Cho dù sĩ khí tăng vọt, nhưng dưới tình huống đã có sáu người suy yếu, bước đường về sau cũng trở nên khó khăn hơn, áo choàng hôi sắc của Quy Vu Tịch Diệt đã trở nên cực thảm hại, Lục Đạo Luân Hồi thì chật vật, khinh giáp đã rách đến không thể rách hơn, bộ giáp ở trước ngực cũng bởi vì bị Thực Thi Quỷ dùng móng vuốt cào xé mà lung lay sắp rớt. So ra thì thần thanh khí sảng nhất nên là Hắc Diệu Chi Ngân, chỉ thấy hắn đứng giữa đám quái, Đào Mã Lí kéo răng như trăng tròn, trái phải một phát, quái vật bên cạnh cơ hồ như mặt cỏ bị cắt, ngã xuống thành đàn.
Lần này không biết bọn họ đã được sự chiếu cố của nữ thần may mắn thứ mấy rồi, hay là BOSS cuối của Lợi Tát Hưu Tháp đang chuẩn bị toàn lực cho cú tập kích cuối cùng, mà trên đường lại cực bình an tiêu sái, ngoài một số quái vật tạp ngư ra, còn chưa đụng đến đại gia hỏa nào có khả năng uy hiếp đến tính mạng của họ.
Cuối đường của Lợi Tát Hưu Thấp cư nhiên là một căn phòng hình tròn thật lớn như đấu thú trường của người La Mã cổ xưa, giữa căn phòng trống trải là một thủy trì rộng lớn, mặt nước kết thành một tầng băng thật dày.
“Đây chẳng lẽ là một cái sân trượt băng?” Ám Đồng đi đến dùng chuôi đao gõ lên mặt băng bị đông lạnh đến còn cứng hơn cả đá, nửa thật nửa giỡn nói.
“Có cơ quan gì không?” Tổng kết tất cả kinh nghiệm một đường đến đây, tuyệt không cần bị lừa bởi vẻ bề ngoài của nó.
“Không phát hiện.”
“Các ngươi xem!” Đột nhiên Hoa Hồng chỉ vào mặt băng quát to một tiếng. Nhìn theo tay của nữ mục sư đang hoảng sợ, mọi người rốt cuộc cũng đã phát hiện ra vấn đề – dưới mặt băng đông lạnh cứng như đá tựa hồ là một di hài của con quái thú thật lớn, hầu như có thể thấy rõ tất cả xương sườn trên tấm thân to lớn đó.
“Lùi lại, rời khỏi mặt băng đó!” Lục Đạo Luân Hồi quyết đoán mở miệng, dọc đường đi hắn đã học được sự thận trọng của Sơn Miêu tiểu đội, tính cẩn thận được dùng đến triệt để.
Tuy không biết hài cốt của con quái thú bị đóng băng trong ao này sẽ tạo ra thương tổn gì với mình, nhưng mọi người vẫn nghe theo đề nghị của Lục Đạo Luân Hồi, ngoan ngoãn lui ra khỏi ao. Chân bọn họ vừa đứng vững ra ngoài mặt đất, chợt nghe những tiếng giòn vang rất nhỏ do băng nứt trong ao phát ra, mọi người trao đổi ánh mắt bất đắc dĩ – đã biết là không dễ qua cửa như vậy.
Vết nứt trên tầng băng không ngừng lớn lên, Thương Lãng như nhớ đến cái gì đó hướng mọi người hét to, “Lùi về sau! Lùi về sau!” Ngay sau đó tiếng hô của hắn đã bị bao phủ hoàn toàn bởi tiếng vang vỡ vụn. Hài cốt của quái thú chậm rãi nổi lên trên mặt nước, trong chốc lát lấy ao làm trung tâm, trong đấu kĩ trường hình tròn nổi lên một trận lốc xoáy.
Ba chiến sĩ theo bản năng đứng chắn trước mặt mọi người, tiếng gió gào thét, mảnh băng sắc bén như lưỡi dao hỗn loạn, đập vào người mọi người, Hắc Diệu Chi Ngân đã không ít lần lấy thụ cầm ra thi triển trì dũ thuật – cho dù nhanh nhẹn của hắn có cao đến đâu đi chăng nữa đứng trước ma pháp với phạm vi công kích lớn thế này cũng là thúc thủ vô sách, chỉ có thể dựa vào Ám Ảnh Áo Choàng với thuộc tính kháng % tất cả ma pháp cùng với trì dũ thuật không ngừng sử dụng mới miễn cưỡng chống cự lại công kích.
Đây là tử huyệt của hắn, sợ hãi những ma pháp quần công có phạm vi lớn, nhất là trong cái không gian nhỏ hẹp này, chỉ có thể chống đỡ chứ không thể phản công, hoàn toàn dựa vào kỹ năng của ngâm du thi nhân mà kéo dài hơi tàn. Tử vong, chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lốc xoáy với mảnh băng tuyết hỗn loạn đột nhiên biến mất, người bị trọng thương còn chưa kịp ổn định lại thân mình, đã bị một tiếng gầm đinh tai nhức óc của rồng làm cho trợn mắt há mồm.
Quái thú trong ao cư nhiên lại là – Băng Sương Cự Long!
Thân phận cự long là cao nhất trong Đại Lục, có thể ví nó với sự tồn tại cường đại của chư thần trên bầu trời, trong truyền thuyết chỉ cần một con cự long cũng có thể hủy diệt cả một tòa thành trì kiên cố, lực công kích nghiền nát tất cả, lại càng đừng nói đến ma pháp long ngữ mà chúng thần kiêng kỵ …
Mọi người bị cự long phát ra tiếng áp bách cơ hồ đều ngã hết xuống đất, khi nhìn đến bộ xương cự long từ trên xuống dưới đều lộ vẻ trong sạch, lại ẩn ẩn tản mát ra quang mang u lam, trong lòng không khỏi toát ra một ý niệm – lần này chết chắc rồi.
Cho dù tính cả những người đã mất phân nửa sức chiến đấu, cũng bất quá chỉ mười mấy người, nếu hơn một ngàn thì còn nói có thể hợp sức lại liều mạng, nhưng nhìn tình huống hiện tại, vài người bọn họ còn không đủ nhét răng cho cự long nữa.
Đôi cánh xương của Băng Sương Cự Long mang theo lốc xoáy, không chút lưu tình nào đánh về phía mọi người, trong căn phòng hình tròn này, căn bản không thể tránh được những công kích có phạm vi lớn, ngay khi mọi người mở to mắt chờ đợi tử vong, thì năm cây vũ tiễn đã cắm trên mặt đất, một đạo hào quang bắn ra bốn góc tạo thành vách chắn chắn lại một kích kia. Tay cầm trường cung của Lục Đạo Luân Hồi kích động đến phát run, đánh cược thế nhưng lại thành công, vừa rồi trong thời khắc chỉ mành treo chuông ấy, hắn đã bắn hết cả năm cây Quang Chi Tiễn mà Hắc Diệu Chi Ngân cho hắn …
Hắc Diệu Chi Ngân bởi vì thể chất Ma tộc của mình nên pháp thuật quang minh hệ có chút áp chế, vì vậy khi Quang Chi Tiễn hình thành nên vách chắn chỉ có thể duy trì ngắn ngủi trong mười giây, nhưng bởi vì sự bất đồng của chủng tộc, vách chắn mà Lục Đạo Luân Hồi bắn ra duy trì lâu hơn nhiều so với hắn. Nhưng đây cũng là kế hoãn binh mà thôi, một khi vách chắn biến mất, bọn họ không thể tránh khỏi cái chết.
“Triệu hồi ta.” Một thanh âm trâm trầm đột nhiên truyền vào trong đầu.
Hắc Diệu Chi Ngân nghi hoặc liếc nhìn bốn phía, xác định thanh âm này không phải phát ra từ những người bên ngoài “Ngươi là ai?”
“Triệu hồi ta, hoặc là chết.”
“Làm sao để triệu hồi ngươi?” Hắc Diệu Chi Ngân vội hỏi, hiện tại đã đến tình trạng như vậy, hắn còn hận không thể đổi lấy tất cả để cứu mạng mọi người – sợ gì đối phương là một cây rơm rạ.
“Ngươi biết.” Thanh âm vẫn lạnh băng và bình tĩnh như trước, lại mang theo uy nghiêm không thể phản kháng.
… Một đoạn chú ngữ không hề báo trước mạnh truyền vào trong não, hắn theo bản năng mở miệng niệm ra chú ngữ này.
“Thanh âm tĩnh mặc
Hãy mượn tay ta mà giải phóng
Phá vỡ bức họa tối đen
Cuồng long bị đóng băng
Trục xuất nơi hoang dã
Quang mang hắc sắc nghìn vạn năm
Thức tỉnh đi
Nguyên tội ngủ say trong Vô Để Khanh (địa ngục không đáy)
Abaddon!”
Chú ngữ đổ ra từ miệng hắn, chiếc nhẫn khắc hoa ngân màu đen trên ngón trỏ đột nhiên rời tay bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, phóng xạ ra quang mang tử sắc mãnh liệt, tiếp đó chiếc nhẫn biến mất, thay vào đó là một pháp trận triệu hồi hình ngôi sao sáu cánh. Một mũi thương lợi hại bay ra từ pháp trận, tiếp đó là một dung nhan tuấn mỹ với đầu tóc dài nửa che mặt, tay nắm trường thương, vòng eo gầy mảnh nhưng sung mãn, hai chân thon dài …
Bốn cánh chim màu đen trên vai mở ra, theo lông chim màu đen bay xuống, là “Ác ma” đi ra từ pháp trận triệu hồi khiến kẻ khác hít thở không thông. Mọi người cơ hồ đã quên sự uy hiếp của cự long, ngược lại nhìn không chuyển mắt vào vị khách đến từ Địa Ngục Thâm Uyên này.
“Ta là đọa thiên sứ đến từ Vô Để Khanh, Abaddon.” Hào quang của pháp trận triệu hồi biến mất, vị khách cầm trường thương trong tay tao nhã đi đến bên cạnh Hắc Diệu Chi Ngân “Đồng bào Ma tộc, ngươi triệu hoán ta, ta liền hồi ứng.”
“Ta, đọa thiên sứ Abaddon, lấy danh nghĩ của hắc ám vô tận, cùng với con dân Ma tộc Hắc Diệu Chi Ngân lập khế ước, trở thành lưỡi dao chém giết sắc bén của hắn – ma ước bắt đầu.”
Một đạo khắc ấn đồng thời xuất hiện ở vị trí mi tâm của hai người, phát ra ánh sáng chói lóa, sau đó lại biến mất, cái trán trơn bóng cũng khôi phục lại như ban đầu.
“Rất đau sao? Bá Luân Tư?” Đọa thiên sứ hắc dực (cánh đen, để từ này nghe hay hơn) xoay người, đối mặt với Băng Sương Cự Long đang rít gào, giọng nói nhỏ như đang thở dài.
Hốc mắt trống rỗng của Băng Sương Cự Long nhìn về phía đọa thiên sứ đang cầm trường thương trong tay, như đang nghĩ cái gì, nhưng rất nhanh sau đó, nó buông tha cho việc tự hỏi, đôi cánh xương hữu lực đánh đến.
Dễ dàng dùng trường thương ngăn lại một kích của cự long, khóe miệng của đọa thiên sứ vẫn giữ ý cười không đổi, “Ngươi yếu đi rồi đó ~ Bá Luân Tư, nếu còn sống thì còn có cơ hội đánh ngang nhau chứ.”
Cự long tựa hồ bị lời nói khiêu khích chọc giận, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong miệng lóe lam quang, một mảnh băng dưới sự phụ trợ của cơn lốc, đánh úp về phía đọa thiên sứ.
Mọi người nhanh chóng lùi ra xa, vừa xuất ra các kỹ năng tự bảo vệ mình, vừa quan sát tình hình chiến đấu trong sân, đó là trận quyết đấu lợi hại, một trong bọn họ nếu tùy tiện tiến lên, kết cục chỉ có thể làm vật hy sinh.
Abaddon nhìn quả cầu năng lượng màu lam kia, chỉ nhẹ nhàng mà phất phất tay, trên không đột nhiên xuất hiện một cái hắc động lớn bằng quả cầu, hút tất cả ma pháp của cự long vào. Sau đó như chán ghét trận đấu này, đọa thiên sứ mạnh múa trường thương, tiến công đến, chỉ một thương đã chặt đứt phần xương cổ của cự long.
Băng Sương Cự Long tru lên một tiếng, khung xương ầm ầm sụp xuống đất. Đọa thiên sứ ngồi xổm xuống, thật ôn nhu thu hài cốt của cự long ôm vào trong ngực “Người lập khế ước với ngươi đã bỏ rơi ngươi rồi, vậy theo ta đi nào.”
Pháp trận sao sáu cánh của lúc nãy lần thứ hai xuất hiện trên mặt đất, Abaddon ôm hài cốt của cự long không coi ai ra gì mà bước lên pháp trận, thân hình chậm rãi chìm xuống lòng đất, sau khi quang mang màu tím kia biến mất, pháp trận triệu hồi liền biến trở về hình thái của chiếc nhẫn, tự động bay trở đến trên ngón tay của Hắc Diệu Chi Ngân.
Trong điện quang hỏa thạch, ánh mắt phong hồi lộ chuyển, liễu ám minh hoa, có thể nói là tuyệt xử phùng sinh của mọi người nhìn về phía Hắc Diệu Chi Ngân càng thêm phần bội phục. Sau khi Băng Sương Cự Long biến mất, căn phòng hình tròn dần sụp xuống, lộ ra một cánh cửa lớn tối tăm đằng sau.
“Chẳng lẽ con rồng kia không phải là BOSS cuối sao?” Ám Đồng không thể tin mà lên tiếng, thành viên của tổ chế tác trò chơi đều quái vật như vậy sao? Nhiệm vụ đặt ra khó khăn đến như vậy, gây sức ép làm người ta chết đi sống lại, sống lại rồi chết đi …
Theo lời đọa thiên sứ vừa nãy thì con rồng kia hình như có chủ nhân, như vậy ở phía sau cánh cửa này chính là người kia sao? Không biết người có thể thu phục được cự long mạnh đến trình độ nào, nhưng đã đi đến bước này, không thể lùi nữa.
“Còn có thể triệu hồi ra đọa thiên sứ kia nữa không?” Túy Sát Giang Sơn đứng lên, nhìn về phía Hắc Diệu Chi Ngân.
“Không thể, kỹ năng làm lạnh thời gian là ba ngày.” Cười khổ một tiếng, Abaddon kia tuy cường hãn đến chảy nước, nhưng quá kiêu ngạo, từ đầu đến cuối chưa từng trưng cầu ý kiến của “người lập ước” là hắn đây.
“Đi thôi.” Nguyên bản còn nghĩ nếu có đọa thiên sứ thì có thêm một phần thắng, nào ngờ kỹ năng làm lạnh thời gian lại lâu như vậy, cũng cười khổ một tiếng, Túy Sát Giang Sơn đi về phía cánh cửa lớn.
>>Hết