Lại một năm mới đến, năm nay anh đào nở sớm, Tokyo như ngập tràn trong không khí vui mừng của mùa xuân. Rei vô cùng hớn hở kéo anh đi thưởng hoa, mua sắm vật dụng cho tết. Nhìn cậu vui vẻ như vậy anh cũng vui theo...
- Yuki, xem cái này, đẹp không?
- Đẹp! Em thích à?
- Vâng!
Anh lấy từ ví ra vài tờ tiền lẻ đưa cho người bán hàng, dù sao ở đây cũng là chợ trời, không sử dụng thẻ được. Thấy cậu vui vẻ cầm món đồ chơi vừa mua lượn qua một quầy hang khác, anh vội vã chạy theo, nắm chặt lấy tay cậu, khẽ nói:
- Coi chừng lạc!
Rei nhìn ngón tay họ đan vào nhau, ý cười ngập tràn đôi mắt. Yuki cũng nhìn cậu mỉm cười, không thèm để ý mọi người xung quanh, nhất là đám con gái với những con mắt sáng rực đang chăm chú nhìn họ (Hy: hủ nữ đâu đâu cũng có ah =)))))), cúi xuống tặng cậu một nụ hôn sâu. Rei xấu hổ nhưng vẫn đáp lại...
- Năm nay về nhà ba mẹ anh nhé?!
- A...
- Họ sẽ rất thích em!
- Chắc gì họ đã thích em, em phá hủy lễ đính hôn của anh mà...
- Sẽ thích!
- Tại sao?
- Vì con trai họ thích!
- Xì, anh đừng có tự tin quá!
- Thế nếu không thích thì anh đưa em cao chạy xa bay, đến khi họ chấp nhân thì về.
- Hì hì, ý kiến này không tồi!
Bỗng nhiên trời đổ mưa to, mọi người luống cuống tìm chỗ trú. Yuki cũng lôi Rei chạy vào một mái hiên gần đó. Hai người đứng nhìn mưa rơi, cánh anh đào rơi lả tả trong mưa cũng tạo nên một sắc màu xinh đẹp. Yuki ôm chặt cậu vào người, muốn truyền hơi ấm của mình sang cho cậu. Vừa nhìn trời vừa trò chuyện với cậu.
- Mưa này lâu tạnh đây!
- Không sao, em rất thích mưa!
- Hử?
- Vì có thể đứng cạnh anh lâu một chút...
- Anh sẽ đứng cạnh em mãi mà.
- Ừ...
Im lặng một lúc thật lâu...
- Rei...
- Ừ? – chờ đợi.
- Năm sau em đủ tuổi, mình kết hôn nhé?
- Ừ! – vui vẻ đáp.
- Rei...
- Ừ?? – vô cùng tò mò.
- Anh yêu em!
Yuki cúi đầu xuống cho cậu một nụ cười thật tươi, Rei vui vẻ nhảy cẩn lên ôm chầm lấy cổ anh, hôn thật mạnh lên môi anh, đáp lại:
- Em cũng yêu anh, vẫn luôn yêu anh...
Yuki: "Ừ!".
[Hy: Ừ! =)))))]