Nhìn Thiên Sứ đứng ở giữa, Túy Sát Giang Sơn lo lắng lại nhìn sang Thương Lãng: “Còn được không?” BOSS Khô Lâu, không như những tiểu quái mà bọn hắn đã tiêu diệt lúc nãy. Thương Lãng đã tử vong một lần, hiện tại không còn mãn cấp nữa.
“Không thành vấn đề! Chỉ cần a Diệu làm nhiều thức ăn ngon là được!” Chớp mắt vui đùa với Hắc Diệu, Thương Lãng dựng lên tấm chắn, vọt qua phía Thiên Sứ.
“Hoa Hồng, Quản Sát Bất Quản Mai, chú ý trị liệu!” Túy Sát Giang Sơn dặn dò, đấu khí quanh người bắt đầu di chuyển với tốc độ nhanh, mũi thương Michelangelo như một ngọn lửa đang bừng cháy – đây là hình thái cực mạnh gần giống với cuồng hóa của hắn, công kích mạnh hơn bình thường rất nhiều. Giết chết BOSS sớm một phút thì Thương Lãng sẽ được an toàn hơn một phút, tuy trong trò chơi này không hiện rõ đau đớn nhưng một chút công kích cũng sẽ khiến người khác đau!
Phù Tô nhìn bộ dáng liều mạng của Túy Sát Giang Sơn, gương mặt luôn nghiêm túc có chút dịu đi, nâng tay lên, phóng qua một cái băng trùy đã được cường hóa.
Những người còn lại cũng không dám chậm trễ, Hắc Diệu Chi Ngân, Quy Vu Tịch Diệt, Lục Đạo Luân Hồi, Nhất Quỷ Tha Đao, Phi Long Tại Thiên, Tiềm Long Tại Uyên mỗi người đều có cương vị riêng, dưới sự phối hợp chặt chẽ ăn ý, cho dù là BOSS cấp cũng rất nhanh bị mọi người đánh cho ngã ngựa.
Hiện tại ngoạn gia của Hắc Ám trận doanh còn lại không tới năm nghìn người, hơn phân nửa là thành viên Quang Ảnh Thành, còn lại là một số tinh anh của các công hội lớn khác. Có thể đi được đến đây nhiều ít cũng có chút tài năng, biết mình đi nữa cũng chỉ thêm quấy rầy tiết tấu công kích của bọn họ, nên đều nhất trí lựa chọn đứng bên ngoài quan sát. Chỉ có một số bộ phận thuộc Viễn trình đoàn hỗ trợ công kích.
Người tinh thông, nhất là những người đứng bên ngoài quan sát, trên mặt đều lộ ra thần sắc kính nể – không hổ là công hội lớn nhất trong Lost temple. Chỉ bọn họ mới đủ thực lực mở ra Địa Ngục Thâm Uyên, xông vào Atlantis, nếu là bản thân thì nhất định không thể làm được những chuyện này.
Nơi đây là tầng cuối cùng của Thông Thiên Tháp, đi lên phía trước nữa là bậc thang dài thông hướng vương tọa của Thần vương, mọi người đều nhăn hết mặt mày, hiển nhiên ký ức của bọn hắn đối với chuyện đã từng xảy ra trong Thông Thiên Tháp vẫn còn rất mới mẻ. Sau khi Thiên Sứ chết đi, thân thể hắn hóa thành một mảnh kim quang, ánh sáng lóe lên, bậc thang thông thiên lại hiện ra trước mắt mọi người.
Người của Quang Ảnh Thành đã nhìn thấy qua, nên không có phản ứng gì lớn, nhưng không phải ai cũng thế, những người mà lần trước cho dù có tham gia Thiên Hạ Đệ Nhất Võ Đạo, cũng không thể lên được đến đỉnh, càng đừng nói trông thấy bậc thang thông thiên này. Nhất thời mọi người bị cảnh tượng này làm cho kinh sợ.
Hoàn Mỹ Phong Bạo thầm cười khổ, thừa dịp bây giờ thấy nó đẹp thì cứ thưởng thức đi, lát nữa bước lên bậc thang, thì trong đầu các ngươi sẽ chỉ biết mắng mẹ nó.
Không ngoài dự liệu, vừa bước lên bậc thang đầu tiên bằng đá cẩm thạch trắng, uy áp đã mãnh liệt đè ép lại, nhất là Phù Tô, Thương Lãng, Quy Vu Tịch Diệt và Túy Sát Giang Sơn, lần trước bọn hắn còn cảm thấy đỡ chút, nhưng lần này đã chuyển chức, chính thức trở thành Hắc Ám Chúc Dân, hiệu quả của uy áp tác dụng lên người bọn hắn tăng lên gấp bội, bọn hắn cuối cùng cũng hiểu được cảm giác lúc trước của Hắc Diệu Chi Ngân và Phi Long Tại Thiên…
“Kết… kết giới…” Hắc Diệu Chi Ngân hữu khí vô lực nói với Bích Hải Lam Thiên, hiện tại hắn có cảm giác mình như bị núi đè, ngay cả hô hấp cũng thực khó khăn.
Bích Hải Lam Thiên nghe đối phương nhắc nhở, vội vàng lấy bảo thạch ra, niệm vài câu chú ngữ, kết giới màu vàng nhạt hiện ra, uy áp vốn đang đè ép lập tức biến mất vô tung.
Nhưng kết giới này không thể bao phủ cả năm nghìn người, đại bộ phận ngoạn gia đi phía sau đều đầu đầy mồ hôi, vừa tập tễnh bước vừa chửi mẹ nó.
Khó khăn lắm mới leo lên được bậc cao nhất của cầu thang, tất cả hầu như đều đã mệt đến mất hơn nửa cái mạng. Rốt cuộc uy áp cũng biến mất, còn chưa kịp thở gấp, không biết ai ngẩng đầu nhìn cảnh trước mặt, nhất thời hóa đá.
“Ta XXOO…” Không biết là ai hung hăng mắng trong kênh đoàn.
Khóe miệng Hắc Diệu Chi Ngân run rẩy, cho dù là nhiệm vụ biến thái cấp SSS+ cũng không phô trương đến vậy chứ?
Trước mặt bọn hắn, có rất nhiều Thiên Sứ bốn cánh – tất cả đều là BOSS không rõ cấp bậc. Việc này không phải quá khoa trương rồi chứ? Mười con quái như vậy bọn hắn may ra còn có đường sống. Nhưng hiện tại cả trăm cả ngàn con… chỉ cần không phải thằng ngốc, đều sẽ biết quay lưng bỏ chạy.
“Mau tản ra!” Thương Lãng dường như nhớ đến cái gì, hô to một tiếng trong kênh đoàn. Bọn hắn dựa vào nhau dày đặc như vậy, chỉ cần người ngồi trên vương tọa kia dùng một chiêu Thần Phạt, chắc chắn sẽ đánh chết mấy ngàn người.
Các ngoạn gia sửng sốt một chút, liền hiểu ý của Thương Lãng, vội vàng tản ra, nhưng Thông Thiên Tháp dù sao cũng là một chỗ nhỏ, phân tán thế nào cũng không có quá nhiều tác dụng. May là Thần vương không sử dụng kỹ năng gì, nhưng Đại Thiên Sứ bốn cánh thì lại từng người từng người vọt lên.
“Ổn định đội hình! Mười đội thành một tổ, chú ý né tránh ma pháp quần công của Thiên Sứ!” Túy Sát Giang Sơn hô to một tiếng, liền đóng kênh đoàn, quái trước mắt rất lợi hại, hắn cũng không thể giết chúng giúp người khác, huống chi những người ở đây không phải những con gà.
“Còn nữa, tận lực ngăn chặn bọn họ thi pháp!” Phi Long Tại Thiên rút kiếm ra, vội vội vàng vàng bổ sung.
“Làm sao ngăn chặn?” Có rất nhiều người không biết phải làm thế nào.
“Công kích miệng hoặc cổ chúng!” Ám Đồng nghiêng người, né tránh một thương đang đâm tới, có chút không kiên nhẫn hô to: “Tát chết bọn chúng cũng được, chỉ cần các ngươi có thể!”
Nói thì dễ, nhưng làm lại không đơn giản như vậy, thân hình của Thiên Sứ gấp ba lần một ngoạn gia bình thường, lại mặt áo giáp bảo hộ, muốn công kích đến miệng hoặc cổ của hắn một cách chuẩn xác thật sự rất cần kỹ thuật.
Tình hình lúc này cực kỳ hỗn loạn, không gian ở đây vốn hẹp, hơn nữa các Thiên Sứ công kích như mưa bão, ngoài mấy tổ ngoạn gia có thể nỗ lực duy trì, đại đa số mọi người đều chạy trối chết.
Không đếm được đã bao nhiêu ngoạn gia bị cây thương của Thiên Sứ đâm xuyên qua, chỉ biết là rất nhiều, đều trở về nơi sống lại.
Ngoạn gia bên cạnh giảm mạnh xuống một ngàn người, mà Thiên Sứ thì chỉ mới chết hơn mười con, thực lực đối lập cách xa nhau, đây là một trận chiến không công bằng. “A Diệu, gọi Đọa Thiên Sứ đi!” Túy Sát Giang Sơn phối hợp với Lục Đạo Luân Hồi, hai người cùng tiễn một con Thiên Sứ lên Tây Thiên, thoáng thở dốc, quay đầu nói với Hắc Diệu Chi Ngân.
“Vô dụng, biểu hiện không thể triệu hồi!” Lúc vừa bước lên đỉnh cao nhất của Thông Thiên Tháp, hắn đã thử triệu hồi, đáng tiếc kỹ năng kia là màu xám.
“Ta kháo! Đây cũng là hạn chế của nhiệm vụ? Chúng ta ngay cả Thiên Sứ còn không qua được, sao có thể lấy quyền trượng của Thần vương chứ? Đây chắc chắn là một nhiệm vụ tạo ra để đùa giỡn người khác!” Tiềm Long Tại Uyên buồn bực mắng, nghiêng người tránh công kích của Thiên Sứ, sau đó mượn lực nhảy lên, đá vào mặt Thiên Sứ, vị Thiên Sứ vốn đang ngâm xướng ma pháp lập tức che mặt lại, lảo đảo lui về sau mấy bước. Thừa cơ hội này, trường kiếm của Phi Long Tại Thiên và tiêu thương của Sa Mạc Chi Ưng một trái một phải đâm tới.
Nghe Tiềm Long Tại Uyên oán giận, đầu Hắc Diệu Chi Ngân đột nhiên sáng lên: “Hiện tại đạo tặc trong đoàn, kỹ năng ăn cắp của ai đã max?”
“Của ta max.”
“Của ta cũng max.”
“Ta cũng vậy.”
Có khoảng bảy tám đạo tặc trả lời. Trong trò chơi kỹ thuật ăn cắp chỉ có tác dụng với người hoặc sinh vật, quái hình người trong trò chơi cũng không phải nhiều, nếu trộm của ngoạn gia mà bị phát hiện sẽ rất dễ bị đuổi giết. Nên kỹ năng ăn cắp trong Lost temple rất khó luyện. Trong số mấy trăm đạo tặc ở đây, cũng chỉ có bảy tám người tăng max kỹ năng ăn cắp. (Ta thấy các gamer thường dùng từ tăng max chiêu nên để chữ max luôn)
“Đồng Đồng, nếu để bảy tám người các ngươi thay phiên nhau ăn cắp, thì các ngươi có thể trộm quyền trượng đến đây không?”
“Trên lý luận thì được.” Ám Đồng nâng cằm suy tư chốc lát: “Nhưng thực tế thì không chắc, cấp bậc của Thần vương cao hơn chúng ta rất nhiều, cho dù kỹ năng ăn cắp đã max đi nữa thì xác suất thành công rất thấp. Cho dù may mắn ăn cắp được, vậy Thần vương kia chắc chắn sẽ biến dị.”
“Những thứ khác các ngươi không phải lo, chỉ cần trộm được quyền trượng là đủ, còn lại giao cho chúng ta.” Phù Tô đột nhiên chen vào, Hoàn Mỹ Phong Bạo, Phong Tiếu Sa cùng Quốc Sĩ Vô Song đứng bên cạnh hắn cũng nghiêm túc gật đầu. Mặc dù không biết đối phương giấu đòn sát thủ gì, nhưng được đồng bạn tin tưởng vô điều kiện, Ám Đồng sảng khoái gật đầu: “Vậy giao cho chúng ta đi.”
Thân ảnh của tám đạo tặc biến mất vào không khí.
Hắc Diệu Chi Ngân vỗ vỗ vai Quy Vu Tịch Diệt: “Chúng ta cũng phải cố gắng!” Quỳ một gối xuống đất, thong thả mà hữu lực mở dây cung, một loạt Chấn Thối Tiễn bay ra, đẩy lui các Thiên Sứ, tạo ra một đường thẳng đi lên trước. Tám đạo tặc kia đều là những người có kinh nghiệm, có lẽ lúc này đã thừa cơ hội đi xuyên qua hàng ngũ Thiên Sứ, tiếp cận vương tọa của Thần vương.
Tiếp đó, Hắc Diệu Chi Ngân giơ tay phải, trên cổ của một Thiên Sứ xuất hiện đồ án bụi gai màu đen, hắn hít sâu một hơi, lấy Minh Diệu Tiễn trong túi ra, khoát lên dây cung: “Phải bắt đầu thôi, Tịch Diệt!”
Minh Diệu Tiễn mang theo quang mang màu tím, phóng thẳng tới Thiên Sứ đã bị trúng Trừng Giới Tài Quyết, cùng lúc đó Quy Vu Tịch Diệt bay vọt đến phía sau Thiên Sứ, Già Lam Phong Bạo trong tay đâm thẳng vào tim đối phương.
Thiên Sứ hệ thần thánh, thừa nhận công kích thuộc tính hắc ám, thương tổn sẽ gấp bội, Minh Diệu Tiễn của Hắc Diệu Chi Ngân có thể nói là khắc tinh của Thiên Sứ, hơn nữa thuộc tính của Trừng Giới Tài Quyết cũng giúp lực công kích tăng thêm gấp bội, phối hợp với một kích trí mạng mà Quy Vu Tịch Diệt đâm ra, cho dù là BOSS Thiên Sứ cấp cũng không chịu nổi hai công kích nặng nề như vậy, lập tức ngã xuống đất tử vong.
“Hắc! A Diệu cuối cùng cũng chơi tuyệt chiêu!” Lục Đạo Luân Hồi hâm mộ nhìn qua, Minh Diệu Tiễn của hắn vì cứu Túy Sát Giang Sơn khỏi Thất Tinh nên lúc nãy đã sử dụng, hiện tại chỉ có thể hâm mộ nhìn Hắc Diệu Chi Ngân, trong lòng thầm hạ quyết tâm, lần này trở về dù thế nào đi nữa cũng phải tìm cho ra túi tiễn có công năng thu hồi tiễn.
>>Hết