉnh đầu mỗi đệ tử, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, thậm chí toát cả mồ hôi lạnh.
Trình Mộc Quân cảm giác được Trương Sơn đang run nhẹ, cũng cảm giác được thần thức của Hách Viễn đang dừng ở gần đây.
Sau một lúc lâu, thần thức của Hách Viễn dời đi.
Trình Mộc Quân chưa kịp thở phào, lại đột nhiên cảm thấy mình bay lên trời.
Cả người Trương Sơn bay lên không, ngay cả tiếng hét thảm cũng chưa thốt lên được thì đã thấy mình bay đến trước mặt Hách Viễn.
Thân thể cậu ta như bị xiềng xích vô hình giam cầm, toàn thân trên dưới không chỗ nào có thể nhúc nhích, ngay cả Trình Mộc Quân sống nhờ pháp bảo cũng có cảm giác bị khoá lại.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, có phải là tôi có duyên với việc bất động đáng nguyền rủa này không vậy, lúc trước trong động phủ không biết bị thứ gì nhốt mà không thể động, giờ trú tạm ở nơi khác vẫn không thể động."
Hệ thống: "...... Cậu nên chào hỏi cố nhân đi kìa."
Lúc này Trình Mộc Quân mới nhìn Hách Viễn, vừa nhìn thấy lòng đã cả kinh.
Đây là Hách Viễn?
Người tu chân, sau khi đến tu vi Kim Đan sẽ có thể bảo trì dung mạo. Lần cuối cùng Trình Mộc Quân thấy Hách Viễn, lúc đó y là tu sĩ Nguyên Anh.
Nam chủ chính là nam chủ, mặc dù bị Trình Mộc Quân mổ đạo cốt, một thân tu vi hóa thành hư ảo, nhưng vẫn có thể trở thành tu sĩ Nguyên Anh một lần nữa trong vòng trăm năm.
Dung mạo y ước chừng hai mươi mấy tuổi, vẫn ôn nhuận như ngọc, phong độ nhẹ nhàng, lúc cười lên làm người ta như đắm mình trong gió xuân, dường như không có bóng ma tâm lý gì vì chuyện trước đây.
Ngay sau đó, Trình Mộc Quân liền không có thời gian cũng không có tinh lực nhìn y nữa.
Tu sĩ khí thế kinh người trước mắt này sao lại là Hách Viễn?
Trừ gương mặt thì không có chỗ nào là Hách Viễn mà Trình Mộc Quân biết.
Hách Viễn chỉ mặc y phục màu xám không có bất cứ hoa văn gì, nhìn cũng không phù hợp với thân phận của y.
Khi ánh mắt y đảo qua, nó giống như vực sâu không đáy, đôi mắt lạnh lẽo như hàn đàm làm người ta không dám nhìn vào gương mặt tuấn mỹ này.
Mà mái tóc dài lại có một nửa bạc hỗn loạn, cả người nhìn như chìm vào sương tuyết, làm người ta không rét mà run.
Trình Mộc Quân: "Hệ thống, sao Hách Viễn lại biến thành cái dạng này chứ? Đổi tim rồi à?"
Hệ thống: "Người ta cũng đã tu đạo vô tình rồi, cậu còn muốn sao nữa."
Trình Mộc Quân: "..... Cậu hiểu không đúng rồi, đạo vô tình không phải là mặt lạnh như băng, chân lý của đạo vô tình ở chỗ vạn vật vào mắt không vào tâm."
Hệ thống: "Ồ, cậu biết nhiều ghê."
Trình Mộc Quân: "Chứ sao, nếu không phải tôi là thần thể trời sinh thì có lẽ cũng sẽ chọn cách này để thành tiên. Ầy, cậu không biết đó chứ, tâm pháp đạo vô tình ở hạ giới là do tôi soạn đó."
Hệ thống không kịp hối tiếc, miệng tiện làm gì vậy chứ, nói tới đạo vô tình thì ai có thể so sánh với cây trúc vô tình này đây.
"Cậu nên suy nghĩ lại đi, Hách Viễn đã biến thành cái dạng này thì cậu phải thoát thân như thế nào."
Trình Mộc Quân vẫn rất bình tĩnh, "Thoát thân gì chứ, một động không bằng một tĩnh, cậu yên tâm, ngoại trừ tôi ra thì không có ai không màng đúng sai mà đi đâm chết người ta ngay đâu, dù thế nào thì cũng phải nhốt lại trước."
Cuối cùng Hách Viễn cũng mở miệng, giọng nói cứng nhắc không gợn sóng: "Ngươi đi đến Vấn Đạo Phong."
Trương Sơn hé miệng, dường như muốn biện giải, lại phát hiện mình không thể phát ra chút âm thanh nào. Mặt cậu ta đỏ lên, bắt đầu nôn nóng.
Nhưng cậu ta vẫn chưa kịp nói ra câu gì, thì một đạo kiếm quang đã hiện lên.
Thân thể Trương Sơn trên không trung bị chém thành hai nửa, máu phun ra bị ảnh hưởng bởi kiếm khí mà biến thành vụn băng, rơi xuống tí tách.
Sau đó, tay Hách Viễn run lên, cổ thi thể kia bị loại bỏ đạo cốt hoàn toàn.
Trên một mảnh đạo cốt nhỏ xuất hiện một tia sương đen lượn lờ.
Hách Viễn tùy tay ném cho trưởng lão Chấp Pháp Đường, "Ma tu, đã trừ."
Một con chim nhỏ lông xù tròn vo bay vút vào sâu trong rừng.
Nơi này là nơi rèn luyện của đệ tử Thái Huyền Tông, quanh năm có không ít linh thú yêu thú xuất hiện. Lúc này là thời gian đóng cửa, bên trong không có ai.
Chim trắng nhỏ đậu trên nhánh cây, híp mắt bắt đầu ngủ gật.
Trình Mộc Quân: "Làm tôi sợ muốn chết luôn rồi nè, cũng may tôi chạy nhanh."
Vừa rồi hắn cảm nhận được nguy cơ, vài giây trước khi Hách Viễn rút kiếm đã kịp chuyển nguyên thần lên người chim nhỏ bay ngang qua.
Ngay sau đó cảnh tượng đáng sợ xảy ra, Hách Viễn quyết đoán chém người thành hai nửa. Tuy rằng Trình Mộc Quân đã đoán Trương Sơn tám phần có liên quan đến ma đạo, nhưng hành động của Hách Viễn quá mức hung tàn rồi.
Hoàn toàn không phù hợp với thiết lập của Hách Viễn.
Hệ thống: "Sao cậu phản ứng nhanh thế?"
Trình Mộc Quân: "Kiếm thuật của Hách Viễn là do tôi dạy đó, tất nhiên là tôi biết động tác nhỏ của y trước khi động thủ."
Ngay khi Trương Sơn giãy giụa nghĩ lời biện giải, Trình Mộc Quân đã chú ý thấy ngón tay Hách Viễn khẽ nhúc nhích. Giây tiếp theo, hắn lập tức bắt lấy vật sống gần nhất để gửi gắm tấm thân này.
Dù vậy, nhưng nguyên thần của hắn vẫn bị đạo kiếm khí ảnh hưởng, giờ đang đau nhức không thôi.
Nguyên thần được Trình Mộc Quân vất vả sửa chữa giờ lại trở nên hơi rách nát, chóp mũi vẫn còn vị rỉ sắt dính nhớp quanh quẩn, tóm lại là cả người đều không thoải mái.
Hệ thống: "Lúc trước cậu còn nói không có việc gì đâu mà......"
Trình Mộc Quân cũng suy sụp, "Sao mà tôi đoán được Hách Viễn không nói hai lời đã động thủ chém người, hơn nữa còn chém cả pháp bảo thành hai nửa chứ. Đáng sợ quá đáng sợ quá, y không phải Hách Viễn tôi biết."
Hệ thống: "Cậu không cảm thấy phong cách này rất quen à?"
"Hử?" Trình Mộc Quân vẫn đang đắm chìm trong khoảnh khắc kinh hồn vừa rồi, chưa thể khôi phục năng lực suy nghĩ.
Hệ thống tốt bụng giải thích: "Không nói hai lời đã động thủ gϊếŧ người, đây không phải là thứ mà sư tôn tốt cậu đây dạy cho Hách Viễn sao?"
Cũng hơi hợp lý.
Dù vậy, Trình Mộc Quân vẫn rất mạnh miệng: "Không, tôi cảm thấy vấn đề là do tu đạo vô tình, y bị vây ở Độ Kiếp cảnh lâu như vậy là có nguyên nhân, theo sự quan sát vừa rồi của tôi, có lẽ là có tâm ma nên mới trở nên thích gϊếŧ chóc."
Hệ thống: "Tôi thấy tâm ma của y chính là cậu á."
Trình Mộc Quân: "......"