Editor: Diệp Hạ
Trình Mộc Quân mở to mắt, phát hiện mình đang ngồi ở ghế sau ô tô, phong cảnh bên ngoài lao qua vun vút.
Hắn nhéo nhéo giữa mày, hỏi: "Khi nào đến?"
Tài xế phía trước trả lời: "Tầm nửa tiếng nữa sẽ đến nhà Lâm tiên sinh."
"Ừm, được."
Trình Mộc Quân đáp lại, sau đó bắt đầu lật kịch bản.
Thế giới này bình thản hơn thế giới tu tiên trước nhiều, tuy trình độ pháp trị không thể so với thế giới của Tần Lý, vẫn còn đan xen không ít ân oán tình thù của các gia tộc lớn, nơi nơi đều là những mảnh đất xám xịt hỗn loạn.
Nhưng tổng thể mà nói thì vẫn là một câu chuyện ấm áp chữa lành.
Đương nhiên, ấm áp và chữa lành đều là chuyện của vai chính công thụ. "Trình Mộc Quân" là cái người khiến Lâm Viễn Ngạn cần phải chữa lành.
Mọi chuyện đại khái như sau.
"Trình Mộc Quân" và Lâm Viễn Ngạn là trúc mã trúc mã, lớn lên cùng nhau, sau khi lớn lên thì thuận thế trở thành người yêu của nhau. Ở thế giới hôn nhân đồng tính được hợp pháp này, suýt nữa là hai người đã đi tới bước đính hôn.
Chuyện ngoài ý muốn xảy ra, trong chuyến đi du lịch sau tốt nghiệp, hai người gặp tai nạn xe, Lâm Viễn Ngạn bị gãy chân, sau đó ba Lâm Viễn Ngạn bị bắt cóc rồi gϊếŧ hại, y lại bị mấy người con riêng liên thủ đoạt vị trí người thừa kế.
Nghe nói ngày hôm đó, mấy người con riêng buộc Lâm Viễn Ngạn bò ra khỏi nhà cũ Lâm gia. Lâm Viễn Ngạn bị đuổi ra khỏi Lâm gia, tất nhiên là đi tìm bạn trai "Trình Mộc Quân" trước nhất.
"Trình Mộc Quân" cho y ở lại, nhưng vào một buổi sáng nào đó, hắn để lại một phong thư chia tay rồi lặn mất tăm.
Hệ thống hơi tò mò, hỏi: "Nhưng mà sao lúc đó cậu lại chạy? Vì tình yêu biến mất à? Tôi thấy cậu cũng không phải là người vô tình vô nghĩa mà."
Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Nói thật, tuy rằng lúc đó tình yêu đã biến mất, nhưng nguyên nhân tôi bỏ đi thật sự không phải là vì chê nghèo yêu giàu gì đó, chủ yếu là nếu không đi thì chắc tôi và y sẽ ngỏm củ tỏi cả đôi."
Lâm gia đấu đá kịch liệt, Trình gia cũng không khác là bao. Chỉ không giống ở chỗ, tình cảnh của "Trình Mộc Quân" và Lâm Viễn Ngạn ở gia tộc hoàn toàn bất đồng, Lâm Viễn Ngạn là đứa con duy nhất của Lâm phu nhân, hơn nữa vốn đã ưu tú, tự nhiên là người thừa kế như ván đã đóng thuyền.
Mà "Trình Mộc Quân" lại không giống vậy, ba hắn là một tay ăn chơi, không kết hôn nhưng tình phụ bên ngoài thì chất một đống lớn, tất cả những đứa con đều là con riêng.
Vì thế, những đứa con riêng vì muốn quyền kế thừa mà đánh hăng say hơn gấp bội, đánh muốn chết đi sống lại.
"Trình Mộc Quân" không có hứng thú gì với gia sản, thế nhưng ba hắn lại rất thích đứa con này, làm "Trình Mộc Quân" trở thành bia ngắm, kéo đủ hận thù của những đứa con riêng khác.
Lúc hắn và Lâm Viễn Ngạn ở bên nhau, không ai dám động đến hắn, giờ Lâm Viễn Ngạn nghèo túng rồi, tất nhiên là khó giữ được cái mạng nhỏ này.
Tóm lại, "Trình Mộc Quân" chạy ra nước ngoài, mà Lâm Viễn Ngạn lại không hiểu rõ nội tình, cho rằng bạn trai trúc mã vứt bỏ mình rồi, tâm lý bắt đầu vặn vẹo.
Nhưng tất cả chuyện này, đều chỉ là khởi đầu mà thôi.
Câu chuyện bắt đầu bằng việc Lâm Viễn Ngạn hoàn toàn nắm giữ Lâm gia, bẻ gãy chân của tất cả những đứa con riêng, bắt họ bò ra khỏi Lâm gia.
Mọi người đều chỉ dám gọi y một câu Lâm tiên sinh.
Sau đó, vai chính thụ xuất hiện.
Cậu là cô vợ nhỏ mà mẹ Lâm Viễn Ngạn tìm để "xung hỉ" cho y.
() 沖喜: Cứu sống một người bằng cách tổ chức đám cưới để chống lại vận rủi. Ngày xưa có một phong tục mê tín dị đoan là khi một người nào đó trong gia đình bị ốm nặng, họ sẽ dùng những sự kiện mang tính vui vẻ, hạnh phúc (chẳng hạn như cưới xin) để xua đuổi cái gọi là linh hồn ma quỷ, mong rằng bệnh nhân sẽ bình an vô sự.
Trình Mộc Quân đọc đến đây, làm mặt thống khổ.
Hắn nhẫn nại hồi lâu mới nói: "Kịch bản của mấy người, thật là càng ngày càng.... đi xa rồi, cái tình tiết xung hỉ kỳ quái này mà cũng có thể nghĩ ra được."
Hệ thống: "Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là tám gậy tre cũng không cản nổi hai vai chính đến ở cùng nhau, lúc này mới có thể ấm áp chữa lành chứ."
Được rồi.
Mọi truyện kế tiếp phát triển theo lẽ đương nhiên, mặt trời nhỏ nhiệt tình chữa lành đại lão tàn tật tối tăm vặn vẹo, sủng sủng sủng, sủng hết sức, ở bên nhau ngọt ngọt ngào ngào.
Còn "Trình Mộc Quân", là khúc chiết duy nhất trong bộ phim tình cảm ngọt sủng này. Hắn ở nước ngoài gặp phải không ít thất bại, nhớ đến mối tình đầu, muốn quay về hợp lại, sau đó bị từ chối thẳng thừng.
Nói tóm lại, chỉnh thể vẫn là câu chuyện đáng yêu ngọt sủng mất não, bạn trai cũ "Trình Mộc Quân" này cũng không xốc nổi sóng gió gì.
Trình Mộc Quân thở dài: "Bảo sao xác suất độ kiếp thành công ở thế giới này thấp như vậy, vốn dĩ là tôi chẳng làm được gì trong cốt truyện gốc cả."
Hệ thống giải thích: "Thật ra đây cũng xem như là thế giới nhập môn, tất cả mọi người đều đã ở Thần giới quá lâu, xuôi gió xuôi nước, nếu ngay từ đầu đã quá cẩu huyết quá ngược, chỉ sợ tâm lý các cậu không chịu nổi."
Cũng đúng.
Trình Mộc Quân hồi tưởng lại những gì đã trải qua ở thế giới này, cảm thấy quả thật là như hệ thống nói, là một thế giới nhẹ nhàng vui sướng. Trên thực tế, trừ những thất bại ở nước ngoài, hắn vẫn luôn có cuộc sống giàu có.
Nếu không phải bởi một đống trò hắn làm, hẳn là sẽ trải qua rất nhẹ nhàng vui sướng.
Trình Mộc Quân nhìn đến đây, thở dài nói: "Thật ra mấy cốt truyện này cũng chưa là gì, nhưng mà có phải mấy người có hiểu lầm gì đó với mặt trời nhỏ nhiệt tình rồi không?"
Hệ thống khó hiểu, hỏi: "Là sao?"
Nhưng vào lúc này, xe đã tiến vào trang viên Lâm gia, ngừng ở trước cửa.
Có người ra mở cửa, khom lưng nói: "Cậu Trình."
Trình Mộc Quân xuống xe, gật đầu cười nói: "Chú Hà, đã lâu không gặp."
Chú Hà là quản gia ở nhà cũ Lâm gia, trước giờ luôn phục vụ cho Lâm gia. Đúng vậy, thế giới này chính là phi thực tế như vậy.
Nhà cũ, quản gia, con trong giá thú và con riêng đấu đá, đấu đến gãy chân, thậm chí đến chết cũng không bị pháp luật trừng phạt. Tóm lại là một thế giới hào môn không hợp logic lắm.
Chú Hà làm mặt nghiêm túc, tuy rằng lễ nghĩa chu toàn, nhưng trên gương mặt không có nụ cười nào: "Cậu Trình, mời."
Trình Mộc Quân đương nhiên biết tại sao đối phương lại có thái độ lạnh nhạt này, bạn trai cũ chê nghèo yêu giàu vứt bỏ thiếu gia nhà ông ngay thời khắc chật vật nhất, được đãi ngộ này cũng không lạ chút nào.
Hắn gật đầu nói: "Quà để ở cốp xe đằng sau, phiền chú Hà lấy vào giúp tôi."
"Mời." Chú Hà vẫn chỉ có một chữ lạnh lùng.
Vài phút sau, Trình Mộc Quân ngồi xuống trong phòng khách ở lầu một, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy nhà ăn đối diện và cầu thang dẫn lên tầng hai.
Chú Hà bưng trà và điểm tâm lên, sau đó nói: "Lâm tiên sinh đang ngủ trưa, phiền cậu đợi một lát."
Thất lễ và lạnh nhạt.
Rõ ràng không hoan nghênh vị khách Trình Mộc Quân này lắm, muốn chờ hắn tự thấy không thú vị rồi bỏ đi.
Nhưng đương nhiên Trình Mộc Quân sẽ không đi, đây là suất diễn đầu tiên sau khi về nước của hắn, hắn phải ra dáng một con chó bại trận để quá trình chữa lành của Lâm Viễn Ngạn càng thêm thuận lợi.
Hắn rũ mắt uống trà, trong lòng nói: "Hệ thống, thời điểm này đúng là vừa hay, tôi quyết định hoàn toàn đi theo kịch bản, tuyệt đối không làm chuyện dư thừa."
Hệ thống: "Cậu làm như vậy là rất tốt, cậu phải biết rằng, mỗi một lần cậu OOC, tôi đều vô cùng lo sợ."
Trình Mộc Quân: "Đó cũng không trách tôi được, cậu không thấy à, lần nào tôi OOC là lần đó cốt truyện đã hỏng sẵn rồi, thời gian giống bây giờ là rất tốt, cốt truyện giữa những vai chính vừa mới bắt đầu, tôi vẫn chưa làm ra chuyện gì."
Hệ thống tò mò hỏi: "Nhắc mới nhớ, rốt cuộc là lúc trước cậu đã làm gì mà thế giới ngọt sủng ấm áp này sụp đổ vậy?"
Trình Mộc Quân buông chén trà, cầm một miếng bánh đậu xanh bỏ vào miệng, cảm thán một câu: "Tay nghề của đầu bếp Lâm gia thật là tốt."
Thong thả nhấm nháp bánh đậu xanh xong, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Thật ra tôi cũng không làm gì, chỉ cấu kết với cháu trai Lâm Viễn Ngạn đuổi y ra khỏi Lâm gia mà thôi."
Hệ thống: "???"
A? Gì cơ?
Trình Mộc Quân tiếp tục nói: "Thật sự là không có gì, mà Lâm Viễn Ngạn cũng là kẻ tàn nhẫn, sau đó y gϊếŧ chết tên cháu trai bạch nhãn lang kia, rồi bắt tôi lại."
Hệ thống: "Sau, sau đó thì sao?"
Trình Mộc Quân: "Tôi quyến rũ Lâm Viễn Ngạn, làm y mềm lòng, đổi nơi giam giữ thành một biệt thự nhỏ, chờ lúc hắn không cảnh giác thì liên lạc với người của tôi rồi bỏ trốn, đi đường thủy nhập cư trái phép, nhưng mới lên thuyền đã bị tuyến thế giới đá ra."
Hệ thống thấy hơi khó thở, hồi lâu sau mới ổn định lại, "Cậu cậu cậu, cậu quyến rũ? Trong đầu của cậu suy nghĩ cái thứ vậy chứ!"
Trình Mộc Quân nói: "Khi đó thứ có thể dùng cũng chỉ có tình cảm thôi, tôi chỉ định thử chút, ai ngờ đâu y cắn câu thật."
"Vậy Nguyễn Miên thì sao?"
Nguyễn Miên là vai chính thụ ở thế giới này, phụ trách làm mặt trời nhỏ nhiệt tình chữa lành Lâm Viễn Ngạn.
Trình Mộc Quân nhớ đến Nguyễn Miên, run lập cập, mắt trợn trắng: "Ai biết được, nhưng mà tôi OOC như vậy cũng có liên quan đến vai chính thụ Nguyễn Miên của mấy người đó, nếu không phải tại cậu ta, tôi cũng sẽ không hạ quyết tâm liên thủ với cháu trai Lâm Viễn Ngạn......"
Hệ thống khó hiểu: "Hử? Cậu ta chỉ là một thanh niên bình thường thôi, sao......"
Lời còn chưa dứt, Trình Mộc Quân đã thấy một người nhảy nhót tung tăng từ lầu hai xuống, đôi dép lê màu hồng nhạt có hình thỏ tạo ra âm thanh vang dội.
Trình Mộc Quân: "......" Cảm giác khó thở quen thuộc này.
Hắn bưng trà, uống một ngụm, điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị nghênh đón một tuồng kịch đáng sợ.
Nguyễn Miên lộc cộc chạy đến bàn ăn nhìn xung quanh, phát hiện thế mà lại không có trà bánh, sau đó lại chạy đến phòng bếp, cũng không nhìn thấy bánh ngọt mà mình ăn mỗi ngày.
Cậu rất là thất vọng, giương giọng hô: "Chú Hà ơi, sao hôm nay lại không có ngọt ngào?"
Chú Hà xuất hiện rất nhanh, gương mặt già mua cười tươi đến muốn nở hoa, thái độ hoàn toàn khác với khi đối mặt với Trình Mộc Quân.
"Cậu Nguyễn, xin lỗi cậu, có khách vừa đến, điểm tâm ngọt đã làm xong phải mang ra đãi khách, nếu không để tôi lấy kem cho cậu nhé?"
"A, vậy sao, tuy rằng không ăn được ngọt ngào của bác Vương làm Tiểu Nguyễn rất đau lòng, nhưng mà kem cũng được." Nguyễn Miên nói: "À, khách là bạn của ông xã sao?"
Chú Hà vốn định ngăn cản cậu, sau đó lại nghĩ đến gì đó, lại gật gật đầu.
Trình Mộc Quân nhìn thấy tất cả lúc này hai mắt đã biến thành màu đen, cảm thấy mình muốn ấn huyệt nhân trung ngay bây giờ. Hắn đè cái tay đang ngo ngoe rục rịch muốn đánh người xuống, lúc này mới hỏi: "Hệ thống, cậu xem cho kĩ đi, đây là giả thiết mặt trời nhỏ của mấy người đó hả? Tôi thấy là thiểu năng trí tuệ nhỏ thì có."
Hệ thống bị Nguyễn Miên làm chấn kinh rồi, "Cậu, cậu ta năm nay đã hai mươi tuổi rồi, tại sao lại như vậy?"
Trình Mộc Quân triết lý: "Quan hệ với người thiểu năng trí tuệ là trái pháp luật, là không đạo đức, tôi cũng chỉ muốn cứu Lâm Viễn Ngạn ra khỏi đám cháy thôi."
Tuy rằng Nguyễn Miên một câu ông xã hai câu ông xã, nhưng trên thực tế lúc này Lâm Viễn Ngạn và Nguyễn Miên vẫn chưa đăng ký kết hôn, chỉ là mẹ Lâm muốn đưa người đến đây bồi dưỡng tình cảm mà thôi.
Trước đây Trình Mộc Quân cũng từng thấy cảnh như vậy, khiếp sợ bỏ đi.
Sau đó, hắn đã từng cố ngăn cản Lâm Viễn Ngạn đi vào con đường sai trái, nhưng lại thất bại nhiều lần, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lựa chọn đối tượng hợp tác thích hợp hơn.
Chỉ số thông minh bình thường, cũng không bị vầng sáng thiểu năng hưởng, cháu trai lớn Lâm gia, Lâm Dật Hành.
Nguyễn Miên lộc cộc chạy vào phòng khách, nhìn thấy Trình Mộc Quân ngồi trên sô pha, kinh hô: "A, anh thật đẹp nha!"
Tay bưng chén trà của Trình Mộc Quân cứng đờ, lại nhanh chóng nở nụ cười hoàn mỹ: "Cảm ơn, tôi là bạn của Lâm Viễn Ngạn, Trình Mộc Quân, xin hỏi cậu là?"
Nguyễn Miên nắm nhẹ mái tóc nhếch lên của mình, nói: "Tôi, tôi là Nguyễn Miên sống ở đây. Đúng rồi, để tôi đi kêu ông.... kêu Lâm tiên sinh giúp anh, có khách đến mà anh ấy không dậy, thật sự là quá thất lễ."
Nói xong cũng không màng đến phản ứng của Trình Mộc Quân, lại lộc cộc chạy vội lên lầu.
Trình Mộc Quân trầm tư một lát, nói: "Thật ra tôi cũng không hiểu cậu ta lắm, rõ ràng vì tiện để Lâm Viễn Ngạn đi lại nên nhà có lắp thang máy, thế mà tại sao lần nào cũng phải dùng tư thế kỳ quái như thế để leo cầu thang. A, ngã rồi."
Hệ thống bàng hoàng nhìn Nguyễn Miên biểu diễn một màn chân trái vướng chân phải rồi té ngã, sau đó quyết định báo đoạn số liệu này lên, xem xem có phải là giả thiết có bug gì đó làm chỉ số thông minh của vai chính thụ không vượt nổi hay không.
Phòng trên tầng .
Những tấm rèm nhung được kéo kín mít, một tia sáng nhỏ bên ngoài cũng không thể lọt vào.
Người trên giường đột ngột bật dậy, thở dốc kịch liệt, sau đó lại ngồi im lặng hồi lâu mới chạm vào điện thoại bên cạnh.
Ấn vào màn hình điện thoại, nhìn thấy thời gian bên trên, đồng tử y co lại, gương mặt tuấn mỹ có vài phần tối tăm trở nên kinh ngạc.
Sao lại vậy?
Sao lại là thời gian này? Không đúng, không đúng ở đâu?
Nhưng ngay lúc này, có một người tùy tiện đẩy cửa ra, chạy chậm vào phòng.
Lâm Viễn Ngạn đang muốn nhíu mày quát lớn, lại nhìn thấy một gương mặt không nên xuất hiện ở nơi này, "Nguyễn Miên?"
Giọng nói của y hơi khàn do vừa tỉnh lại, Nguyễn Miên nghe thấy, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lắp bắp nói: "Ông.... Lâm, Lâm tiên sinh, có khách tìm anh ở dưới."
"Ai?"
"Anh ta nói anh ta tên là Trình Mộc Quân."
Lâm Viễn Ngạn lại sửng sốt, phất phất tay: "Biết rồi, cậu ra ngoài trước đi."
Nguyễn Miên vẫn hơi sợ Lâm Viễn Ngạn, ngoan ngoãn gật đầu đi ra ngoài.
Lâm Viễn Ngạn lại cầm điện thoại lên lần nữa, nhìn chằm chằm thời gian bên trên một lát, sau đó nặn ra mấy chữ từ kẽ răng.
"Trình, Mộc, Quân, tốt lắm."
Như muốn nhai nát từng câu từng chữ vào bụng, kèm theo đó là nỗi căm hận dày đặc.