Lột Xác

chương 159-2: mắc lừa (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong lòng sôi trào, nhưng trên mặt Mộc Lạp Lạp ngược lại vẫn bình tĩnh, cô tự ngồi trên ghế sa lon, nhẹ giọng hỏi người giúp việc kia: “Những người khác đâu?”

“Tiên sinh ra ngoài, chắc sắp về rồi, Mộc tiểu thư ở trong phòng, tôi sẽ đi gọi cô ấy ngay bây giờ.”

Mộc Lạp Lạp chú ý tới xưng hô của chị ta. Chị ta gọi cô là tiểu thư Lạp Lạp, gọi Mộc Diệp là Mộc tiểu thư, như thế khiến cô cảm thấy thật có ý tứ.

Trong mắt người giúp việc mới này Mộc Diệp mới là chủ nhân của cái nhà này, mà cô ngược lại càng giống như một người ngoài hơn.

Tuy nhiên bây giờ cô cũng không mấy quan tâm đến những thứ này, dù sao đối với cô mà nói có phải là khách hay không cũng không quan trọng, hôm nay cô trở về nhưng sẽ rất nhanh chóng rời khỏi nơi này, ý nghĩa của Mộc gia bây giờ đối với Mộc Lạp Lạp đã sớm biến mất không còn.

Chờ hôm nay sau khi cô lấy được thứ thuộc về cô thì càng có khả năng sẽ không trở lại nữa.

Chẳng phải Mộc Diệp thích nơi này sao? Vậy cho ả toàn bộ đi, mong rằng sau này ả còn có tâm tình đi hưởng thụ.

“À, chị đã trở về?” Mộc Diệp đột nhiên xuất hiện ở trên cầu thang, làm bộ chào hỏi với Mộc Lạp Lạp.

Mộc Lạp Lạp ngẩng đầu liền thấy ả đứng trên cầu thang, vẻ mặt tươi cười giả nhân giả nghĩa.

Người này thật đúng là có đủ nghị lực, ở nhà cũng không có bao nhiêu người ngoài, còn muốn làm bộ chị em tình thâm với cô sao? Ả không cảm thấy như vậy rất cực khổ ư?

Cuộc sống nguỵ trang như thế này rất mệt mỏi, Mộc Diệp này cũng rất kiên trì, sắp khiến Mộc Lạp Lạp cảm động trao giải Oscar cho ả.

“Mộc Diệp, cô thật sự không cảm thấy như vậy mệt chết ư?” Mộc Lạp Lạp tiện tay cầm cái gối dựa vào, mặt bất đắc dĩ.

Ánh mắt Mộc Diệp chợt biến đổi, không ngờ Mộc Lạp Lạp nhanh như thế đã đối địch cùng với ả.

Ả vốn cho là ít nhất ở ngoài mặt Mộc Lạp Lạp sẽ làm bộ hoà thuận cùng ả, dù sao thì Mộc Lạp Lạp muốn quay về Mộc gia đến thế.

Giây phút đó Mộc Diệp chợt phát hiện ả hoàn toàn không cách nào đoán chính xác tâm tư của Mộc Lạp Lạp được.

Những biểu hiện bây giờ của Mộc Lạp Lạp khiến ả vừa nghi ngờ lại khó có thể tin.

Mộc Diệp luôn cho là tất cả thủ đoạn của ả đều rất hoàn mỹ, kế hoạch của ả sẽ không có sai lầm mới đúng, làm sao Mộc Lạp Lạp lại phát hiện việc ả làm, hơn nữa còn lừa ngược lại ả?

Cái người chị bị Mộc Diệp cho rằng rất ngu ngốc trong bất chợt lại trở nên khó có thể nắm bắt.

Đây đối với Mộc Diệp mà nói là cực kỳ khó tiếp nhận.

“Mộc Lạp Lạp, cô bây giờ thay đổi không ít nhỉ.” Mộc Diệp chậm rãi đi xuống lầu, ánh mắt vẫn đặt trên người Mộc Lạp Lạp, quan sát nhất cử nhất động của cô, giống như có thể nhìn thấu cô.

Mộc Lạp Lạp dửng dưng nhún vai: “Có sao, thật ra tôi cảm thấy rất hoàn hảo, tôi vẫn luôn là như vậy, có điều cô không có phát hiện mà thôi.”

Đương nhiên Mộc Lạp Lạp không thể nào nói cho Mộc Diệp biết cô tuy rằng vẫn là cô, nhưng linh hồn thật sự thì đã sớm không còn là của Mộc Lạp Lạp trong quá khứ kia. Cô đã là một người chết qua một lần, đương nhiên sẽ không bị Mộc Diệp đàn áp như trong quá khứ nữa.

“Hừ, cô đừng tưởng rằng cô vạch trần tôi là có thể thắng nổi tôi.” Mộc Diệp đi xuống, khinh thường nói. “Cô xem, bây giờ tôi vẫn là chủ nhân ở đây, nhưng cô chỉ có thể là một người khách.”

“Tôi biết.” Mộc Lạp Lạp nói rất thành khẩn. “Cô thích làm chủ nhân thì cứ việc làm đi, tôi không có hứng thú đối với chuyện này.”

Mặt mộc Diệp không tin: “Mộc Lạp Lạp, cô đừng có cứng miệng, tôi sẽ không cười nhạo cô, dù sao thì giấc mơ của cô cũng không thực hiện được, mặc cho cô cố gắng thế nào, Mộc gia cũng sẽ không có chỗ dung thân của cô.”

Mộc Lạp Lạp bĩu môi cười, gật đầu như công nhận: “Cô nói có lý.”

“Có điều, cô nghĩ tôi có Phó Cảnh Phi rồi còn quan tâm đến Mộc gia ư?” Mộc Lạp Lạp khiêu khích nhìn Mộc Diệp.

Có Phó Cảnh Phi đứng sau lưng cô, một Mộc gia tính là gì?

Như chọt trúng chỗ đau của Mộc Diệp, trên mặt thanh tú của ả xuất hiện vẻ căm hận: “Mộc Lạp Lạp, cô sẽ không luôn may mắn như vậy, đợi đến khi Phó Cảnh Phi không cần cô nữa, cô còn có gì đáng tự hào?”

“Tôi biết, nhưng trước hết đợi đến ngày Phó Cảnh Phi không cần tôi rồi hãy nói.” Mộc Lạp Lạp cười lắc đầu. “Mọi người đều nói, nhưng ai có thể bảo đảm nhất định sẽ có một ngày như vậy chứ?”

Hơn nữa, bây giờ Phó Cảnh Phi đã chuyển nhượng phần lớn tài sản đến tên cô, đây còn chưa thể nói rõ cái gì ư?

Đương nhiên Mộc Lạp Lạp sẽ không nói cho người khác biết.

Để cho bọn họ chờ mong đi, muốn ngày nào đó Phó Cảnh Phi vứt bỏ cô, nhưng tiếc là ngày đó e rằng vĩnh viễn sẽ không tới.

Mộc Diệp hung hăng nói: “Vậy chờ xem đi!”

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng động, chắc là có người đã trở lại.

Mộc Diệp trừng Mộc Lạp Lạp một cái, quay đầu liền đổi thành một vẻ mặt dịu dàng.

Mộc Lạp Lạp nhìn tốc đội trở mặt của ả, lòng sửng sốt, diễn xuất tốt như vậy không đi làm diễn viên thật sự là đáng tiếc.

Cửa lớn mở ra, Mộc Chính Thịnh đi vào, bên cạnh ông ta còn có một số thân thích của Mộc gia.

Mộc Lạp Lạp nhìn bọn họ, hết sức thờ ơ.

Cô thật sự rất không muốn đi tới chào hỏi. Có thể nói hôm nay cô tới là chỉ muốn đi lên lầu lấy đồ đạc của mình, sau này sẽ không bước vào đây một bước.

Nhưng hôm nay cô hiển nhiên không thể tuỳ hứng như thế, nếu làm như vậy thì ngày mai lại sẽ có tin tức xấu liên quan đến cô truyền đi, những nỗ lực lúc trước của cô sẽ uổng phí.

Mộc Lạp Lạp nghĩ, kết quả cô muốn là tất cả mọi người biết cô không sai, cô mới là một người chính nghĩa, nhưng cuối cùng cô sẽ không quay về.

Như vậy mới có ý nghĩa.

“Ba, bác cả, thím…” Mộc Diệp lần lượt chào hỏi từng người một, biểu hiện nhiệt tình, lễ phép có thừa.

Mộc Lạp Lạp đưa mắt nhìn một cái, trong lòng đếm một phen, nghĩ hôm nay người tới thật là không ít.

Người nhà họ Mộc đều không ở cùng một chỗ, nhưng thỉnh thoảng các thân thích cũng sẽ tụ lại với nhau. Hôm nay nhìn dáng vẻ này đúng là tất cả thân thích đều đến đông đủ.

Mà nhìn từ phản ứng của bọn họ, sự xuất hiện ở đây của Mộc Lạp Lạp khiến bọn họ rất giật mình.

Mộc Lạp Lạp đứng tại chỗ, môi cong lên, tương tự lộ ra nụ cười mười phân vẹn mười: “Cha, con đã về.”

Sau đó Mộc Lạp Lạp cũng lần lượt chào hỏi từng người thân thích này, biểu hiện giống như chưa từng rời đi bao giờ, còn muốn nhiệt tình lễ phép hơn Mộc Diệp.

Cô vừa cười vừa nghĩ, chẳng phải diễn thôi sao, cô cũng biết đó được không!

“Biết trở về là tốt rồi.” Mộc Chính Thịnh ánh mắt phức tạp nhìn Mộc Lạp Lạp. Chuyện xảy ra ở bữa tiệc của Thẩm gia hôm đó khiến ông ta rất bất ngờ, dù sao thì trong quá khứ ông luôn cho rằng Mộc Lạp Lạp đã làm ra loại chuyện đó đối với Mộc Diệp, thậm chí ông ta nghĩ đều là mình không có giáo dục Mộc Lạp Lạp tốt mới dẫn đến Mộc Lạp Lạp biến thành kiểu như thế.

Nhưng trong bữa tiệc ngày đó, khi tất cả chân tướng vạch trần, nói Mộc Chính Thịnh không chút hổ thẹn là giả, dù sao hai người đều là con gái của ông ta, môi hở răng lạnh, trước đây ông ta quả thật quá mức thiên vị Mộc Diệp.

Cho nên khi Mộc Diệp chủ động xin lỗi, đồng thời nói muốn cho Mộc Lạp Lạp trở về, ông ta liền thuận thế đồng ý.

Dù sao cũng là con gái của ông ta, ở suốt bên ngoài thì ra thể thống gì?

“Lạp Lạp à, sao bỗng nhiên trở về?” Bác cả của Mộc Lạp Lạp là một người hiền lành, không có tiếng nói ở Mộc gia, lúc trước khi Mộc Lạp Lạp bị đuổi đi ông ta cũng không nói gì.

Mộc Lạp Lạp đã không ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với những thân thích này, hoàn toàn đưa họ trở thành người không liên quan mà đối đãi.

“Cha kêu cháu về thì cháu về. Dù sao bây giờ mọi người đều biết cháu chưa từng làm chuyện kia, những tên lưu manh và sự kiện dâm loạn kia đều không có liên quan gì với cháu.” Mộc Lạp Lạp không chút khách sáo nói trước mặt mọi người. “Dù sao thì bây giờ bây giờ mọi người đều biết tất cả trước đây đều là người em gái tốt của cháu giá hoạ cho cháu, oan ức của cháu đã nói ra hết, đương nhiên có thể trở về.”

Mộc Lạp Lạp nói điều này, những thân thích Mộc gia ở đây đương nhiên đều nghe thấy, cho nên lúc này bọn họ đều ngượng ngùng cười, không có phát biểu ý kiến gì.

Sắc mặt của Mộc Diệp hơi tái nhợt, nhu nhược nhìn Mộc Lạp Lạp: “Chị, ban đầu là em không tốt, bây giờ tất cả mọi người nói rõ ràng hiểu lầm này, sẽ không có những không vui kia nữa.”

Mộc Lạp Lạp gật đầu: “Đúng vậy, cho nên tôi mới trở về đây.”

Cô không muốn cùng Mộc Diệp tranh đấu gay gắt ở chỗ này, dù sao trong lòng mọi người đều rõ ràng, cô không muốn tốn sức nhắc lại.

“Được rồi, nếu đã trở về thì những chuyện kia đừng nói nữa.”

Mộc Chính Thịnh bày ra vẻ gia chủ: “Đêm nay coi như là tẩy trần cho Lạp Lạp.”

Mộc Lạp Lạp không có bất cứ ý kiến gì.

Trước khi ăn cơm, bầu không khí trong phòng khách rất là lúng túng, mọi người nhìn Mộc Diệp và Mộc Lạp Lạp ngồi ở hai đầu sa lon, muốn nói gì đó nhưng lại sợ hai người này đều không vui.

Những thân thích này thuỷ chung chỉ là thân thích, thật sự có thân phận địa vị vẫn là trực hệ của Mộc gia.

Mộc Lạp Lạp làm bộ không nhìn thấy bọn họ lúng túng, cô câu được câu không nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, làm như không thấy thể hiện của Mộc Diệp.

Dù sao cô cũng biết tất cả Mộc Diệp làm đều là cố ý biểu hiện cho cô xem, muốn thời thời khắc khắc nhắc nhở cô: Mộc Diệp mới là chủ nhân của Mộc gia.

Ai thèm chứ… Mộc Lạp Lạp phỉ nhổ trong lòng.

Lúc ăn cơm, Mộc Chính Thịnh bảo Mộc Diệp cùng Mộc Lạp Lạp ngồi xuống hai bên tay ông ta, còn rất là uy nghiêm căn dặn dạy dỗ vài câu cái gì là chị em phải chung sống hoà thuận, đối với nhau phải biết một vừa hai phải, nói một tràng.

Mộc Lạp Lạp coi như không nghe thấy, cũng không thèm để ý những lời này của ông ta rốt cuộc là nói cho mình nghe hay là nói cho Mộc Diệp nghe, chỉ mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nói gì cả, yên lặng nghe.

Trên thực tế Mộc Lạp Lạp trở về lần này, tính cách của cô có thay đổi vô cùng lớn so với trước đây, những thân thích này đều nhìn ở trong mắt, tuy rằng không nói nhưng đều đang nghĩ, nếu lần này Mộc Lạp Lạp trở về, sau này gia sản của Mộc gia rốt cuộc sẽ phân cho ai thật đúng là khó nói.

Nếu Mộc Lạp Lạp biết được suy nghĩ của bọn họ, nhất định sẽ ngửa mặt lên trời thét dài ba tiếng.

Những người ở đây, bao gồm Mộc Diệp, đều cho rằng đuổi Mộc Lạp Lạp đi liền vạn sự đại cát, nhưng trên thực tế Mộc Chính Thịnh hoàn toàn không nói cho bọn họ biết, thật ra rất nhiều tài sản của Mộc gia đều được mẹ cô để dưới tên cô, nhất là của hồi môn của bà năm ấy càng không phải là số tiền nhỏ, hơn nữa không thuộc về tài sản của Mộc gia hôm nay.

Nhưng ngoài bản thân Mộc Lạp Lạp ra, ai cũng không có tư cách lấy được chúng, bao gồm Mộc Chính Thịnh.

Cũng may ông ta còn là một người cha không mất lý trí muốn tranh đoạt tài sản với cô, nếu không đến cuối cùng những chuyện hư hỏng này của Mộc gia thật sự sẽ trở thành đề tài bàn tán sau bữa cơm ở thành phố Long.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio