“Hàng con cháu đích tôn có bốn người, anh cả vẫn luôn ủng hộ tôi.” Nụ cười trên mặt Phó Cảnh Phi từ từ phai đi. “Cho nên Phó Ngộ cũng đứng về phía tôi.”
Lời này của anh nói rất trắng ra, không có bất kỳ ẩn dụ gì, khiến Mộc Lạp Lạp lập tức hiểu rõ ý tứ trong đó.
Người nhà họ Phó sẽ không nhìn gia sản lớn như vậy rơi vào trong tay người khác, nhất là người dã tâm mãnh liệt. Bất kể là nhà giàu, nhà quan, hay là nhà đế vương, từ trước đến nay đều không ngừng diễn ra tiết mục tranh đoạt quyền lực, vì lợi ích, cũng là vì dục vọng.
Cho nên lúc trước Mộc Lạp Lạp đã ngờ tới Phó Cảnh Phi làm người thừa kế của Phó gia tất nhiên sẽ gặp phải rất nhiều cản trở.
Người đỏ mắt thân phận của anh, nội bộ Phó gia nhất định không hề thiếu.
Mà câu nói kia của Phó Cảnh Phi khiến cho Mộc Lạp Lạp hiểu rõ, anh hai và chị ba của Phó Cảnh Phi e là ngoài mặt hoà nhã nhưng trên thực tế đang bí mật mơ ước thân phận người thừa kế của Phó Cảnh Phi.
Về phần trong khi bọn họ mơ ước, đồng thời sẽ làm ra một ít chuyện gì hay không thì không biết được.
Nhưng khiến Mộc Lạp Lạp nghĩ ra vì sao chị ba của Phó Cảnh Phi thấy cô lại lộ ra vẻ mặt như vậy.
Sợ là ngoài coi thường cô ra, còn có một tầng ý tứ khác.
“Em biết tại sao người nhà họ Phó lại không hài lòng với chọn lựa của tôi không?” Phó Cảnh Phi khẽ vuốt gò má của Mộc Lạp Lạp, ngón tay thô ráp vuốt nhè nhẹ trên da mịn màng của cô.
Mộc Lạp Lạp thông qua cái loại cảm xúc kỳ dị ở trên mặt bỗng nhiên liền nghĩ đến chắc là vết chai trên ngón tay của Phó Cảnh Phi đi… Nhất là chỗ hổ khẩu bị cọ xát, là dấu vết nhiều năm dùng súng mới có.
(hổ khẩu: là chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ)
Chỉ điểm này là có thể khiến Mộc Lạp Lạp lần nữa phát hiện một Phó Cảnh Phi khác biệt, không chỉ là người mà mọi người thấy vẻ vang tuấn tú, anh trong lúc được vạn người kính ngưỡng đồng thời cũng chịu đựng áp lực mà người khác không cách nào lãnh hội được.
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ đều muốn đem người mà họ cho rằng thích hợp nhất đưa cho tôi.” Phó Cảnh Phi cười vô cùng lạnh nhạt. “Gió bên gối là dễ dàng thổi nhất.”
Vẻ mặt của Phó Cảnh Phi khiến Mộc Lạp Lạp rung động. Đây là lần đầu tiên cô cùng Phó Cảnh Phi chân chính bàn luận một chuyện có tầm quan trọng, không liên quan tới phong nguyệt, là thông tin quan trọng liên quan tới sinh tồn.
Cũng khiến cô hiểu được hoàn cảnh sinh tồn của Phó Cảnh Phi rốt cuộc là như thế nào.
Trước đây, thậm chí đến thời khắc này, Mộc Lạp Lạp cũng không dám nói mình hiểu biết Phó Cảnh Phi.
Người đàn ông này khác với bất cứ người nào xuất hiện trong cuộc sống quá khứ của cô, anh thần bí khó lường, tâm tư như biển, không ai có thể thấy rõ thâm ý ẩn chứa trong đáy mắt sâu sắc của anh.
Thậm chí mỗi một chuyện anh làm, Mộc Lạp Lạp của quá khứ nhìn đều không hiểu được.
Nhưng sau khi Mộc Lạp Lạp của bây giờ thử bước vào cuộc sống của Phó Cảnh Phi thì mới rốt cuộc biết, ở trong hoàn cảnh như Phó gia, nếu tâm tư của Phó Cảnh Phi quá dễ dàng bị người ta hiểu rõ, như vậy có thể chết không chỗ chôn.
Về phần ý tứ câu nói vừa rồi của Phó Cảnh Phi hết sức rõ ràng, là đang nói những người Phó gia này mơ ước địa vị của anh đều mưu tính đưa con gái nhà thế gia mà bọn họ nắm trong tay đến cho Phó Cảnh Phi, qua phương thức quan hệ thông gia để kềm chế Phó Cảnh Phi.
Đương nhiên, có thể mê hoặc là tốt nhất, như vậy sẽ dễ dàng dò la một ít tin tức hơn, có thể mượn cơ hội đạt được mục đích của bọn họ.
Loại quan hệ thông gia này nhiều vô số kể ở thành phố Long, Mộc Lạp Lạp thấy không ít.
Chỉ tiếc là Phó Cảnh Phi ngoài dự đoán của tất cả mọi người, lần nữa chọn Mộc Lạp Lạp, lúc những người này biết thì nói chung vô cùng thất vọng, tiện thể ghét lây Mộc Lạp Lạp.
“Phó Cảnh Phi… Anh nói chuyện này cho em biết… Sẽ không sợ em cũng là người được ai phái tới thổi gió bên gối anh ư?” Mộc Lạp Lạp và Phó Cảnh Phi nhìn nhau, cảm thấy mình lúc nào cũng có thể bị ánh mắt thâm trầm của anh hút đi linh hồn.
Mà những lời này của cô không phải là thăm dò, bởi vì kiếp trước cô quả thật đã làm chuyện xấu như vậy, lừa gạt cổ phần công ty trong tay anh, đẩy công ty của Phó Cảnh Phi vào trong một trận tranh chấp phiền phức.
Nhưng thời điểm đó Phó Cảnh Phi cũng không hề trách Mộc Lạp Lạp, anh chỉ dùng ánh mắt như đè nén đau khổ nhìn cô, không nói một lời.
“Lạp Lạp, nếu người đó là em, vậy tôi chấp nhận.” Ánh mắt Phó Cảnh Phi dịu dàng, đáy mắt có cố chấp mà Mộc Lạp Lạp không cách nào lĩnh hội.
Mặc dù sống lại lần nữa, cô vẫn cảm thấy lòng chấn động vì sự cố chấp của Phó Cảnh Phi.
Trên thế giới này còn có thể có người thứ hai như vầy không?
Anh không thèm để ý chút nào cô có tiếp nhận hay không, cứ thế cố chấp cưng chiều cô, dùng hết tất cả cách thức.
Mộc Lạp Lạp bỗng đứng lên, trong ánh mắt hơi kinh ngạc của Phó Cảnh Phi, đưa tay kéo lấy cổ áo của anh, níu chặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phó Cảnh Phi!”