Triệu Mạch Nha vận động tập thể dục não suốt mười phút qua, suy đoán mọi trường hợp nhưng lại bế tắc với chính suy nghĩ của bản thân.
Bởi vì sự thật chỉ có một. Mà chính Giao Thanh Thuỷ lại nắm rõ sự tình. Rốt cục thì giao tình của hai nhà chúng cô đang ở mức độ nào ?
“Mời bác nói.” Bỏ qua cảm xúc tức giận, Triệu Mạch Nha nghiêm túc lắng nghe.
Bà cũng mệt khi phải giằn co với cô, hơn nữa xem lại, bà là người phụ nữ quý phái đi tranh cãi với một con ranh thật chẳng ra thể thống gì cả. Quá mất khống chế rồi !
“Mẹ của cô-người mẹ cô tưởng chừng rất tốt đẹp, đúng không? Tôi cũng từng xem cô ta tốt đẹp như vậy… Cho đến khi cô ta giật chồng của tôi.” Bà nhắm hai mắt lại, cười giễu bản thân.
Bản thân Giao Thanh Thuỷ lúc nào cũng muốn xoá đi kí ức đau đớn đó. Nhưng mỗi khi bà nhìn thấy di ảnh của chồng mình thì nỗi bi phẫn sâu thẳm trong lòng lại dáy lên dữ dội.
Bà hận Ninh Nhan, chỉ vì không muốn thấy mặt bà ta, bà thậm chí đã rời khỏi quê hương-thành phố Thiên Tân của mình. Bởi vì mỗi khi nhìn thấy bà ta, tất cả kí ức thời cấp ba lại quay về. Những kí ức mà bà sợ hãi phải nhớ lại, sợ hãi luôn cả việc quay trở về Thiên Tân. Bà ghét Ninh Nhan, ghét cả Thiên Tân.
: tên của mẹ Mạch Nha.
Khoảng thời gian đó bây giờ nhớ lại mỗi khoảnh khắc đều là nhát dao chí mạng đối với bà.
Lỗ tai Triệu Mạch Nha lùng bùng mấy tiếng. Cô vừa nghe thấy cái gì vậy?
“Bác chắc chắn điều đó chứ? Đây là một cuộc nói chuyện nghiêm túc về việc hạnh phúc cả đời, mong bác không lấy ra làm trò đùa. Chuyện giữa bác và mẹ con người trẻ chúng con không rõ, nhưng với tư cách một người phụ nữ đã trưởng thành, con khuyên hai người nên giải quyết riêng tư không cần phải liên lụy con cháu.”
Thật biết đánh đòn phủ đầu !
Hay làm sao cho lần đầu tiên có một con oắt dám thả tảng đá lớn vào họng bà.
Bây giờ bà mới thực sự hiểu câu cha mẹ làm con chịu. Bà chắc chắn mấy năm qua cô ta sống không hạnh phúc gì. Có mấy người phụ nữ nghe chuyện liên quan đến mẹ mình mà không tò mò? Cái tính cách này của cô ta thực sự, thực sự… rất rất giống bà thời còn trẻ.
Quá đau khổ vì câu chuyện của chính mình cho nên không thiết phải để tâm câu chuyện của người khác nữa.
Bởi vì quá đau khổ cho nên cảm xúc lúc nào cũng lưng chừng không còn mãnh liệt.
Bà và cô ta chính là đau khổ tột cùng mới giống nhau như vậy. Nhưng mà ít ra cô ta còn dũng khí để đối mặt với nỗi đau của bản thân. Còn bà, chỉ cần nhớ lại là bản thân đã không còn sức lực phán xét điều gì nữa. Vì vậy, bà cứ chôn sâu nó, nhưng tại sao càng chôn sâu lại càng không hạnh phúc?
Bà lắc đầu thức tỉnh mình. Cho dù cô ta và bà có cùng nỗi đau đi chăng nữa thì cũng chẳng liên quan đến bà. Ai bảo cô ta là con gái của kẻ mà bà hận nhất. “Hay cho câu không cần liên lụy con cháu. Không cần biết là chuyện của đời trước hay đời sau. Một khi đã có thù oán thì cả hai đời cũng phải trả cho hết. Tôi chính là muốn nói rõ ràng để cô đừng bám lấy con trai tôi nữa!” Giao Thanh Thuỷ nheo mắt lại, vốn không định mở miệng là rạch người khác một nhát. Nhưng không làm vậy thì cô không từ bỏ. Kiểu người lì lợm như bà thường rất hiểu nhau.
Triệu Mạch Nha bị khí thế của Giao Thanh Thuỷ lấn át. Cứng đờ đứng đó.
Không có động tĩnh gì. Giao Thanh Thuỷ hừ lạnh, nói tiếp : “Nghe cho rõ vào cái sự thật này. Mẹ cô chính là người giật chồng của tôi và hại anh ấy chết. Chuyện không thể tin được đúng không? Đối với một con oắt chưa trải qua tuổi ba mươi như cô làm sao hiểu được nỗi mất mát đó? Nỗi đau bị bạn đâm sau lưng, bị người mà mình yêu thương nhất ruồng bỏ, bây giờ cô còn muốn tôi nếm trải đau đớn bị con trai ruồng bỏ à?” Bà cay nghiệt phán đoán.
Cha của Gia Dịch đã chết ? Và thủ phạm còn là mẹ của cô. Còn có bà ta bị bạn đâm sau lưng? Nói vậy bà ta và mẹ cô là bạn! Còn cả việc dụ dỗ con trai bà ta bỏ đi… Cô ngu ngốc đến mức như thế từ khi nào vậy ?
Triệu Mạch Nha không muốn chất vấn Tống Gia Dịch, vì vậy cô chỉ liếc nhìn hắn. Định đáp lời thì đột nhiên hắn lên tiếng. “Đó là cách tốt nhất để con và cô ấy có thể bên cạnh nhau, nhưng cô ấy lại không làm như vậy. Nếu như mẹ chấp nhận cô ấy ngay từ đầu, con cam đoan cô ấy sẽ là một nàng dâu thảo không khuyết điểm vừa mắt mẹ.”
Hắn nhìn cô cười buồn bã. “Nhưng ai ngờ chuyện lại đi đến bước này. Người cha mà con đã khát khao được noi gương theo đã…”
Trong lòng cô ting tang hai tiếng nhói đau.
Cô tưởng chỉ khi trả thù hắn thì mình mới thực sự hạnh phúc. Bây giờ nhìn thấy hắn vì hạnh phúc của cả hai lại đau đớn như vậy, bản thân cô càng đau hơn.
Hoá ra chuyện đi đến mức này đều tại đời trước tạo nghiệt khiến đời sau phải gánh chịu. Hắn là con của người chủ nợ, đi đòi nợ oán tình thay mẹ mình. Còn cô chính là con của người mắc nợ, đi thay mẹ trả nợ oán tình.
Vậy thì có gì sai khi hắn đối xử như vậy với cô? Vậy thì có gì không đúng khi hắn ruồng bỏ cô, tiếp tay cho kẻ giết hại con cô?
Haha.. Triệu Mạch Nha à Triệu Mạch Nha, chỉ trách mày và hắn có nợ không có duyên. Chỉ trách mày và hắn đã chọn sai thời điểm, sai luôn cả đối tượng.
Cô sai rồi, thực sự là sai rồi.
Khoé môi nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, không biết là cô đang nở một nụ cười nhạt hay đang cười giễu bản thân. Giọng nói của cô lưng chừng không tính từ vang lên. “Nếu như bà muốn đòi tình nợ với tôi, thì đoạn tình duyên giữa tôi và con trai của bà coi như đã trả xong. Còn về mạng người, tôi cũng đã trả chính đứa con tám tháng trong bụng mình cho con dâu bà, à không,… cho cả hai vợ chồng của con trai bà. Triệu gia và Tống gia từ nay hết nợ hết duyên, nước sông không phạm nước giếng!” Sau đó, cô nhìn hắn. Cô từ từ tiến đến, đặt bàn tay lên mặt Tống Gia Dịch, ngón tay hết xoa trên mặt rồi đến đôi mày, dọc theo sóng mũi cao ngất, cô thì thầm. “Em không mong anh sẽ hạnh phúc. Ông trời đã định chúng ta như vậy, em phải nghe theo thôi. Đây là lần cuối cùng em tỏ ra quen biết anh. Cảm ơn anh đã cùng em tạo ra một kí ức khó quên suốt quãng thời gian cấp ba, lên đại học. Tạm biệt anh, mối tình đầu đầy đau thương của em !” Kết thúc bằng một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên môi Tống Gia Dịch. Hai mắt cô đẫm ướt, dứt khoát rời đi.
Triệu Mạch Nha chạy thật nhanh ra khỏi bệnh viện. Bởi vì cô biết hắn sẽ đuổi theo, bởi vì cô sợ mềm lòng khi thấy hắn. Phải, cô còn yêu hắn. Yêu đến cuồng si, yêu đến điên dại. Nhưng ông trời đã định sẵn cho cô và hắn như vậy.
Buông tay thôi. Chuyện trả thù đến đây là chấm dứt !
Không khí, đột nhiên ngột ngạt đến khó chịu…