Lời nói của Tống Gia Dịch luôn luôn lúc nào cũng có trọng lượng.
Từ cuộc nói chuyện ở căn biệt thự ngày hôm qua hắn đã hứa với cô như thế nào, ngày hôm nay hắn liền cho người dọn toàn bộ đồ hết qua căn biệt thự mới, sắp xếp ổn thoả rồi đem hai đứa nhỏ qua, sau đó cho người đến đón Triệu Mạch Nha trong khi cô đang vật lộn với hàng đống giấy tờ.
Mặc dù không cam tâm tình nguyện bỏ Chiếu Dương ở nhà mà sống với hắn, suy nghĩ lại vì đây là chi tiết quan trọng quyết định tất cả, vì thế cô không thể không đi.
Lòng đã quyết tâm nhưng vẫn bất an. Triệu Mạch Nha lấy điện thoại gọi về nhà, chuông đổ hai hồi liền có người bắt máy. [Alo?] A, đó chính là mẹ cô.
“Mẹ, Mạch Nhiễm có ở nhà không ạ?” Cô sốt sắng hỏi.
[Có, nó chuẩn bị đi nghỉ với con rể Hà đây.]
Cô trợn mắt. “Không được đâu mẹ à, con phải đi công tác một tháng ở Ý, mẹ giữ Mạch Nhiễm ở lại thay thế chức Tổng Giám Đốc cho con, chiều nay con sẽ gọi điện bàn thêm với nó.”
[Công tác lâu thế? Có cần dẫn Chiếu Dương và Nghi Dung đi theo không con?] bà Triệu điềm đạm hỏi.
“Không cần đâu mẹ. Chiếu Dương nhờ mẹ và Nghi Dung chăm sóc giúp con nhé. Đến giờ lên máy bay rồi, con tắt điện thoại đây.” Cô chào tạm biệt bà Triệu rồi dập máy trước. Bấm gọi cho người khác. “Alo Hà Cẩm Ân? Chị nói cho cậu nghe, sau một tháng cậu với em tôi mới được đi nghỉ, bây giờ tôi giao quyền quản lý tập đoàn cho cậu với nó, từ chối thì cậu đợi hậu quả đi, nhớ là nguyên nhân do cậu, không phải tôi làm hỏng kì nghỉ của hai đứa.” Mặc dù sự thật là vậy …
[V…â..ng.] bên kia không biết sốc vì run rẩy hay giận đến run rẩy mà lắp bắp hồi lâu mới thành câu.
“Mình quá thất đức rồi.” Cô nhìn trân trân cái điện thoại của mình rồi cảm thán.
“Bà chủ, tới nơi rồi.” Tài xế đã xuống xe mở cửa chờ sẵn hướng ánh mắt nhìn cô đầy biểu cảm từ lúc nào.
“Cảm ơn anh.” Cô mỉm cười gật đầu bước vào nhà.
Mở cửa ra, tiếng trẻ con khóc cùng tiếng cãi vã vọng đến tai cô.
‘Không phải chứ. Mới đây mà cô ta đã đến nơi rồi.’ Cô cảm thán trong bụng.
Vừa định đóng cửa lại, ra về, đột nhiên có giọng nói trong trẻo hét lên gọi cô : “Cô đứng lại đó cho tôi Triệu Mạch Nha !”
“…” Nãy giờ cô có bước đâu.
Thuyên Nhã Hinh thấy mặt cô bình tĩnh như đang coi kịch, mà người diễn kịch chỉ có một mình cô ta, còn cô và hắn thì không liên quan gì đến vở kịch này. Cô ta tức điên lên, nghiến răng nghiến lợi nói ra từ kẻ răng. “Anh coi tôi là cái gì Tống Gia Dịch? Tôi là vợ hợp pháp của anh, còn cô ta chỉ là một con nhân tình, phải nói là tiểu tam không có lòng tự trọng. Cô ta lấy quyền gì mà nhục mạ tôi công khai như vậy? Các người gian dâm trong đêm tôi đã nhịn, bây giờ còn dám gian dâm công khai, không sợ người ta không biết hai người dâm đãng như thế nào sao?”
“Anh muốn em đến đây là để xem cô ta chửi mình sao?” Cô nhếch môi thái độ chán ghét nhìn Tống Gia Dịch.
Thấy cô phong thái hôm nay hơn hẳn mình, Thuyên Nhã Hinh tức đến muốn long não. “Cô đừng vội lên mặt. Hôm nay tôi sẽ lột cái mặt nạ này của cô ra dù trả bất cứ giá nào.”
Hắn nheo mắt nguy hiểm nhìn Thuyên Nhã Hinh, nói một cách nhẹ nhàng. “Ầm ĩ đủ rồi. Cô nên về nhà trước khi tôi gọi vệ sĩ đến. Mạch Nha, vào đây với anh.”
Chỉ một câu nói của hắn đã đủ đánh bật Thuyên Nhã Hinh. Cô ta đứng thẫn thờ nhìn hai người đi qua mình.
“Được lắm, hai người chờ đó.” Mặt cô ta đanh lại, tay mò mẫn trong túi rút một vật ra.
Tiếng nói của cô ta kéo hai người quay lại.
Tống Gia Dịch nheo mắt, nhìn vật trên tay cô ta cầm không gì khác đó chính là con dao gọt trái cây.
“Cô muốn tự tử? Hay là giết một trong hai chúng tôi?” Hắn lạnh tanh như là mạng của cô ta không quan trọng, muốn chết thì cứ việc.
Thuyên Nhã Hinh biết con người hắn bạc tình như vậy, nhưng mù quáng tin hắn không tới nỗi nào, có lẽ sống lâu năm bên cạnh nhau, lo cho hắn từng chút nhỏ nhặt thì hắn sẽ cảm động. Đây chính là hậu quả cô ta phải trả cho sự ảo tưởng.
Đã đến nước này rồi cô ta cũng không thiết sống làm gì, muốn nuôi con của cô ta chứ gì ? Được, cô ta sẽ thành toàn cho hai người.
Nhếch miệng cười ngặt ngẽo. “Không ngờ tôi lại thua trong tay một người như cô.” Nước mắt giàn dụa hai má, cô ta không quan tâm, cười càng ngày càng lớn, tiếng cười tuyệt vọng cứ vang mãi vang mãi.
Cũng đã đến lúc phải im lặng mãi mãi rồi. Giơ mũi dao lên, lưỡi dao vừa loé lên sắc kim loại cô ta đâm thẳng xuống người mình.
“Mạch Nha!” Đột nhiên Tống Gia Dịch hét lên.
Bởi vì Triệu Mạch Nha chạy như bay lên phía trước, lúc con dao của Thuyên Nhã Hinh đang đâm xuống cô lấy tay đỡ lấy, con dao xuyên qua bàn tay, cô cắn răng rên lên một tiếng.
Tự tử thất bại, cô ta tức giận trợn hai mắt lên, nhìn Triệu Mạch Nha hét. “TẠI SAO KHÔNG CHO TÔI CHẾT?”
Máu trên tay Triệu Mạch Nha nhỏ giọt xuống nền cỏ từng giọt từng giọt, không khí dường như ngưng trọng, chỉ nghe duy nhất tiếng trẻ con khóc ở trong phòng.
“Nếu cô chết rồi, thì ai sẽ giải thoát cho tôi khỏi mớ hỗn độ này?” Trán Triệu Mạch Nha bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, rất khó khăn mới đè giọng thật thấp để nói rõ ràng một câu.
Giải thoát? Thuyên Nhã Hinh cười lần nữa, lần này tiếng cười thật nham hiểm, thật ác độc, cô ta kề sát mặt Mạch Nha, ánh mắt khinh miệt, thầm thì chỉ cô và cô ta mới nghe thấy. “Cô đúng là cái loại vong ân bội nghĩa. Chẳng phải đứa con nghiệt chủng kia tôi đã giết chết dùm cô rồi sao? Cuộc đời của người phụ nữ khi chưa có chồng thì đừng nên có con, rất là khổ đó. Huống hồ cha của đứa bé lại là chồng của tôi, cô nói có phải nó rất tội nghiệp không? Nhưng mà cô yên tâm đi, trước đó tôi đã giải thoát cho nó rồi cơ mà, hahaha.”
Bụng Mạch Nha quặng lại, trái tim nhói đau như bị ai đánh thẳng vào, cô nghiến răng nghiến lợi kiềm chế tức giận, giọng nói nhẹ tựa lông hồng. “Phải, nhờ có đại ân đó nên tôi mới thẳng tay cướp con ruột của cô. Sinh ra nó rất giống với anh ta và cô, khi ngủ trông cũng thật khả ái. Một đứa con nít một tuổi chưa có sức phản kháng, chưa rõ điều gì trên thế gian này mà lại chết đi, thật thương tâm, cô nói có phải không Thuyên-Nhã-Hinh?”
Đang cười điên cuồng đột nhiên cô ta ngưng bặt, ánh mắt hoảng sợ nhìn Mạch Nha. “Không, cô không dám đâu. Cô rất thương trẻ nhỏ, nó là một đứa trẻ ngoan, cô sẽ không nỡ ra tay. Cô mà giết nó Tống Gia Dịch và nhà họ Tống, nhà họ Thuyên sẽ không bỏ qua cho cô đâu. Cô đừng cố lừa tôi.”
Cô ta, ha ha, có cái quyền gì mà giết con của cô? Trong khi đó cô van xin cô ta vẫn không mảy may động lòng. Ánh mắt Triệu Mạch Nha càng ngày sắc lạnh, máu chảy thấm thành một lỗ loang lớn dưới sân cỏ. Cô lạnh lùng cười. “Từ lúc cô sinh nó đến bây giờ anh ta động vào nó được bao nhiêu lần? Đừng tự lừa dối mình nữa. Cho dù anh ta có biết cũng không trách tôi đâu, bởi vì anh ta vốn dĩ không thương cô và cả đứa bé!”
Một chiêu kích tướng này của Mạch Nha đã thành công khiến Thuyên Nhã Hinh phát điên, gương mặt cô ta dữ tợn nhanh tay đâm một nhát vào người Mạch Nha. Trong lúc mảnh chỉ treo chuông Tống Gia Dịch từ đâu chạy đến kéo Mạch Nha ra, hướng dao lệch đâm phải ngực Tống Gia Dịch lún cán.
“Gia Dịch!”
“Anh…” Cả hai âm thanh đồng thời hét lên.
Thấy máu hắn chảy ra nhiều quá, Mạch Nha hoảng loạn hét lên. “Cấp cứu, gọi cấp cứu!!!”