Lord Carew's Bride

Chương 6

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nàng đang tận hưởng mùa xuân ở thành phố. Nàng luôn làm vậy. Mọi sinh hoạt của nàng diễn ra theo một quy trình quen thuộc và ngày càng trở nên bận rộn hơn khi càng nhiều bạn bè và người quen rời nông thôn trở về thành phố cho một kì họp quốc hội mới và tham gia Mùa Lễ Hội.

Có những lần đến gặp thợ may hay những buổi gặp gỡ để xem những kiểu thời trang mới nhất và chọn lựa những khúc vải thích hợp. Có những lần đi mua sắm giày, quạt, găng tay, mũ và hàng tá những thứ khác. Có những chuyến đi đến thư viện, phòng tranh, đi dạo trong công viên. Có những lời mời phải đáp lại và đưa ra những lời mời.

Nàng nhận được những lời tán tỉnh – nàng thường thích nụ cười của Gabriel khi anh mô tả những người hâm mộ nàng. Đức ngài Francis Kneller, người đến thăm nàng đầu tiên, nói với nàng rằng sau Mùa Lễ Hội thứ bảy của nàng – nàng đã không nghĩ gì khi cho anh con số chính xác – một tiểu thư trẻ sẽ được xem như một bà cô không chồng và phải về ở tại một ngôi nhà tranh ở thôn quê với một cái hòm đầy những kẻ có ý nghĩ không đàng hoàng.

“Tốt nhất em nên tránh xa những tên đê tiện, Samantha” anh nói với vẻ uể oải, vuốt cái hộp đựng thuốc lá bằng đá quý nhưng không mở nó ra “và cưới anh”.

“Lựa chọn giữa một hòm đầy những kẻ có ý nghĩ xấu xa và anh, với bộ trang phục buổi tối màu hồng và màu hoa oải hương sao Francis?” nàng nói, một ngón tay vuốt quanh gò má “Một sự lựa chọn thật khó khăn. Em sẽ nghiêm túc cân nhắc vấn đề này trong suốt Mùa Lễ Hội và sau đó sẽ cho anh câu trả lời, được chứ?”

“Sự lựa chọn sẽ dễ dàng hơn một khi em nhìn thấy cái áo choàng màu ngọc lam của anh. Bằng sa tanh, với một cái áo gile màu bạc được thêu chỉ màu ngọc lam. Phối hợp cùng nhau, chúng sẽ đốn ngã em”.

Nàng cười và trìu mến đập vào cánh tay anh. Nàng tự hỏi anh sẽ phản ứng như thế nào nếu nàng chấp nhận đề nghị của anh. Anh sẽ cực kì sốc. Có lẽ là khiếp sợ. Anh chơi trò chơi này với nàng vì anh biết nó an toàn. Nàng cho rằng Francis sẽ không bao giờ kết hôn, trừ khi để tìm người thừa kế. Anh quá biếng nhác và phù phiếm.

“Em rất nóng lòng được nhìn thấy nó”

Tất cả những người khác cũng đến, từng người một, khi họ trở lại thành phố. Ngài Wishart đến dùng trà và mang theo một bó hoa lớn. Ngài Carruthers hộ tống nàng đến thư viện và hết sức ngạc nhiên khi nàng mang về nhà kịch bản của hai vở kịch thay vì những cuốn tiểu thuyết. Theo những gì mà ngài Carruthers biết thì phụ nữ chỉ đọc tiểu thuyết. Đức ngài Robin Talbot đi đến Viện bảo tàng nghệ thuật hoàng gia Anh cùng nàng và cả hai có một buổi chiều thảo luận về hội hoạ rất dễ chịu. Ngài Nicholson đi dạo bằng xe ngựa quanh công viên cùng nàng và lại một lần nữa cầu hôn nàng. Nàng lại từ chối anh. Có lẽ anh là người duy nhất trong số những người theo đuổi nàng thật sự muốn cưới nàng và vẫn chưa chịu chấp nhận thất bại. Có lẽ anh cũng không muốn cưới nàng lắm. Chắc chắn là thế vì nếu anh thật sự muốn cưới nàng thì anh sẽ rút lui do tan nát trái tim sau khi nàng từ chối anh quá nhiều lần.

Mọi thứ thật vui vẻ. Nàng mừng là mình đã quay trở lại London, mừng vì lại được bận rộn, mừng khi quay trở lại thế giới quen thuộc của nàng. Và tất nhiên chẳng bao lâu nữa Mùa Lễ Hội sẽ cuốn người ta đi, và sẽ chẳng có giây phút nào để biết được người nào vui hay buồn, say mê hay chán nản, háo hức hay mệt mỏi. Sẽ có rất nhiều lời mời để lựa chọn.

Đôi khi nàng chợt dừng lại một thoáng trên con đường đang đi và cau mày với cảm giác phù phiếm. Nàng không bao giờ có thể dành hết tâm trí cho Mùa Lễ Hội. Cảm giác đó chẳng dễ chịu chút nào. Nó còn hơn cảm giác như thể có điều gì đó đã sụp đổ bên trong nàng – hay cả thế giới của nàng – và sau đó chính nàng sẽ ngã quỵ. Và lúc đó nàng luôn tránh đối mặt với nó cho đến khi nó thực sự xảy ra, cho đến khi nàng có thể hiểu được cảm giác đó bắt nguồn từ đâu.

Thỉnh thoảng nếu nàng đi bộ sớm trong công viên nàng sẽ nhìn thấy những đứa trẻ vấp ngã ngay trước mặt cha mẹ chúng hay cô bảo mẫu thì cảm giác đó lại xuất hiện. Phải chăng nàng nhớ Michael, Mary và cả những đứa con của Rosalie? Có lẽ vậy. Nàng thương yêu chúng. Tất nhiên nàng không muốn có những đứa con của riêng mình. Nàng không muốn có sự trói buộc tình cảm. Hoặc thỉnh thoảng khi công viên vắng vẻ hơn bình thường, nàng cảm thấy như thể mình đang ở miền quê với ngọn đồi, hồ nước và những con dốc. Nàng đang nhớ Chalcote ư? Đúng, tất nhiên là vậy rồi. Đó là một điền trang đẹp, thuộc về Gabriel và Jenny, hai người thân yêu nhất của nàng.

Đôi khi nàng cười cùng những người bạn với những điều không đâu – nàng hiếm khi nghiêm nghị với bạn bè, đặc biệt là các quý ông. Hay đôi lúc khi nàng đang đi mua sắm nàng lại mua những thứ hoàn toàn không cần thiết. Hay thỉnh thoảng nàng nhớ đến lời nói đùa của Francis về năm thứ bảy và những gì sẽ đến với nàng sau đó.

Nàng không biết tại sao nàng lại có cảm giác đó. Nó luôn lặng lẽ đến mà không hề báo trước và sau đó lại biến mất ngay lập tức đến nỗi bất cứ người nào bên cạnh nàng lúc đó cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Thỉnh thoảng nàng nghĩ về Highmoor và Ngài Wade. Không thường xuyên lắm. Vì vài lí do nào đó mà nàng không thể ngừng ngẫm nghĩ, nàng không thích nhớ lại những buổi chiều đó. Mỗi khi nghĩ về chúng nàng cảm thấy buồn nản. Những buổi chiều đó hoàn toàn dễ chịu, chàng rất vui vẻ và chuyện đó đã kết thúc. Những buổi chiều như vậy sẽ không bao giờ có nữa, và nàng sẽ không bao giờ được gặp lại chàng. Những buổi chiều đó không quan trọng đối với nàng. Đó chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, không đáng kể trong quá khứ của nàng mà khi nhớ về nó nàng nên cảm thấy dễ chịu. Nhưng không phải vậy. Có lẽ sau này. Có lẽ sau một khoảng thời gian nữa nàng sẽ cảm thấy dễ chịu khi nhớ về chúng.

Nàng ước gì – ao ước một cách ngớ ngẩn, nhưng nàng vẫn ước – rằng nàng có thể quay ngược thời gian và thay đổi chỉ một khoảnh khắc trong những cuộc gặp gỡ đó. Nàng ước gì nàng đã quay lại và vẫy tay chào tạm biệt chàng. Nếu kí ức cuối cùng của nàng về chàng là nhìn thấy chàng đứng bên kia con suối với bàn tay vẫy chào, khuôn mặt chàng sáng ngời với nụ cười đáng yêu, có lẽ nàng có thể quên những kí ức đó. Có lẽ nàng sẽ không cảm thấy đau khổ mỗi khi nhớ lại.

Dường như tình bạn không dành cho nàng và tình yêu cũng thế. Phải chăng điều đó làm cho nàng trở thành một con người hời hợt?

***

Vũ hội của phu nhân Rochester được tất cả mọi người thừa nhận là sự kiện mở màn cho Mùa Lễ Hội. Vũ hội này có rất đông người tham dự và luôn thành công, vì vậy mà Samantha hân hoan chờ đón buổi dạ vũ. Luôn có một sự háo hức khi sắp sửa lại bắt đầu những hoạt động xã hội quay cuồng. Và có lẽ sẽ có những khuôn mặt mới... Không phải vì nàng cần những người theo đuổi mới, chỉ là đôi khi sự thích thú của nàng với Mùa Lễ hội giảm đi. Nàng cảm thấy hối hận ngay tức thì. Nhiều quý cô trẻ của xã hội thượng lưu sẵn sàng trả một nửa, toàn bộ, hay thậm chí là gấp đôi của hồi môn của họ để có được sự chú ý của những quý ông đang theo đuổi Samantha Newman.

Hype Park trở nên đông đúc vào những giờ đẹp nhất của buổi chiều. Và thời tiết thì luôn đẹp khiến tất cả mọi người dường như đều muốn đi ra ngoài. Có lẽ ngày mọi người đổ ra đường đông nhất là buổi chiều ngay trước ngày diễn ra vũ hội của phu nhân Rochester. Samantha ra ngoài cũng Ngài Nicholson trên cỗ xe song mã mới của anh ta, xoay tròn cái ô mới trên đầu nàng, mỉm cười thật sự vui vẻ với tất cả mọi người quen mà nàng gặp. Nàng nghĩ thật hay khi họ chẳng có đích đến cụ thể nào. Dày dặc xe ngựa và ngựa trên những con đường và mục đích của những kỵ mã là quan sát và trò chuyện chứ không phải tập luyện cho những con ngựa.

Nàng trò chuyện với bạn bè và những người quen ở gần và vẫy tay với những người ở xa.

“Thật là dễ chịu” nàng nhận xét với ngài Nicholson tại một quãng nghỉ ngắn khi mà một nhóm người quen vừa mới đi qua và một nhóm khác vẫn còn khá xa “tôi rất vui khi Mùa Lễ Hội lại bắt đầu”.

“Lời than phiền duy nhất của tôi là tôi phải chia xẻ nàng với cả thế giới”.

“Nhưng tôi không thể nghĩ ra người bạn đồng hành nào để đi dạo bằng xe trong công viên dễ chịu hơn ngài”. Nàng cười vui vẻ và xoay nhẹ cái ô.

Ngay khoảnh khắc đó mắt nàng chạm phải ánh mắt của một quý ông ở đằng xa trong đám đông và nàng đông cứng lại. Hoàn toàn. Như băng. Nàng nín thở.

Người đàn ông đẹp trai nhất thế giới, Jenny đã từng gọi hắn như vậy. Và nàng đã đồng ý mặc dù nàng nói hắn lạnh lùng. Mái tóc hắn vàng hơn tóc nàng – gần như ngả sang ánh bạc. Đôi mắt hắn xanh hơn mắt nàng nhưng tối hơn. Nét mặt và vóc người của hắn hoàn hảo. Một vị thần Hy Lạp, nàng và Jenny đã gọi hắn là thiên thần Gabriel trước khi họ biết một người khác – người mà họ gọi là bản sao đối lập với hắn, Lucifer – có tên thánh là Gabriel. Một sự trùng hợp kì lạ trớ trêu.

Đôi mắt nàng chạm phải ánh mắt của hắn qua đám đông. Hắn vẫn đẹp trai và nổi bật như trước mặc dù nàng không hề gặp hắn trong sáu năm qua. Hắn bị cha hắn đày ra nước ngoài.

Mắt nàng bắt gặp mắt hắn và giữ nguyên. Hắn ta nhìn lại với cái nhìn tán thưởng và chạm roi da lên mũ để chào nàng.

“... cố cạnh tranh với mặt trời và hoàn toàn thành công một cách đáng ngưỡng mộ. Những quý bà xinh đẹp chắc chắn là không nên được phép mặc màu vàng”. Đó là giọng nói biếng nhác của đức ngài Francis Kneller, người vừa nghiêng người khỏi con ngựa đang cưỡi và đặt một cánh tay dọc theo chiếc xe song mã. “Tôi định thách đấu bằng súng với Nicholson vào bình mình vì đã dỗ dành nàng ngồi lên chiếc xe song mã của anh ta trong khi những quý ông còn lại phải cưỡi ngựa một mình.”

Hắn ta đã biến mất trong đám đông. Hơi thở quay trở lại với nàng. “Thật là vô lý, Francis” nàng nói với vẻ không tự nhiên vì không thể nghĩ ra lời nào dí dỏm để đáp lại.

Anh đứng thẳng lại và cười nhăn nhở với nàng “bước ra khỏi giường nhầm bên sáng nay phải không cưng?” anh nhái lại câu nói của nàng “Thật là vô lý, Francis”

“Tôi đồng ý”, Đức ngài Hawthorne, em họ của Francis kêu lên. Cậu ấy là quý ông trẻ tuổi lởn vởn tán tỉnh quanh nàng Mùa Lễ Hội vừa qua mặc dù cậu ấy nhỏ hơn nàng hai hay ba tuổi. “Frank vừa mới chỉ Rushford cho tôi – tên Rushford đầy tai tiếng. Có ai biết anh ta quay về không?”

Samantha hoàn toàn không nói gì. Tất nhiên. Nàng nghe nói rằng cha hắn đã mất. Nàng luôn nghĩ về Lionel – khi nàng không thể ngăn mình nghĩ về hắn – là Tử tước Kersey. Bây giờ hắn đã là Bá tước Rushford.

“Anh ta xuất hiện tuần trước” Ngài Nicholson nói “Mọi người không thể nghĩ được là anh ta có can đảm xuất hiện. Tôi cho rằng anh ta sẽ được ngưỡng mộ vì có can đảm xuất hiện ở đây sau một vụ tai tiếng tồi tệ. Nhưng vụ ầm ĩ đó cách đây đã lâu.”

Sáu. Nó diễn ra cách đây sáu năm.

“Tôi nghe đồn rằng anh ta đã được chấp nhận” đức ngài Hawthorne nói “Và tôi nghe nói rằng tuần trước anh ta xuất hiện ở Câu Lạc Bộ White”. Có chút ít ghen tị trong giọng nói cậu ấy. Đức ngài Hawthorne vẫn đang chờ đợi để được gia nhập vào những câu lạc bộ dành cho quý ông danh giá nhất London.

“Những quý bà sẽ thấy thích thú” Ngài Nicholson nói “Quý bà luôn bị thu hút bởi những gã đàn ông hoà hoa phong nhã mà họ nên tránh xa. Và tất nhiên, anh ta luôn đẹp trai như quỷ sứ. Ôi, xin tiểu thư Newman thứ lỗi. Nàng đã gặp Bá tước Rushford bao giờ chưa? Cách đây một năm hay cỡ đó anh ta vẫn là Tử tước Kersey.”

Samantha đang cảm thấy hơi choáng váng. Nàng luôn tự hỏi – với một sự khiếp hãi – rằng nàng sẽ cảm thấy như thế nào khi gặp lại hắn ta. Nàng đã mong rằng nỗi hổ thẹn sẽ khiến hắn đi khỏi nước Anh mãi mãi. Nhưng hắn ta đã trở lại. Và nàng lại thấy hắn. Nàng thấy choáng váng.

“Người chị họ của Tiểu thư Newman – giờ là phu nhân Thornhill – là trung tâm của vụ bê bối” đức ngài Francis trầm tĩnh cất lời mà không hề có vẻ nhạo báng chán chường thường ngày trong giọng nói “Tôi chắc là tiểu thư Newman không muốn nói về người đàn ông này đâu, Ted. Ngài có cho là những bông hoa trên mũ của tiểu thư Tweedsmuir đã ngắt đi toàn bộ hoa trong vườn của ai đó? Hoặc là chúng được ngắt từ một vườn hoa rất lớn, có lẽ vậy, và không hề có chỗ trống nào trên cái mũ mà không có hoa. Chắc chúng phải nặng tới nửa tấn”.

“Đó là mốt mới nhất đấy Francis” Samantha trả lời, xoay xoay cái ô của nàng “và chắc chắn là sự thèm muốn của nửa số quý bà trong công viên. Rốt cuộc thì cô ấy thu hút rất nhiều sự chú ý, và một tiểu thư thì còn đòi hỏi gì khác nữa?” Nàng thật sự dễ chịu vì chủ đề cuộc chuyện trò đã thay đổi.

“Rõ ràng là một mánh khoé” Francis nói, sự uể oải đã quay lại “khi mọi người chỉ nhìn vào cái mũ chứ không phải là khuôn mặt bên dưới. Thật là đáng tiếc vì cô ấy không thể đội nó trong phòng khiêu vũ”.

“Francis, anh tàn nhẫn kinh khủng”

“Không phải với em, em yêu, ngoại trừ là để phản đối cái áo dài màu vàng che khuất cả mặt trời của em – đặc biệt là khi nhìn vào khuôn mặt và dáng vóc bên dưới cái áo dài”.

Anh tới tấp đưa ra những lời khen ngợi nàng trong vài phút sau đó, trong khi đức ngài Hawthorne nhìn có vẻ ghen tị, còn ngài Nicholson thì nóng lòng muốn đi chỗ khác. Và rồi họ thật sự vượt lên phía trước cho đến khi phu nhân Penniford và phu nhân Danton dừng lại trên chiếc xe ngựa bốn bánh của họ để hỏi thăm về dì nàng và người bạn của dì ấy.

Samantha không dám nhìn xa hơn. Nàng sợ. Phải vận dụng tất cả những gì nàng đã được dạy dỗ và kinh nghiệm của mình nàng mới có thể giữ vững được nụ cười, tham gia vào cuộc chuyện trò, và không để cho ngài Nicholson cùng những người khác nhận ra sự chấn động đang diễn ra bên trong nàng.

Nửa giờ sau nàng về đến nhà, dù vậy đối với nàng dường như thời gian đã kéo dài gấp mười lần. Nàng nhẹ nhàng chạy lên lầu, bớt căng thẳng khi nhận ra phòng khách vắng tanh, thậm chí còn nhẹ nhõm hơn khi không phải qua gặp dì nàng, rồi nàng vội vàng về phòng mình. Chắc là dì Aggy vẫn ở chỗ phu nhân Sophie. Cho đến lúc này phu nhân Sophie vẫn chưa được ra khỏi nhà và luôn than thở rằng có quá ít bạn bè ở thành phố đến thăm và chuyện trò cùng bà.

Trong phòng thay trang phục Samantha đá đôi dép ra khỏi chân và ném cái mũ lên chiếc ghế gần nhất. Nàng tháo đôi găng tay và ném nó đến chỗ cái mũ. Rồi nàng vội vã đi về phòng ngủ và ném mình lên giường.

Hắn ta đã trở lại. Hai tay nàng nắm chặt khăn trải giường. Nàng lại nhìn thấy hắn. Và hắn thấy nàng. Và hoàn toàn nhận ra nàng. Hắn ta chẳng hề kinh ngạc. Hắn ta nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng. Nàng đã nhìn thấy nhiều ánh mắt thán phục của các quý ông nên dễ dàng nhận ra điều gì có trong đôi mắt hắn.

Làm sao mà hắn dám nhìn nàng như thế.

Sau những gì đã xảy ra.

Hắn đã đính hôn với Jenny. Jenny đã từng say đắm hắn, ngât ngất khi được chính thức đính hôn với hắn sau năm năm yêu hắn mà chẳng biết gì về hắn. Lúc đầu Samantha không thích hắn lắm vì nàng luôn nghĩ có một sự lạnh lẽo đằng sau vẻ ngoài điển trai của hắn, cho đến khi hắn khẩn nài xin một điệu nhảy với nàng ở một vũ hội, và tại đó, hắn dẫn nàng đi xuống khu vườn, có lẽ do hắn đau khổ vì Jenny đã ở bên cạnh Thornhill cả nửa tiếng. Và hắn hôn nàng.

Nàng mới mười tám tuổi. Và đó là nụ hôn đầu đời của nàng. Hắn là người đàn ông đẹp trai nhất mà nàng từng gặp. Hai yếu tố đó tạo nên sự lôi cuốn không cưỡng lại được. Nàng nhanh chóng yêu hắn. Và đau khổ vì điều đó, vì tuyên bố đầy bi kịch của hắn rằng hắn yêu nàng trong khi bắt buộc phải cưới Jenny, vì tội lỗi do Jenny quá yêu hắn và chị ấy quá hạnh phúc với giấc mơ có một tương lai hạnh phúc cùng hắn. Hắn đã ám chỉ nàng nên làm gì đó để kết thúc hôn ước vì danh dự không cho phép hắn làm vậy.

Nàng đã quá ngây thơ. Nàng đã giữ kín sự băn khoăn, cảm giác của nàng rằng hắn chẳng chính trực chút nào khi đề nghị người phụ nữ mà hắn tuyên bố là mình yêu làm gì đó để chấm dứt hôn ước giữa hắn với người chị họ và là người bạn thân thiết nhất của nàng. Nàng đã yêu trong vô vọng, tuy vậy nàng không thể làm điều đó cho hắn. Hắn bắt buộc phải làm điều đó bằng một cách khác, giả mạo một lá thư rồi đổ tội cho Jenny và Gabriel, sau đó công khai đọc nội dung lá thư đó tại một vũ hội đầy những thành viên của xã hội thượng lưu. Hắn ta đã huỷ hoại Jenny và ép Gabriel phải vội vã cưới Jenny khi mà cả hai đều không muốn lấy nhau – vào thời điểm đó.

Thậm chí sau đó, cô gái ngây thơ và tội nghiệp trong nàng – mặc dù khi ấy nàng không biết lá thư là giả mạo – Samantha đã tin rằng hắn sẽ cầu hôn nàng. Nàng đã sắp xếp một cuộc gặp ngắn ngủi với hắn tại tiền sảnh một vũ hội khác – và hắn đã cười nàng và quả quyết với nàng rằng nàng đã hiểu lầm những cử chỉ lịch sự của hắn. Hắn dám nhìn nàng với ánh mắt đầy thích thú và thương cảm.

Đó là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hắn – cho đến chiều nay. Cha hắn đã khám phá ra sự thật và buộc hắn phải công khai thừa nhận sự thật, vì vậy mà thanh danh của Jenny được khôi phục lại. Rồi sau đó cha hắn đày hắn ra nước ngoài.

Kể từ ngày đó nàng căm ghét hắn. Căm thù hắn vì những điều kinh khủng mà hắn đã làm với Jenny, căm hận hắn vì đã huỷ hoại Mùa Lễ Hội đầu tiên của nàng và vì đã đùa giỡn với những cảm xúc mong manh của một cô gái trẻ ngây thơ, vô tội. Nàng hận hắn vì đã làm nhục nàng. Và nàng ghét hắn vì hắn là một tên đàn ông xấu xa đê tiện.

Và cho đến lúc này nàng biết rằng có một đường ranh giới mong manh giữa yêu và hận. Trong sáu năm qua, nàng hận hắn và lo sợ – hết sức sợ – rằng có lẽ nàng vẫn còn yêu hắn. Trong sáu năm nàng thật sự hy vọng là cảm giác của nàng sẽ không phải trải qua bài kiểm tra này, rằng hắn sẽ không bao giờ trở lại nước Anh, và nàng sẽ không bao giờ phải gặp lại hắn. Nàng đã hoài nghi tình yêu trong sáu năm, mặc dù nàng đã nhìn thấy những bằng chứng chứng tỏ tình yêu có thể đem lại hạnh phúc. Jenny và Gabriel yêu nhau và hạnh phúc. Rosalie và Albert yêu nhau và hạnh phúc. Nhưng đối với nàng tình yêu là một điều gì đó thật kinh khủng và cần phải tránh xa bằng mọi giá.

Giờ đây nàng lại gặp hắn, toả sáng và đẹp trai như một thiên thần, thậm chí cả khi nàng biết rằng hắn có trái tim của quỷ dữ mà trái tim nàng vẫn lộn nhào bên trong. Nàng nghĩ nàng sẽ gặp lại hắn. Đó là điều có thể xảy ra. Và từ cái cách mà hắn nhìn nàng, không hề có sự né tránh hay ngượng ngập trong đôi mắt hắn, dường như cũng không có khả năng hắn sẽ tránh những lần gặp nhau. Họ sẽ gặp lại. Hắn sẽ nói chuyện với nàng.

Nàng thật sự lo sợ. Sợ quỷ dữ. Sợ rằng hắn vẫn có quyền năng đối với nàng.

Nàng nghĩ đến chuyện nhanh chóng quay lại Chalcote. Gabriel đã nói nàng có thể về đó bất cứ khi nào nàng muốn. Có lẽ, nàng nghĩ.. có lẽ ngài Wade vẫn còn ở Highmoor. Nhưng nàng biết nàng sẽ không đi đâu. Không thể đi. Nếu hắn đã quay trở lại nước Anh, sớm hay muộn nàng cũng phải đối mặt với hắn. Sớm thì tốt hơn muộn. Có lẽ nó không tệ như nàng nghĩ. Có lẽ nếu nàng có thể đối mặt với hắn, rốt cuộc nàng sẽ nhận ra rằng hắn chỉ là một quý ông mà nàng không thích.

Có lẽ nếu nàng ở lại thì cuối cùng nàng cũng được giải thoát.

Nàng biết đó là hi vọng hão huyền.

***

Đó là một việc đáng làm, chàng tự nhủ với bản thân mình, không kể đến việc chàng đã rời Highmoor vào đúng khoảng thời gian mà chàng thích ở Highmoor nhất trong năm. Chàng thích ở Highmoor khi mà những cánh đồng của chàng được gieo hạt. Chàng thích làm việc bên cạnh những tá điền. Tá điền đã không còn nhìn chàng với vẻ ngờ vực do hai nguyên nhân: thứ nhất vì chàng là một quý tộc và họ không nghĩ chàng sẽ làm bẩn đôi tay mình, thứ hai vì chàng là một người tàn tật. Họ đã chấp nhận thực tế chàng là một người hơi lập dị.

Và chàng thích giám sát công việc chuẩn bị cho mùa hè tráng lệ ở công viên. Năm nay, hơn hẳn những năm khác, chàng đã có những kế hoạch cải tiến trọng đại mà sẽ tạo ra những ấn tượng ngoạn mục trong mùa hè.

Có lẽ là năm tới.

Đã đến lúc chàng dành vài tháng mùa xuân ở London, thực hiện trách nhiệm như một thành viên của giới quý tộc. Và sẽ thoải mái khi lại thấy những gương mặt mà chàng đã không gặp trong nhiều năm – những khuôn mặt đàn ông – và nối lại những mối quan hệ cũ. Thậm chí chàng sẽ đến câu lạc bộ White một hoặc hai lần, mặc dù chưa bao giờ chàng dành cả ngày ở câu lạc bộ. Thật tốt khi có cơ hội thưởng thức những buổi hòa nhạc và những vở kịch. Thật hay khi lại có thời gian quay lại chỗ Jackson để rèn luyện lại những kĩ năng của chàng, mặc dù chẳng dễ dàng gì để sắp xếp được thời gian tập luyện một mình với một võ sĩ quyền anh chuyên nghiệp. Và chàng định sẽ lại tập đánh kiếm. Chàng đã thử tập đánh kiếm cách đây mười năm, chỉ là do tính bướng bỉnh, sau khi cha chàng nhận xét rằng ít nhất đó cũng là một kĩ năng mà chàng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc thực hành thành thạo. Giữ thăng bằng trên một chân là điểm quan trọng nhất trong bài tập luyện giống như sự khéo léo bằng một tay. Tất nhiên là chàng thuận tay phải và chưa bao giờ đạt được gì ngoài sự vụng về với bàn tay trái. Chữ viết tay của chàng nhìn từ xa giống chữ viết nguệch ngoạc của một con nhện.

Nhưng chàng đã kiên trì và đôi khi giành chiến thắng bất chấp việc chàng là một tay kiếm thiếu kinh nghiệm. Tất nhiên không phải thắng những người giỏi nhất, mặc dù đã một lần chàng làm cho những tay kiếm giỏi nhất phải ngạc nhiên bởi những nhát kiếm chính xác của chàng.

Có vài điều làm chàng thích thú. Bất cứ chiến thắng tại trận đấu nào cũng là một thành tựu của riêng chàng.

Không, chàng không hề lãng phí thời gian khi quay lại thành phố. Tuy nhiên chàng sẽ không đến thăm Samantha, mặc dù chàng đã cân nhắc đến điều đó mỗi ngày trong tuần lễ đầu tiên chàng ở thành phố. Rốt cuộc tại sao không gửi danh thiếp của chàng và đến thăm nàng?. Thậm chí chàng còn có những cái danh thiếp không ghi tước hiệu của chàng. Nhưng chàng chưa bao giờ làm vậy.

Chàng đã nhìn thấy nàng một lần tại đường Bond, hoàn toàn là ngẫu nhiên. Nàng đang khoác tay một quý ông rất cao, có phần mảnh dẻ, phục trang đúng mốt. Cả hai cùng cười và nhìn rất vui vẻ. Hầu tước Carew nép vào ô cửa của một tỉệm đóng giày, nhận ra trái tim chàng đang nện thình thịch trong lồng ngực và lý trí chàng chỉ nghĩ đến chuyện giết người. Nàng không nhìn thấy chàng.

Chàng trở về nhà, càm thấy mình thật ngốc nghếch.

Một ngày khác chàng nhìn thấy nàng, bước ra khỏi thư viện với một quý ông khác, còn đẹp trai và ăn mặc thời thượng hơn cả người hôm trước. Một lần nữa nàng đang mỉm cười và nhìn như thể nàng giữ ánh sáng bên trong và đang để cho nó tỏa sáng. Một lần nữa chàng lẩn đi trước khi nàng nhìn thấy chàng.

Tối hôm đó chàng cân nhắc đến việc trở về Highmoor. Nhưng mới ngày hôm trước chàng đã có một chuyến đi dài ngày, và Mùa Lễ Hội thậm chí còn chưa bắt đầu. Chàng không thể quá nhút nhát như vậy.

Sự quay trở lại thành phố của chàng được nhiều người biết đến. Một ít, nhưng đều đặn những lời mời bắt đầu xuất hiện. Chàng được mời đến vũ hội của phu nhân Rochester. Những người bạn nói với chàng đó là vũ hội đầu tiên của Mùa Lễ Hội có đông người tham dự nhất. Sẽ không ai ngạc nhiên, thậm chí sốc nếu chàng bất ngờ xuất hiện tại một vũ hội, mặc dù chàng biết vài quý ông và thậm chí là vài quý bà có mặt tại những vũ hội mà chưa bao giờ có ý định khiêu vũ với họ. Tại vũ hội luôn có những phòng chơi bài, phòng nghỉ ngơi và chuyện trò hay phòng ăn uống.

Chắc chắn nàng sẽ có mặt tại vũ hội của phu nhân Rochester.

Nếu vũ hội đó đông người, chàng có thể đi đến đó và ngắm nhìn nàng mà không bị nhìn thấy. Chàng có thể nhìn thấy nàng ăn mặc lộng lẫy để tham dự một vũ hội của giới thượng lưu. Chàng có thể ngắm nàng khiêu vũ. Mà không bị nhìn thấy.

Nhưng chàng gạt ý nghĩ đó đi. Hai lần vừa rồi, dù chàng đã nép mình khỏi tầm mắt, vẫn có khả năng vô tình bị bắt gặp. Chàng không định gặp nàng. Nếu chàng cố tình đến vũ hội để ngắm nàng và trốn khỏi ánh mắt nàng, chàng sẽ giống như một tên theo dõi, một kẻ lén lút. Ý nghĩ đó chẳng làm chàng thích thú.

Không, nếu chàng đến vũ hội...? Chàng có đang nghiêm túc cân nhắc đến việc đó không? Nếu chàng đến vũ hội thì phải nhằm mục đích để cho nàng nhìn thấy chàng, đến chào nàng, và để cho nàng biết chàng là ai. Như thế sẽ hay hơn là đến thăm nàng tại nhà phu nhân Brill. Đó sẽ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi – chàng không thể, rốt cuộc chàng không thể đề nghị nhảy một điệu vũ cùng nàng và có được riêng nàng trong nửa giờ. Đó sẽ là một cuộc gặp gỡ nơi đông người. Đó là một ý tưởng hay.

Và nàng sẽ biết chàng là ai. Có lẽ nàng sẽ hoàn toàn không nhớ đến chàng, nhưng chàng cảm thấy mình có lỗi khi dối gạt nàng.

Nếu nàng biết chàng là ai và nếu chàng vẫn tiếp tục xuất hiện tại vài sự kiện của xã hội thượng lưu trong Mùa Lễ Hội, có lẽ họ có thể duy trì tình bạn. Có lẽ đôi khi chàng có thể mời nàng đến ngồi vào ô của chàng trong rạp hát hoặc cưỡi ngựa dạo chơi cùng nàng.

Có lẽ cuộc sống không đến nỗi hoàn toàn ảm đạm như chàng đã hình dung vào tháng trước.

Nhưng liệu chàng có quá tự tin – thậm chí là ngạo mạn khi nghĩ rằng nàng sẽ sẵn sàng tiếp tục mối quan hệ? Liệu có hay hơn không khi sẽ chẳng có gì từ nàng ngoài một tình bạn bình thường và thỉnh thoảng mới được gặp nàng?

Và nếu nỗi lo sợ trước đây của chàng đúng thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng thể hiện một sự quan tâm khác một khi nàng biết chàng là ai? Nhưng đó là sự lo sợ không có căn cứ. Nàng sẽ không làm vậy. Chàng phải tin tưởng vào sự đánh giá về nàng của chàng.

Làm thế nào mà chàng có thể đứng nhìn nàng toả sáng giữa những người khác, giữa những quý ông đẹp trai hơn chàng? Chàng sẽ đương đầu với sự ghen tị như thế nào đây?

Chàng nghĩ chàng sẽ đối mặt với nó vì chàng là một người đàn ông trưởng thành, và vì đôi mắt chàng luôn chân thật. Chàng sẽ phải đối mặt với điều đó vì chàng bắt buộc phải làm thế.

Đi, chàng đã quyết định chỉ ngay trước hôm diễn ra vũ hội của phu nhân Rochester một ngày, khi hai người bạn trêu chọc chàng về việc chấp nhận lời mời. Đúng, chàng sẽ tham dự. Chàng sẽ ngắm nhìn nàng. Và chàng sẽ để cho nàng nhìn thấy chàng.

“Tất nhiên” chàng cười toe toét với quý ngài Gerson và vị công tước rất được mến mộ Bridwater “Tớ sẽ không bỏ lỡ sự kiện này”.

Quý ngài Gerson đập vào lưng công tước và cười lớn “Tớ phải chứng kiến tận mắt cảnh những bà mẹ với hi vọng tìm ra những anh chàng độc thân thích hợp ngã ra khỏi ghế mới được, Carew”.

“Bây giờ thì điều đó thật thú vị” công tước nói, đưa cái kính một mắt lên ngang mắt và nhìn hầu tước “Mọi người hầu như có thể hình dung ra rằng có một ứng cử viên đầy hứa hẹn rất đặc biệt đấy Hart, ông tướng của tôi ơi”

“Lại giàu có” quý ngài Gerson tuôn ra một tiếng cười ha hả.

“Tớ sẽ đến bằng xe ngựa của mình” công tước đề xuất “cả ba chúng ta sẽ đi cùng nhau. Để ủng hộ tinh thần nhau”

“Đúng” hầu tước trả lời, cố đè nén sự hoảng loạn của một cậu học trò “đúng, làm vậy đi Bridge”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio