Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi

chương 43: sư tôn ốm yếu ooc rồi (20)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Diệp Hạ (@dphh___)

Uy thế của thiên lôi bên ngoài động phủ càng lúc càng lớn, Trình Mộc Quân không trì hoãn nữa, đứng dậy đi ra ngoài cửa động.

Hắn cũng không muốn động phủ mình đã ở lâu năm bị thiên lôi đánh tan, vì thế ra khỏi động phủ, chọn một nơi cực kỳ trống trải ngồi xếp bằng xuống.

Hách Viễn tất nhiên là đi theo phía sau, thấy Trình Mộc Quân ngồi xuống, nói: "Sư tôn, ta hộ pháp giúp ngài."

Trình Mộc Quân liếc mắt một cái, gật đầu: "Được."

Hách Viễn vẫn không rời đi, mà là nâng tay, lấy mu bàn tay chạm nhẹ lên gương mặt Trình Mộc Quân: "Ta ở đây, đừng lo lắng."

Trình Mộc Quân hơi nhíu mày một chút, nhưng cũng không tránh khỏi hành vi vượt quá quy tắc sư đồ này.

Trải qua đủ chuyện trong ảo trận, tâm ma của hắn đã được phá. Trình Mộc Quân cũng chưa từng phát hiện, khi tiến vào thế giới này, giả thiết tính cách cổ hủ đã biến thành tâm ma của hắn.

Lúc trước gϊếŧ Lạc Cửu, mổ đạo cốt Hách Viễn, một mình đọa vào ma đạo, cuối cùng đồng quy vu tận với mười tôn ma giới, tất cả đều là do tâm ma quấy phá.

Mà hết thảy, Trình Mộc Quân chưa từng phát hiện ra, ngược lại bị tâm ma hành hạ suốt mấy trăm năm, Hách Viễn thấy rõ, vì thế phản công mượn ảo trận giúp hắn nhìn thấu tâm ma.

Trình Mộc Quân thở dài ở trong đầu: "Mất mặt quá. Nói là giúp Hách Viễn phá tâm ma, cuối cùng mình lại bị kéo đi."

Hệ thống thần bí nói: "Cậu biết thanh tiến độ thế nào không?"

Trình Mộc Quân bình chân như vại, tâm lý vững vàng: "Rớt."

"Sao cậu biết!"

Trình Mộc Quân: "A, đạo vô tình của Hách Viễn muốn hỏng rồi, phi thăng càng thêm vô vọng, đương nhiên phải rớt."

Hệ thống gục ngã: "Cậu cũng biết? Cậu biết vậy mà cậu còn, còn ngủ với y trong ảo cảnh!"

Lúc ấy hệ thống bị nhốt trong phòng tối ba ngày ba đêm, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn tiến độ giảm xuống từng chút một.

Trình Mộc Quân cười lạnh một tiếng, nói: "Thay vì cậu ở đây chất vấn tôi, không bằng nhanh đi báo cáo số liệu."

Hệ thống nghe đến đó, đờ người ra: "Ý cậu là sao?"

Trong lúc họ nói chuyện, đỉnh đầu đã cuồn cuộn tiếng sấm, mây đen giăng đầy, một cột sấm to bằng miệng bát lao ra như tuấn mã từ trong mây đen, xông thẳng đến chỗ Trình Mộc Quân.

Trình Mộc Quân nhắm mắt ngồi xếp bằng, nâng tay giơ kiếm lên, kiếm ý phóng lên cao, đón nhận thiên lôi đánh xuống, lực đạo tiêu giảm, không tia nào đánh được tới đỉnh đầu hắn.

Thậm chí hắn còn có thể thong thả đối thoại với hệ thống: "Tôi vừa suy nghĩ lại. Trong ảo cảnh, có lẽ là lúc tôi tu dưỡng ở Dược Phong thì Hách Viễn đã lấy được một nửa quyền khống chế ảo chận, tôi ngược lại bị dẫn vào ảo cảnh mà chẳng hay biết gì."

Hệ thống: "A? Không phải, không phải cậu nói cậu không chế toàn bộ ảo cảnh, y hoàn toàn đắm chìm trong đó sao?"

Ngay từ đầu, Hách Viễn tranh chấp với Trình Mộc Quân vì Lạc Cửu, thậm chí còn trộm lẻn vào địa lao cứu người, biểu hiện này rõ ràng là đã hoàn toàn bị ảo cảnh mê hoặc.

Trình Mộc Quân: "Không rõ lắm, có lẽ là bị thứ gì đó kíƈɦ ŧɦíƈɦ, thần thức thanh tỉnh trong nháy mắt. Tôi không rõ vì sao y không thuận thế phá trận, mà lại tiếp tục vào trận. Suy cho cùng người bị tính kế là tôi, những cốt truyện trong ảo trận sau đó gần như đều là do y xây dựng."

Hệ thống nghe mà cái hiểu cái không, nói: "Vậy, vậy sao ngày đó cậu lại thuận nước đẩy thuyền rồi...... ngủ với y thế."

Trình Mộc Quân nói: "Bởi vì cậu có bug."

Hệ thống cả giận nói: "Tôi có bug? Tôi không hề có bug!" Nó không thừa nhận, nó là AI nhân tạo mới nhất, sao có thể có bug được.

Trình Mộc Quân nói có sách mách có chứng: "Sau khi tôi xuất quan đã bị giáo huấn tình yêu. Nói đúng hơn là, thời gian trong ảo cảnh đã bị đảo ngược, tôi trở lại lúc còn bị giáo huấn tình yêu. Ban đầu tôi cũng không nhận ra, nhưng vào buổi tối hôm đó, sau khi đâm Hách Viễn xong tôi mới phát giác điều kỳ lạ."

Hắn tạm dừng một chút, lại nói: "Lúc ấy tôi hối hận, vừa hối hận vừa đau đớn, rồi sau đó mới mất khống chế, cộng thêm việc bị Hách Viễn dụ dỗ, thế là ngủ luôn. Nhưng mà Hách Viễn cũng không tệ lắm, thân thể kiếm tu rất tốt......"

Hệ thống: "Ngưng ngưng ngưng, tôi bị tắt tiếng mất."

Trình Mộc Quân cũng không tra tấn nó nữa: "Cho nên, ngoan, đi báo bug đi thôi."

Hệ thống ngờ nghệch, nói: "Rồi rồi, tôi lập tức báo cáo dữ liệu lên, sao mà có vấn đề được chứ, không thể đâu."

Trình Mộc Quân lại đưa kiếm lên đỡ đạo thiên lôi thứ hai đánh xuống.

"Sao lại không thể, tuyến thế giới này cũng có thể hỏng đến mức các người không vào được mà, hơn nữa với năng lực của Hách Viễn, làm xảy ra vài vấn đề nhỏ cũng không kỳ lạ. Thế giới tu tiên, cốt yếu của tu luyện là phải hiểu và kiểm soát các quy tắc. Có lẽ y đã vô tình nắm bắt được một số quy tắc, lại cộng thêm chấp niệm với tôi, thế nên sử dụng nó trong ảo cảnh......"

Nói tới đây, Trình Mộc Quân vừa lúc mở to mắt, đối diện với ánh mắt của Hách Viễn.

Vừa nhìn thấy, lòng lại loạn.

Hắn rũ mắt xuống, trái tim trong lồng ngực vẫn đập liên hồi. Cảm giác này mãi mà không biến mất.

Là cây trúc vô tâm, cảm giác này có xuất hiện thì cũng chỉ tồn tại một khoảng thời gian, nhưng lần này, không biết khi nào nó sẽ đột ngột biến mất.

Trình Mộc Quân chán ghét loại cảm giác mất khống chế này, khi hắn không bị mất ký ức, hắn không thể chịu được cảm giác mất đi khống chế. Hắn nhắm mắt, không nhìn Hách Viễn nữa, chuyên tâm ứng đối thiên kiếp.

Từng đạo thiên lôi đánh xuống, động tĩnh lớn thu hút những đệ tử không bế quan của Thái Huyền Tông.

Động tĩnh lớn đến độ này, là đại năng độ kiếp.

Nhìn quy mô và khí thế lôi vân, hẳn là muốn đột phá đến Độ Kiếp cảnh.

Nhưng Thái Huyền Tông lấy đâu ra Đại Năng hợp thể cảnh? Người đứng đầu Cửu Châu giới là Huyền Hồng Kiếm Tôn cũng đã vào Độ Kiếp cảnh từ mấy trăm năm trước.

Uy thế này cũng không ai dám tới gần. Đệ tử hạch tâm có gan lớn hơn chút muốn dựa vào tu vi để tới gần thêm, mới đến phụ cận Vấn Đạo Phong đã bị một trận kiếm ý tận trời khác bức lui.

Đó là kiếm ý của Huyền Hồng Kiếm Tôn, vô cùng lạnh lẽo và đầy sát khí. Huyền Hồng Kiếm Tôn lấy sát nhập đạo, không biết đã có bao nhiêu vong hồn ma tu dưới kiếm.

Không ai dám tới gần mảy may.

Duy chỉ có hai người không sợ, Cảnh Triết và chưởng môn vội vàng chạy tới, Hách Viễn cũng không ngăn trở.

Hai người còn chưa rơi xuống, liếc mắt một cái đã thấy người đang độ kiếp, sợ tới mức suýt nữa té ngã từ phi kiếm xuống đất.

Chưởng môn nói lắp: "Sư sư sư sư thúc, ta không nhìn lầm chứ? Đó là Trình sư thúc?"

Cảnh Triết cũng đờ người hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Tên điên Hách Viễn này, y..... thật sự dám làm chuyện nghịch thiên như vậy."

Chưởng môn nhìn Cảnh Triết, đang muốn tới gần Hách Viễn, lại bị giữ chặt.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tới gần, Hách sư điệt bây giờ đang trong trạng thái lục thân không nhận, không coi ai ra gì, chỉ biết mỗi mình sư tôn y." Cảnh Triết nhỏ giọng nói: "Ngươi quấy rầy bọn họ, cẩn thận bị Phá Hiểu kiếm chém thành hai nửa."

Chưởng môn: "......" Sao cứ cảm thấy câu này nghe lạ lạ.

Một đạo lôi cuối cùng, Trình Mộc Quân không xuất kiếm, mà mặc cho kiếp lôi bổ xuống người mình, mượn lực thiên lôi gột rửa thân thể, tẩy kinh phạt tủy.

Đây là phương thức độ kiếp cực đoan lại cực kỳ hữu dụng của kiếm tu, lấy thiên lôi rèn thể, thống khổ khi da thịt và kinh mạch bị xé rách qua đi, tu vi sẽ có thể nâng cao một bậc.

Thống khổ này đối với Trình Mộc Quân mà nói chỉ là chuyện thường ngày, hắn nhắm mắt nhập định, lôi kiếp xoay vòng quanh thân như chỉ là vật trang trí.

Thời gian một nén nhang trôi qua, bầu trời sáng sủa trở lại, kiếp vân dần tan đi.

Trình Mộc Quân mở to mắt, đối diện với ánh mắt vui sướng của Hách Viễn. Hắn vô thức mỉm cười, lại thấy Hách Viễn bước nhanh tới.

Hắn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Hách Viễn nửa ngồi xổm, đặt một đầu gối xuống đất, cúi đầu hôn vào sườn mặt mình.

Trình Mộc Quân giơ tay đẩy ra, hơi không vui nói: "Đừng làm càn." Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng lại không bài xích quá mãnh liệt.

Tâm ma được phá, quả nhiên uy lực lớn vô cùng, giả thiết tính cách tiêu cực cũng biến mất hầu như không còn, Trình Mộc Quân âm thầm phỉ nhổ, thế mà cũng có ngày mình lại chấp nhận chuyện sư đồ nghịch luân này.

Thậm chí còn cảm thấy hơi thú vị.

Hắn đẩy nhẹ Hách Viễn ra, lại nhìn thấy vẻ mặt tam quan đổ nát của chưởng môn và Cảnh Triết ở xa xa.

Thân thể Trình Mộc Quân cứng đờ, trừng mắt nhìn Hách Viễn, nói: "Đi, đuổi hai người kia đi."

"Tuân mệnh." Hách Viễn nhìn thì bình tĩnh, trong giọng nói lại mang theo chút ý cười.

Có lẽ là lo Trình Mộc Quân giận thật, Hách Viễn quyết đoán đứng dậy, đi đến chỗ hai người đang vây xem.

Chưởng môn vẫn đang chìm trong khiếp sợ, mà Cảnh Triết đã bình tĩnh lại, hắn liên hệ mọi chuyện, lập tức hiểu rõ tất cả.

Hắn nhíu mày, hỏi: "Ngươi đưa hồn phách chuyển thế vào thể xác Trình sư huynh......"

Hách Viễn ngắt ngang: "Là sư tôn, không phải chuyển thế."

Nghe giọng điệu chắc chắn này, Cảnh Triết cũng không tiện nói nhiều, tâm tư Hách Viễn, mặc dù là hắn cũng không thể phỏng đoán.

Hiện giờ thứ hắn có thể làm được, chính là trông chừng Hách Viễn, cố gắng tránh cho y đọa ma. Hách Viễn lấy sát nhập đạo, lại có khó khăn là tâm ma, chấp niệm sâu nặng, một khi đọa ma, hậu quả không dám tưởng tượng.

Lúc này, cuối cùng chưởng môn cũng phản ứng lại, hỏi vấn đề mấu chốt: "Hách sư huynh, ngươi và Trình sư thúc.....?"

Hách Viễn bình tĩnh nói: "Hắn là sư tôn, cũng là đạo lữ của ta."

Câu nói kinh thế hãi tục như vậy, cũng chỉ có mình Hách Viễn này mới có thể nói như đang thảo luận về thời tiết hôm nay. Sư đồ nghịch luân linh tinh, dường như y không coi nó là gì cả.

Cảnh Triết nhíu mày, hỏi: "Đạo lữ.... của ngươi."

Hách Viễn xoay người, nhìn về phía Trình Mộc Quân: "Không sao, đạo tâm đã phá thì tu lại là được, hắn......"

Lời còn chưa dứt, đồng tử y co rụt lại, nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng khủng bố.

Kiếp vân vốn đã dần tan đi thế mà lại ngưng kết trong nháy mắt, màu tối gần như mực nước. Bên trong mây đen có lẫn vài tia sét màu vàng kim.

Cuồng lôi loạn vũ, mưa gió sắp tới.

Trình Mộc Quân cũng nhận thấy điều kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn, rồi lại nói với hệ thống trong lòng: "Ô hô, lúc này thật sự xong đời rồi."

Hệ thống: "Như, như thế nào?"

"Dưới chín đạo kim lôi, mười không còn một, chỉ có người mang tội ác tày trời mới rước phải thiên kiếp này."

Trình Mộc Quân ngồi yên tại chỗ, không động đậy.

Không ai có thể tránh được thiên lôi, thay vì sợ hãi phản kháng, không bằng điều chỉnh linh lực, bình tĩnh nghênh đón lôi kiếp.

Hệ thống: "Sao lại vậy? Cậu cũng không làm chuyện ác gì mà."

Trình Mộc Quân thở dài: "Còn không phải là do Hách Viễn gây họa hay sao, nghịch chuyển sinh tử là nghịch với thiên đạo, giờ Thiên Đạo muốn xoá đi sai lầm là tôi này. Nói ngắn gọn, kiếp lôi này tôi không gánh nổi, chuẩn bị tinh thần bị tuyến thế giới hỏng bét đá ra thôi."

Hệ thống bị hắn làm sợ tới mức hồn phi phách tán, vẫn chưa nói gì thì đạo lôi kiếp thứ nhất đã giáng xuống đầu.

Cả người Trình Mộc Quân bị ánh vàng của lôi kiếp bao phủ, không rõ thân hình.

Hách Viễn bên kia muốn nhào tới, lại bị chưởng môn và Cảnh Triết liên thủ giữ chặt.

"Ngươi điên rồi! Dưới thiên lôi, nếu người khác tham dự, uy thế sẽ tăng gấp bội!"

"Ngươi đi vào sẽ chỉ làm cho cả hai cùng chết, một mình Trình sư thúc ở bên trong còn có một đường sinh cơ."

Một đạo tiếp một đạo, đảo mắt đã có tám đạo lôi kiếp liên tiếp rơi xuống.

Không gian an tĩnh một chốc ngắn ngủi.

Khi họ nhìn thấy rõ thân hình Trình Mộc Quân, quần áo hắn đã cháy đen, khóe miệng có vết máu, mỗi một tấc làn da lộ ra bên ngoài đều đang chảy ra máu tươi.

Hắn đã không còn sức chống đỡ thân thể, tay phải cầm Vấn Đạo kiếm cắm trên mặt đất, miễn cưỡng chống đỡ để mình không ngã.

Nhưng mây đen vẫn chưa tan đi, vào lúc này, vạn vật yên tĩnh, một đạo lôi kiếp kim sắc có uy thế hơn trước đây gấp trăm lần hung hăng giáng xuống.

Trình Mộc Quân ngẩng đầu, dường như cảm nhận được gì đó, hắn nhắm mắt, biểu cảm như được giải thoát. Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, Hách Viễn thoát khỏi khống chế của hai người kia, đột ngột vọt vào lôi kiếp, nhào lên người Trình Mộc Quân.

"Hách Viễn!"

"Hách sư huynh!"

Lôi kiếp rơi xuống, không còn đường sống.

Những tia sáng cuồng bạo bùng nổ, vô số tia chớp bắn ra không trung, bóp nghẹt những tồn tại vi phạm thiên đạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio