Heath dựng cổ áo khoác lên, nguyền rủa qua kẽ răng khi một luồng gió lạnh băng luồn vào cổ chàng. Đây là mùa đông đầu tiên chàng ở nơi này, và chàng đã nhận ra rằng New England không phải đất lành cho dân miền Nam lưu lạc. Bàn chân mang ủng của chàng giẫm lạo xạo trên những lớp tuyết dồn lại cứng ngắt từ nhiều cơn bão gần đây. Đã quá nhiều lượt tuyết rơi và băng phủ đến nỗi chàng ngờ rằng họa chăng có đến tháng Sáu tất cả chỗ tuyết này mới tan đi hết.
Dù đang diện áo lông cừu dày như những người bản địa phương Bắc, thì ai cũng thấy ngay chàng chưa sống ở đây lâu lắm. Nước da chàng sậm lại với màu đồng hun cố hữu của những ai đã quen với cái nóng từ mặt trời miền Nam. Chàng cao sáu feet, đặc trưng đó cũng không đủ nói rõ chàng từ Kentucky hay Virginia. Ở đây, chàng vượt hẳn cư dân New England thấp bé mảnh khảnh, và cách chàng nhìn họ trực diện với đôi mắt màu lam dường như làm họ cảm thấy có phần không thoải mái. Ở quê chàng thì người dưng chào hỏi nhau khi họ gặp nhau ngoài đường, còn xứ này có vẻ như người ta không có quyền nhìn thẳng vào mắt một ai đó trừ phi có họ hàng với nhau hay là bạn cũ hoặc đối tác. Chàng tự hỏi chẳng biết sao người Massachusetts không nhận ra họ kì cục tới mức nào. Khó mà giải thích vì lẽ gì họ cứng nhắc và lạnh lùng thế, và làm sao họ lại có cái tính khí lạ đời khỉ gió ấy. Có lẽ thời tiết đã khiến họ trở nên như thế.
Chàng cười khi nghĩ đến đó – nụ cười ấm áp, rạng ngời mà có thời làm rung động con tim tất cả phụ nữ vùng Henrico County – và bàn tay đi găng của chàng siết chặt quanh tay nắm cửa khi chàng chuẩn bị ra ngoài để lấy thêm củi sưởi. Chàng đã dùng hết số củi và than đá khá nhanh để giữ cho căn nhà mới mua hồi cuối xuân còn đủ ấm. Bên ngoài lạnh đến mức muốn huýt sáo cũng khó, nhưng trong lúc đang đi, chàng vẫn huýt một đoạn trong bài “All Quiet along the Potomac Tonight,” nghe cũng khá lọt tai, bản này là một trong giai điệu phổ biến nhất thời chiến. Cha đẻ của nó là một người phương Bắc, nhưng nhạc nghe lọt tai thì vẫn cứ lọt tai.
Dần dần bước chân chàng khựng lại, và tiếng huýt sáo ngưng bặt khi chàng chợt nghe thấy một âm thanh nghèn nghẹt từ hướng dòng sông. Chàng sống trên một vùng đất cao gần bờ sông, và âm thanh mỏng manh ấy chỉ thoảng qua tai chàng, lẫn vào tiếng gió thổi đều đều, tản mát trong đám cây cối cho đến khi nó trở nên khó nhận ra. Nhưng nghe chừng như đó là giọng phụ nữ.
Khó mà tin được nàng có thể thực sự chết ngay bây giờ, chết như thế này, và tại đây. Đúng là điên khi băng qua con sông đang kỳ đóng băng thay vì lội bộ một khoảng dài cỡ một phần tư dặm, nhưng nàng, cũng như bất kỳ ai, đều không đáng gặp họa kiểu này. Sau cơn sốc đầu tiên khi rơi xuyên qua mặt băng, Lucy vùng vẫy kịch liệt giữa những tảng băng và vụn băng nổi xung quanh mình, quờ tay cho đến khi bám được vào thành hố băng
Chưa đầy năm giây sau dòng nước buốt giá đã đẫm qua quần áo ngấm vào trong da thịt nàng, thấu tới tận xương tủy. Tất cả diễn ra quá nhanh, chưa tới một nhịp tim đập. Hơi thở của nàng run rẩy tận sâu trong phổi khi nàng cố ngoi lên, nhưng đôi găng tay hở ngón bằng ca-sơ-mia của nàng trượt trên mặt băng, hết lần này đến lần khác. Mỗi lần bị trượt, nàng lại chìm trong làn nước ngập tới tận miệng.
”Có ai cứu tôi.Có ai…”, giọng nàng vỡ òa khi nàng nhìn về phía cảnh tuyết rơi lờ mờ bên bờ sông, thoáng thấy một vệt khói từ lò sưởi của một căn nhà gần đó. Nàng không thể ngăn mình bật khóc, dù biết điều đó sẽ làm mình kiệt sức nhanh hơn, vì thế nàng kêu cứu bằng chất giọng run rẩy, lời lẽ lẫn vào tiếng khóc thổn thức. ”Tôi đang ở…dưới nước…có ai đó…cứu…”. Phải có ai đó nghe thấy nàng. Ai đó sẽ cứu nàng.
Nhưng rồi chẳng có chuyện gì xảy ra như nàng mong cả. Không có gì đến với Lucy Caldwell, người vẫn được bảo bọc và an toàn suốt cả cuộc đời.. Cùng với nỗi kinh hoàng tột độ, nàng cố gắng lột găng tay ra, và quờ quạng điên cuồng lên mặt băng, ho sặc sụa vì miệng tràn đầy nước. Sức nặng như chì của áo xống cùng váy lót kéo nàng xuống và trong một khoảnh khắc khủng khiếp, nàng hoàn toàn chìm nghỉm. Bị vây hãm bởi bóng tối giá lạnh, nàng vật lộn với sức nặng đang cố kéo mình xuống sâu hơn. Cố ngoi lên mặt nước, tới không khí, không rõ bằng cách nào nàng lại có thể trồi được lên, và đã thở được. Nàng bám chặt lấy một gờ băng và tì má lên, khóc trong tuyệt vọng. Không thể cử động được nữa, nàng không thể buông xuôi.
Lucy nhắm mắt lại, thọc những ngón tay trần vào mặt băng. Không ai biết nàng ở đây. Cha nàng nghĩ nàng vẫn còn ở Connecticut với dì Elizabeth và dượng Josiah… và nàng đã không nhắn gửi gì cho Daniel rằng mình trở về sớm… bởi vì lần tranh cãi mới đây…bởi vì nàng đã sinh sự trước nên anh mới buộc phải cãi vã. Em xin lỗi…nàng nghĩ…không còn cảm nhận được nước mắt lăn trên má. Em luôn làm anh phải đôi co với em…Daniel…
Làn nước buốt lạnh chầm chậm trở nên bỏng rát, và nàng trôi nổi im lìm, nỗi sợ trong nàng dần thành tê cóng. Dòng sông dường như đang trò chuyện cùng nàng, và giọng nói mơ hồ của nó – tiền miên, êm đềm – ngấm vào thần trí nàng.
Có một cô gái đã từng chết đuối trước đây, từ nhiều năm trước. Phải chăng dòng sông đã mang cô ấy đi cũng nhẹ nhàng như thế này? Liệu có phải đây chỉ là một giấc mơ của nàng chăng?
Hãy buông bỏ tất cả đi, bóng tối giục giã.
Ánh nắng,mùa xuân, Daniel…tình yêu…chỉ là giấc mơ… không gì cả.
Bất thình lình một bên tay áo nàng bị tóm lấy bằng một cú siết đủ thô bạo để nàng thấy đau ngay cả trong vô thức. Nàng ngọ nguậy chống lại và mắt nàng run rẩy mở ra. Qua những lọn tóc ướt, nàng thấy một người đàn ông đang nằm dán sát mặt băng gần nàng. Đôi mắt xanh huyền hoặc của anh chuyển sang vẻ mặt tái xanh của nàng, và anh giữ nàng chặt hơn khi anh bắt đầu kéo nàng ra khỏi dòng sông băng. Môi nàng mấp máy như muốn nói nhưng âm thanh duy nhất mà nàng có thể tạo ra là một tiếng hổn hển yếu ớt.
Dường như anh ta đang nói gì đó với nàng nhưng nàng chỉ nghe được tiếng anh ta một cách rất mơ hồ. Nàng cảm thấy anh ta kéo cánh tay mình mạnh hơn, và sau đó nàng lại nhanh chóng chìm vào bóng tối.
Nàng đang được mang đi băng qua rừng cây. Đầu nàng dựa lên bờ vai khoác áo len lông cừu. Trán nàng nép sâu vào đường cong nơi cổ của một người đàn ông. Chân nàng đu đưa nhè nhẹ, chạm vào bên hông người lạ. Người đàn ông đang cõng nàng đi lê qua những đụn tuyết với những sải bước vững vàng đều đặn như một con ngựa thồ, chân anh ta chuyển động nhịp nhàng. Nhận thấy nàng đã tỉnh, anh ta nói khẽ, với cách phát âm giọng miền Nam.
“Tôi đang đi ra ngoài để lấy thêm củi sưởi thì nghe tiếng em. Không biết em đang làm gì ở đó, cưng à, nhưng lẽ ra em nên cân nhắc thay vì đặt chân xuống dòng sông đó chứ. Em không thể nghĩ rằng nó chưa hoàn toàn đóng băng hết ư?”
Giờ mà mở miệng cũng khó chẳng kém gì cố tách rời những miếng sắt gỉ ra khỏi nhau. Lucy cố nói nhưng nàng chỉ nghe một âm thanh rung rung buồn cười. Lạnh quá nên nàng chẳng nói được gì, thậm chí quá lạnh để có thể nghĩ ngợi bất cứ điều gì.
“Đừng lo. Em sẽ ổn thôi.” Anh ta nói nhỏ, và trong lúc nàng vừa sốc vừa buồn khổ, giọng anh nghe sao mà tàn nhẫn đến thế. Áo váy nặng trĩu và buốt lạnh dán sát vào nguời khiến tay chân nàng đau nhức. Từ bé đến giờ, những vết cắt, chút trầy xước hay những lúc sầu não của nàng đều được quan tâm ngay và được thương cảm bao nhiêu. Nàng chưa bao giờ thấy đau đớn thế này, hoàn toàn kiệt quệ, bị bủa vây và chẳng chút xót thương. Tình cảnh này thật khốn khổ, và nàng chợt nhận ra mình không đủ sức chịu đựng điều đó. Nàng bắt đầu khóc yếu ớt, và bật ra một lời nguyền rủa khe khẽ.
Heath nâng nàng cao hơn trong tay cho đến khi đầu nàng dựa vững hơn vào vai chàng. Môi chàng ngay cạnh tai nàng, và chàng thì thầm với nàng “Xem cái tai nhỏ nhắn đang lạnh cóng hết cả rồi này. Nghe tôi nhé, em cưng. Sẽ không lâu đâu, rồi em sẽ ổn hơn rất nhiều. Tôi đang mang em vào một căn phòng dễ thương và ấm cúng có lửa sưởi nữa. Chúng ta sắp tới nơi rồi. Đừng khóc. Cố thêm một vài phút nữa thôi, và chúng ta sẽ nghĩ xem phải làm sao để em bớt lạnh.”
Chàng đang nói với nàng như thể nàng chỉ là một bé gái, mặc dù nghe có vẻ hạ cố thái quá, nhưng nàng vẫn cảm thấy thoải mái với sự dỗ dành đó. Mặc dù chàng nói “gần tới”, nhưng dường như cả một giờ sau họ mới tới được một ngôi nhà nhỏ, ấm áp, Lucy gần như hoảng loạn khi nàng nhận ra nàng không còn bất kì cảm giác nào từ phần cổ trở xuống. Nàng bị liệt rồi chăng? Nàng có mất đi ngón tay hay ngón chân nào không? Nỗi hoảng sợ giữ cho nàng im lặng và người lạ mang nàng vào trong nhà. Sau khi đóng cửa lại để ngăn những cơn gió tuyết cuồn cuộn ập vào, chàng đặt nàng lên sofa một cách cẩn thận. Chàng dường như không để ý bộ quần áo ướt sũng và mái tóc ướt của nàng làm ẩm đồ nội thất của chàng ra sao. Căn phòng được thắp sáng bởi một ngọn lửa chói mắt từ cái lò sưởi bệ gỗ. Lucy có thể thấy hơi ấm của nó nhưng không thể cảm nhận được. Răng nàng đánh lập cập nghe thấy rõ, hòa vào tiếng nổ lách tách hừng hực của ngọn lửa.
“Em sẽ ấm lên ngay thôi.” Heath nói và bỏ thêm củi vào ngọn lửa đang cháy sáng.
“Co…còn lâu.” Lucy cố gắng nói, run dữ dội.
Chàng cười khẩy, đặt một cái mền xuống cái ghế gần đó. “Có đấy. Anh sẽ làm em ấm lên nhanh tới nỗi em sẽ hỏi xin một cái quạt và một cốc trà đá
“Tôi không cảm thấy được gì cả.”, nước mắt long lanh, ngân ngấn trong mắt nàng, và chàng quì bên sofa, kéo một lọn tóc ướt ra khỏi mặt nàng.
“Tôi đã bảo em đừng khóc…Tiểu thư Lucinda Caldwell. Đó là tên của em, đúng không?” nàng gật đầu, run lẩy bẩy từng cơn.
“Tôi đã thấy em làm việc ở cửa hàng của cha em” chàng nói tiếp, cởi cái khăn chòang cổ casơmia đang nhỏ giọt ra khỏi cổ nàng, “Tên tôi là Heath Rayne…và em nên biết, Lucinda, rằng trong một thời gian dài tôi đã lên kế hoạch để làm quen em. Tôi không chọn được tình huống, nhưng chúng ta sẽ cố làm cho nó tốt nhất có thể.” Chàng cởi nút áo choàng của nàng nhanh gọn, trong khi mắt nàng đảo quanh và răng nàng đánh lập cập mạnh hơn.
“Lucinda. Em cuộn tròn người cứ như là con sên vậy. Tôi cần em hợp tác một chút. Hãy để tôi xoay lưng em lại nào.”
“Không.”
“Tôi không làm đau em đâu. Tôi đang giúp em. Làm cho mọi việc dễ dàng hơn với tôi đi, Lucy, và lật người lại. Ừ, như thế đó…” một cách nhanh chóng, những ngón tay của chàng tìm tới hàng nút trên cái váy đi dạo ướt sũng của nàng, cởi lớp dây buộc áo và kéo nó mở ra. Nàng nép mình lại tránh khỏi chàng khi nàng nhận ra chàng đang làm gì. Chưa có người đàn ông nào từng cởi trang phục của nàng trước đây. Nhưng đó là việc cần thiết, và nàng thì không thể tự làm được. Nàng cố gắng tự thuyết phục bản năng đừng chống cự lại chàng.
“Thật may là dòng sông đang có dòng chảy khá chậm.” chàng lưu ý về-thực-tế. “Nếu không thế, cái mớ váy lót và tất cả những…diềm xếp đăng ten này… ắt hẳn sẽ kéo em xuống nhanh hơn nhiều.”
Lucy nhắm mắt lại, không chú ý rằng nước mắt vẫn đang lăn trên thái dương nàng cho đến khi chàng lau nó bằng một góc chăn. Một cách khéo léo, váy của nàng, một chiếc váy dạ tiệc hợp thời trang, cái khung căng váy có thể gấp lại được và tất cả váy lót của nàng đều được cởi ra. Rất nhiều nút trên cái ủng của nàng, làm cho Heath rì rầm nguyền rủa khi chúng rơi lung tung trên sàn. Dải dây buộc áo nịt ngực của nàng vẫn ướt đẫm và dường như không thể nới lỏng ra. Nhăn nhó, chàng kéo ra một cái mác (dụng cụ dùng để săn thú) với cái mũi bén từ áo ghi lê của chàng và cắt những dải dây cứng đầu. Mũi mác bằng xương cắt được sợi dây, áo nịt ngực của Lucy nới lỏng ra, làm cho nàng thở một cách yếu ớt trong lúc cái mác có vẻ như sắp cắt vào xương sườn nàng. Heath ngừng lại trong một phần giây trước khi móc những ngón tay vào bên dưới cái coocxê ngoài đang nhỏ giọt của nàng. Nàng thậm chí còn cứng người hơn nữa, điều này cứ như không thể nào xảy ra được. Đây chắc hẳn là một cơn ác mộng. Đó là lời giải thích duy nhất cho những gì đang xảy đến với nàng.
“Tôi xin lỗi.”, chàng thì thầm, cởi cái áo coocxê ngoài mỏng manh và cái quần đùi lót nàng đang mặc. Nàng nghĩ mình nghe thấy một tiếng hít thở nhẹ, nhưng âm thanh đó có vẻ như là tiếng sột soạt của tấm chăn khi chàng tiếp tục quấn nó quanh nàng. Chàng bọc kỹ nàng lại, tới mức chỉ còn mỗi đầu của nàng ló ra bên ngoài. Cái lạnh đang ngấm vào trong những khớp xương của nàng, làm cho nàng rên rỉ đau đớn và khiến đầu gối cũng như khuỷu tay nàng cứng lại. Nhấc lấy nàng đang được bọc trong chăn một cách dễ dàng, Heath ngồi xuống trên chiếc ghế gần ngọn lửa, bế nàng trong vòng tay rắn chắc. Thậm chí qua tấm chăn, nàng cũng có thể nhận thấy cánh tay của chàng rắn như đá.
“Daniel. Tôi muốn gặp Daniel.” Nàng nói khi những giọt nước mắt lạnh buốt lăn dài. Nàng đã quên rằng chàng không hề biết Daniel là ai.
“Hãy để tôi giúp em.” một bàn tay to lớn, ấm áp di chuyển và đặt lên trán nàng, gạt mớ tóc rối ra phía sau, trượt xuống vuốt ve nhẹ nhàng đôi gò má tê tái bằng lòng bàn tay của chàng.
“Chân tôi đau quá. Đầu gối của tôi cũng nhức…”
“Tôi biết. Tôi đã từng trải qua những chuyện như thế này rồi.”
“Không như thế này…này.. đ… đâu”
“Tôi chắc chắn là cũng khủng khiếp như thế này.” Chàng cúi xuống mỉm cười với nàng. “…Và vẫn còn sống để kể về chuyện đó đấy. Vậy là đã có hy vọng cho em rồi đấy nhé.”
“Khi nào…?”
“Vào năm , trong cuộc vây hãm ở Richmond, tôi khi ấy đang săn vài tay thiện xạ, và đang nằm trên một vũng băng. Địa ngục không hẳn phải nóng đâu em yêu. Nó lạnh, rất rất lạnh.”
“Anh chiến đấu chống lại…chúng tôi.”
Khi nàng nhướn mi mắt lên, nàng thấy anh đang chăm chú nhìn mình, đôi mắt xanh kì lạ của chàng đang đong đầy sự thương hại và một điều gì đó mà nàng không thể hiểu được. ”Ừ. Tôi xuất thân từ Virginia.”
“Sao anh lại ở… đây?”
Chàng không nói gì cả, chỉ quay mặt ra khỏi nàng và nhìn vào ngọn lửa. Cánh tay chàng siết chặt thân thể run rẩy của nàng, vẫn ôm nàng như thế. Lucy nghĩ nếu hoàn cảnh của mình ít khủng khiếp hơn, nàng có lẽ đã chết vì sửng sốt. Nàng chưa bao giờ b một người miền Nam nào chạm đến, nói chi tới chuyện được ôm trong tay như thế này. Nhưng dẫu cho anh ta là ai hay là cái gì, nàng vẫn cảm thấy dễ chịu khi được ôm chặt, được bảo vệ khỏi cái lạnh thấu xương.
“Đỡ hơn chưa?” rốt cục thì chàng đã hỏi.
“Chưa. Tôi… đông cứng…từ bên trong…trong tận xương ấy.”
Heath nhích nàng sang bên một chút và lôi từ trong áo ghi lê của chàng ra một bình rượu bằng bạc bóng loáng, phản chiếu mập mờ ánh lửa. “Một ít thứ này có thể giúp đấy.”
“Cái gì vậy?”
Chàng vặn nắp ra khỏi bình và nàng lập tức ngửi thấy mùi hăng hắc của rượu mạnh.
“Tôi không thể.” nàng mở to mắt với sự kinh hãi. Nàng đã được nuôi dạy một cách nghiêm khắc rằng uống rượu là xấu xa và dẫn tới tất cả mọi loại cư xử vô đạo đức, đặc biệt là với phụ nữ. Cha nàng và giám mục của nhà thờ First Parish, Grindall Reynolds, luôn luôn nói như vậy.
“Cái này sẽ ngấm vào xương của em ngay lập tức. Mở miệng ra, Lucinda.”
“Không, không”, nàng có lẽ đã có thể vùng khỏi chàng nếu như tấm chăn không bó chặt nàng đến như thế. Chàng dễ dàng chen cái miệng bình vào giữa môi nàng, nghiêng cái bình, đổ đầy vào miệng nàng một dòng whiskey nóng cháy. Nàng nuốt xuống và nghẹn thở, sau đó nuốt xuống một lần nữa cho đến khi dạ dày nàng dường như bị lửa thiêu đốt. Chàng lấy bình rượu ra. Ho sặc sụa, Lucy liếc nhìn chàng rồi cố hết sức thở lại. Ngay khi vừa lấy lại bình tĩnh, nàng mở miệng như muốn nói gì đó nhưng nàng lại nhận thấy miệng bình nằm ở môi mình một lần nữa. Lần này thì rượu trôi xuống cổ họng dễ dàng hơn, và nàng uống một cách miễn cưỡng, đầu nàng bị giữ chặt lại bằng cánh tay cứng ngắt của chàng. Với một âm thanh như đầu hàng, nàng vùi mặt mình vào vai chàng và chàng nhanh chóng đẩy cái bình ra. Chưa có ai cư xử thô lỗ với nàng thế này bao giờ. Nàng sẽ kể với cha chuyện này, ngay khi nàng có thể. Heath dường như đã đoán ra được ý nghĩ của nàng nên đột nhiên chàng cười toe. Khi chàng nhìn xuống gò má nàng và nhìn thấy một vệt whiskey dính trên đó, chàng chùi giọt rượu bằng đầu ngón tay, những ngón tay dài.
“Thật đáng xấu hổ, em yêu…em đang hếch mũi lên với loại rượi bắp ngon tuyệt của miền Nam đấy. Các loại rượu ở đây còn âu mới sánh bằng __.”
“Đừng.” nàng nói, thu mình lại trước sự đụng chạm của chàng. Và thật ngạc nhiên, chàng không hề thu tay lại hay luống cuống bởi sự cự tuyệt của nàng. Chàng chỉ cười nhẹ nhàng.
“Để làm dịu tinh thần của em thôi mà, không, tôi chẳng hề lợi dụng tình cảnh bất khả kháng của em. Dù em nhỏ nhắn dễ thương thế kia.”
“Không đúng.” nàng chuếnh choáng cãi lại. “Tôi trông như…một thứ gì đó…anh đã…kéo lên từ dưới sông…mà chính xác là…tôi thế đấy.”
“Em là thứ hấp dẫn nhất mà tôi từng ôm trong tay. Tôi thấy là em không tin tôi. Em có thể tin tôi không?”
“Anh là người miền Nam.” Lucy nói khó khăn, đầu nàng quay mòng mòng vì rượu whiskey. Hơi nóng của rượu đang cháy từ sâu bên trong nàng.
“Trước khi chiến tranh bắt đầu thì tôi là đảng viên đảng Hợp Nhất.” Chàng nói như đang dàn hòa. “Tôi chắc điều đó làm cho tôi đáng được thông cảm hơn, phải không nào?”
“Không”
Chàng cười trêu cơn say rượu và cả sắc hồng đã trở lại trên gò má nàng.
“Em thật đáng ngưỡng mộ.” giọng chàng khàn khàn. “Nàng Yankee bé bỏng đáng thương.”
Nàng vừa tức tối vừa bị mê hoặc bởi cách chàng gọi nàng trong cái âm điệu ngọt ngào nhẹ nhàng ấy, như thể nàng là ai đó cần được chiều chuộng và ấp ủ. Nàng chưa bao giờ bị người đàn ông nào đối xử như với trẻ con một cách quá đáng thế cả, thậm chí với Daniel cũng không. Nhắm mắt lại để khỏi thấy ánh lửa chập chờn đang nhảy múa trên vách, nàng thở dài mệt mỏi bên cổ của Heath. Cơn đau âm ỉ bây giờ đã dịu lại ở mức có thể chịu đựng được, và nó đang biến mất dần từng chút, từng chút một.
“Hãy sớm đưa tôi về nhà.” Nàng thì thầm, dựa vào chàng.
“Ngủ đi cưng. Anh sẽ chăm sóc cho em.”
Khi Lucy rơi vào giấc ngủ mệt lử, nàng đối mặt với những hình ảnh mơ hồ và những g lộn xộn : kí ức về khoảng thời gian lớn lên với Daniel, sự đối kháng giữa họ trở thành tình bạn, tình bạn của họ trở thành thứ cảm xúc sâu đậm hơn; Daniel phải rời nhà đi nghĩa vụ chiến tranh, đẹp trai và gọn gàng trong bộ đồng phục màu chàm đỏ chỉnh tề, đôi mắt nâu của chàng lấp lánh và khuôn mặt chàng trông thật thu hút bởi bộ râu quai nón hình lưỡi liềm mượt mà. Daniel – tình yêu của nàng, nhưng không phải tình nhân của nàng.
Nàng nhớ chuyến thăm nhà đầu tiên của Daniel sau khi miền Nam đầu hàng. Trong niềm vui sướng của nàng, nàng nhận thấy chàng có vẻ mệt mỏi và già dặn hơn nhiều, mắt chàng vẫn sẫm màu và ấm áp, nhưng không còn lấp lánh như xưa nữa.
“Daniel!” nàng háo hức gọi tên chàng khi chàng bước xuống xe lửa. Nàng đã yêu chàng nhiều năm với lòng hâm mộ mà một cô bé có thể dành cho chàng, nhưng bây giờ nàng đã mười bảy tuổi, và nàng muốn chàng với tất cả nhiệt tình và đam mê của một phụ nữ. Dù cho gia đình và tất cả bạn bè của chàng đều đến để đón chào, chàng vẫn quay sang nàng đầu tiên.
“Lucy, phải em đây không?” chàng hỏi và dang rộng tay, nàng lao vào vòng tay ấy với nụ cười chứa chan hạnh phúc.
“Anh có nhận được thư của em không? Anh có đọc nó chưa? Anh có…”
“Anh đọc tất cả.” Chàng cúi xuống và hôn nàng nhẹ nhàng. “Anh giữ lại tất cả những lá thư đó, từng lá một.”
Nàng nhớ khi Daniel cầu hôn nàng, cánh tay chàng ấp áp và chắc nịch ôm quanh người nàng, làn môi muợt mà của chàng trên môi nàng.
“Chúng ta chưa thể kết hôn ngay bây giờ.” Chàng nói. “Chúng ta phải đợi một hoặc hai năm trong khi anh xác lập vị trí vững vàng tại hãng hỏa xa đã.”
“Em muốn anh ngay lúc này…”
“Anh muốn trao cho em nhiều, nhiều điều lắm. Đợi anh, Lucy. Hứa với anh em sẽ không rơi vào vòng tay của bất kì ai khác.”
“Em sẽ đợi mãi mãi.” nàng nói với chàng, nước mắt sáng lên trong đôi mắt màu nâu đỏ của chàng. ” Anh sẽ không bao giờ mất em…Em sẽ mãi là của anh cho đến khi anh còn cần em…mãi đến khi anh còn yêu em.”
Ba năm, ba năm đằng đẵng vừa của nh vừa chẳng thuộc về nhau. Chàng vẫn chưa sẵn sàng để cưới nàng, và vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy chàng sẽ sớm cưới nàng. Trong khi ấy, nàng sẵn lòng hiến dâng tất cả những gì chàng cần ở nàng, tất cả những gì mà nàng phải cho chàng, nhưng họ vẫn chưa bao giờ ăn nằm với nhau. Một quý ông lịch thiệp từ bản chất, chàng sẽ không bao giờ làm chuyện đó với nàng trước đêm tân hôn. Chàng là người đàn ông danh giá, và cái danh giá ấy khống chế chàng mạnh mẽ hơn cả tình cảm. Bền bỉ và bồn chồn, nàng bám lấy chàng với những lời khẩn khoản.
“Daniel…hãy nói với em rằng anh yêu em. Ở lại với em đêm nay… ở lại với em đi.”
Chàng đặt nụ hôn nhẹ nhàng ấm áp và có chút hoài nghi lên trán nàng, miệng chàng ấn vào thái dương nàng, mơn trớn má nàng và làn da mỏng manh bên dứơi mắt nàng. Nàng thở dài, lặng yên gần gũi hơi ấm từ cơ thể chàng. “Shhhhh……..” chàng thì thầm, nâng niu khuôn mặt nàng và áp mặt nàng vào vai chàng. “Ngủ ngoan nào…ngủ đi…”
Ánh nhìn màu lam ngọc của Heath chậm chạp thám hiểm khuôn mặt nàng. Lucinda Caldwell, ngủ trong vòng tay chàng. Chàng lắc đầu ngờ vực. Định mệnh chỉ giáng một đòn, và tất cả những kế hoạch được-tính-toán-ngon-lành của chàng đều thành vô dụng và bị ‘cho de’ hết. Ai có thể nghĩ ra nàng lại dễ dàng đến với chàng như thế chứ? Chàng nâng niu hình vóc nhỏ bé và yếu ớt của nàng, thử cảm nhận nàng trong tay chàng. Vừa tay không chê được chỗ nào. Thật nhỏ nhắn, nhỏ nhắn đến muốn cắn, và khêu gợi một cách đáng ngạc nhiên.
Chàng đã từng thắc mắc nàng trông như thế nào khi nhìn gần – làn da ấy như thế nào, hàng chân mày kia có hình dáng ra sao, và bờ mi nàng dài bao nhiêu. Bây giờ, câu trả lời đang nằm ngay trước mắt chàng, và sự hiếu kì của chàng càng được thỏa mãn hơn. Chàng đã từng thấy nàng trước đây, đủ để biết được nàng có nụ cười tươi tắn, đầy sức mê hoặc, và nàng đi trên đường với những bước chân hoạt bát. Bây giờ thì chàng biết những chi tiết mà chàng nghĩ không ai khác có thể biết được – đường cong tự nhiên trên thân thể nàng, màu da tai tái mịn màng hoàn hảo của nàng, nốt tàn nhang trên ngực trái của nàng.
Nàng trẻ trung không tin nổi, với đôi gò má ươn ướt nước mắt, làn da như em bé. Khuôn miệng rộng đầy mời gọi với đường nét sắc sảo. Chân mày nàng màu nâu và hơi xếch. Sự kết hợp giữa những nét tương phản đó và khuôn mặt tròn trĩnh của nàng cho nàng vẻ ngoài trẻ thơ không thể nhầm lẫn. Càng nhìn nàng, Heath càng bị mê hoặc. Có người đàn ông nào cưỡng lại được sự mong manh, ngọt ngào và nổi bật của khuôn mặt này kia
Lucy trở người và rên rỉ, nhận thấy cơn đau khủng khiếp trong đầu khi nàng nỗ lực mở mắt ra. Liếc mắt, nàng nhìn chăm chú từ căn phòng ngủ được thắp sáng lờ mờ, đến bộ màn cửa treo bên khung cửa sổ đã được đóng chặt. Một vệt nắng ban mai hé qua rìa rèm cửa, báo hiệu trời đã sáng.
“Cha?” nàng hỏi nhọc nhằn khi thấy có người đang vào phòng. Giọng nàng nín bặt khi nàng nhận ra người vừa mới vào không phải là cha, và nàng nhớ ra chuyện gì đã xảy đến với mình. Mặt nàng trắng bệch. “Ồ! Anh là …”
“Heath Rayne,” chàng nói, bước lại gần giường nàng với những bước nhẹ nhàng. Nàng ngay lập tức nép người lại tránh khỏi chàng, bất thần giật mạnh tấm chăn đã được kéo cao tới cằm, trông giống một bức biếm họa về gái trinh quyến rũ tới nỗi khoé miệng của Heath phải nhếch lên.
“Đừng nói với tôi là em không tin tôi, Lucinda. Với việc kiềm chế được ham muốn một cách đáng khen tối hôm qua, tôi xứng được nhận huy chương đấy, không đùa đâu.”
Trước khi nàng có thể chuyển động hoặc phản kháng, thì bàn tay chàng đã ấp trước trán nàng, gần như phủ kín đầu nàng khi chàng đo nhiệt độ của nàng. Đầu ngón tay cái chàng sượt nhẹ qua mạch máu đập nhịp nhàng ở thái dương nàng trước khi chàng lấy tay ra. Nàng không thích cách chàng chạm vào nàng, cứ như thể chàng sở hữu nàng vậy. “Một cơn sốt. Không có gì ngạc nhiên cả, với những chuyện đã xảy ra hôm qua.” Chàng thoải mái thả người xuống cái ghế gần đó.
Phải tốn một vài phút nàng mới có thể ráp những suy nghĩ rời rạc của mình lại với nhau. “Anh kéo tôi ra khỏi dòng sông…”
“Đúng thế.”
“Tôi…tôi thậm chí còn chưa cảm ơn.”
“Chẳng có vấn đề gì khi kéo một tạo vật nhỏ nhắn như em đâu.”
“Nhưng anh là người miền Nam. Còn tôi là người miền…”
Chàng nhìn nàng với vẻ mất tinh thần đầy giễu cợt. “Và em nghĩ là một người miền Nam không đưa tay ra cho người khác khi họ cần à, thậm chí khi người đó là một tên Yankee?”
“Ừm…”
“Đừng có trả lời.” Chàng cười buồn. “Tôi nói với em một điều, Lucinda, ngay cả một kẻ thù suy đồi của đảng Hợp nhất cũng thấy rõ em quá ngon lành để trở thành thức ăn của đám cá pecca nhỏ đói bụng đấy.” Nàng có lí do để chắc chắn rằng chàng đang trêu tức mình, nhưng nàng không biết phải đáp trả như thế nào. Thật đáng báo động khi có một người lạ đối xử với nàng một cách thân mật và tuỳ tiện như thế, như thể chàng đã quen nàng từ lâu rồi vậy. Không màng đến những gì chàng anh đã làm cho nàng hay sự kiềm chế chết tiệt nào đó của chàng tối qua, chàng làm nàng bực bội.
“Tôi muốn về nhà ngay bây giờ.” Nàng do dự nói.
" Tôi biết em muốn gì, Lucinda. Nhưng không may, em đang sốt và tôi có thể cho em ra ngoài hoặc giả tống em trở lại cái lỗ trên sông kia kìa. Và cả hai chúng ta đều không có khả năng ra ngoài ngay bây giờ. Tuyết vẫn còn đang rơi. Một trong những cơn bão phương Bắc trứ danh của em dường như đã quyết định làm một chuyến ghé thăm dài ra trò đấy. "
“Ôi không! Tôi không thể ở đây. Tôi không thể.”
“Có ai đang tìm em không? Cha em?”
“Không. Ông nghĩ tôi đang thăm dì dượng mình ở Connecticut. Ông không biết tôi trở về sớm hai ngày. Tôi đón xe lửa và cố gắng đi bộ về từ ga…”
“Và tự đáp xuống giữa dòng sông. Cưng à, em có ai đó để ý trông chừng em không?”
“Cha tôi. Và hôn phu của tôi, Daniel Collier. Và chẳng ai trong số họ thích anh gọi tôi bằng…cái tên đó. " (Ý nói cái tên " cưng " )
" Nhưng nó hợp với em, cưng à. " Chàng nhấn mạnh từ đó như để chọc tức nàng. Và đôi mắt xanh ánh lên khi chàng trao nàng một nụ cười lười nhác. " Tôi nghĩ rằng họ cũng sẽ không thích em ở trên giường của tôi luôn. "
" Họ sẽ không thể biết được chút gì trong chuyện này. Tôi phải đi. Phải có cách nào đó… "
" Em nghĩ em có thể giữ bí mật những chuyện xảy ra hôm qua được à
" Tôi phải làm. Tôi sẽ gặp những vấn đề khủng khiếp với cha tôi và với…với Daniel…Daniel sẽ gây gổ kịch liệt với anh cho xem. "
" Em nghĩ anh ta chiếm được ưu thế so với tôi ? " Chàng tư lự.
Khả năng ấy thật đáng ngờ. Nhưng nàng sẽ chẳng đời nào thừa nhận. " Anh ấy đúng là vậy đấy. Anh ấy là một anh hùng trong chiến tranh, một tay thiện xạ, anh ấy có một tủ đầy huy chương. "
" Ồ. " Chàng ngừng lại, trầm ngâm. " Tôi cho rằng chúng ta nên giữ bí mật vụ này. "
" Anh hoàn toàn đếm xỉa gì đến thanh danh của tôi. Anh chỉ lo lắng cho sự lẩn trốn của chính anh. "
" Tôi e là vậy đấy. Anh muốn dùng những năm cuối cùng để giữ bí mật. " Nâng bàn tay và cẳng tay lên, chàng vẩn vơ xem xét chúng, sau đó nhếch môi một cách giễu cợt với nàng. Nàng ngập ngừng cười lại chàng, lần đầu tiên thực sự nhìn chàng. Chàng thật khác với những người đàn ông mà nàng đã từng biết. Chàng đẹp trai, nhưng đẹp trai theo một cách hoàn toàn khác với vẻ đẹp nàng đã quen. Có nét trần tục và hoang dại trong chàng, dù bộ đồ chàng mặc hiển nhiên rất đắt tiền cũng không thay đổi được ấn tượng đó. Chàng là một trong những người đàn ông lực lưỡng nhất mà nàng từng thấy. Vai chàng thật rộng bên dưới cái áo sơ mi màu trắng hàng may đo. Quần màu xám không nhăn nhúm hay xắn ống vừa vặn với cắp hông chắc nịch. Bắp đùi đầy cơ hơi căng khi chàng ngã người ra ghế.
Để lấy lại cân bằng, Lucy ném tầm mắt ra khỏi cặp đùi của chàng, chiếc cúc đóng bên ngoài quần, ngực và vai, rồi trở lại với khuôn mặt chàng. Thấy sự bối rối của nàng, chàng cười theo cái cách ngụ ý rằng chàng đã biết nàng quan sát cơ thể chàng với cái nhìn thường thấy nơi những cô gái mới lớn. Ít ra thì, cũng không hớ hênh đến như thế.
Mắt chàng thật xanh, thật sống động tương phản với làn da rám nắng đến mức màu mắt trông như màu lam ngọc.
Có một vết sẹo mỏng chạy theo thái dương chàng và gần chạm đến đuôi mắt, biến mất theo những vết nhăn hằn lên khi chàng cười. Một ấn tượng ngang tàng, cái sẹo đó. Nó làm cho vẻ đẹp trai của chàng trở nên cá tính hơn và làm nổi bật cái vẻ ngoài ăn-chơi-trác-táng của chàng. Quay mặt đi, nàng nhích người trên nệm lông ngỗng, cố tìm cảm giác dễ chịu. Ngay lập tức Heath đứng dậy, người qua nàng và lôi chiếc gối từ một góc giường ra. " Đây, để tôi đặt nó duới lưng em. "
" Cảm ơn, Tôi có thể tự làm được… "
" Tôi không muốn em động đậy dù một ngón tay, em có nghe không ? "
Trượt một cánh tay ra sau lưng nàng, chàng nâng nàng lên đủ để nhét cái gối vào đúng chỗ. Trong một vài giây, Lucy không bận tâm về bất cứ thứ gì ngoài sức mạnh của cơ thể chàng, dễ dàng đến tức cười khi chàng có thể nâng trọng lượng của nàng lên như vậy. Có một mùi thơm ấn tượng bám vào làn da và quần áo chàng, mùi hương ngan ngát của sự sạch sẽ, khỏe mạnh và đầy sức sống. Đó là mùi hương tuyệt nhất mà nàng từng ngửi. Dĩ nhiên, nàng lập tức chỉnh lại mình một cách trung thành, mùi của chàng không tuyệt bằng Daniel, người luôn dùng nước hoa đắt giá từ New York.
Khi Heath để nàng xuống và trở lại cái vẻ uể oải khi ở trên ghế, nàng đột ngột nhận ra vẻ ngoài của chàng hoàn toàn khác với đàn ông miền Bắc, chàng hoàn toàn không để râu. Nàng đã từng thấy những người đàn ông để tóc mai dài, râu con kiến hay ria mép. Một bộ ria mép hình lưỡi liềm như của Daniel, những bộ râu ghi đông với chóp xoăn tít, hình móng ngựa, hay loại râu gọn gàng mà đa số những người đàn ông trong quân đội thường có. Nhưng chẳng có thứ gì tinh tế đến thế về vẻ ngoài của người đàn ông này. Đường nét cái hàm của chàng dường như bắt đầu từ sự cân đối, như là đường viền quanh cái miệng ngay ngắn của chàng. Nàng thắc mắc trong một giây mất tự chủ, sẽ như thế nào nếu hôn một người đàn ông mà không phải có cảm giác nhồn nhột từ bộ râu.
Mày phải biết xấu hổ chứ, Lucy Caldwell, nàng lập tức mắng mỏ mình.
" Có điểm nào em đặc biệt thích không ? " Heath hỏi một cách lười biếng.
Đột nhiên nàng không còn cảm thấy sợ chàng nữa. " Anh trông giống bất cứ ngưởi miền Nam quá khổ nào, theo tôi biết. "
" Họ nuôi chúng tôi cao hơn khi ở miền Nam đấy. Những người miền Bắc khẳng khiu các người dành quá nhiều thời gian trong nhà. Và đến Chúa cũng biết các người không ăn uống tử tế… "
" Đa số chúng tôi đều ăn uống đầy đủ. "
" Nếu em cho rằng cá và món súp sôđơ (một món ăn gồmá hay trai hầm với hành và thịt muối) là đủ chất. Ở Virginia, chúng tôi chất đầy những đĩa thức ăn với đồ ăn thật sự, chứ không phải là những miếng bột nhão mà các người gọi là bữa ăn. Một chút này, một chút kia, một gã đàn ông có thể ăn ngày này qua tháng nọ mà chẳng bao giờ no được…"
" Anh đến đây được bao lâu rồi ? "
" Gần một năm. "
" Đâu có vẻ như anh không thể chịu được cách nấu ăn của chúng tôi- thậm chí nếu chúng tôi chẳng thường xuyên phục vụ cốc tai quả đào hay gà nướng. "
" Ôi ! Gà nướng… " Chàng nói vẻ thèm thuồng. " … hoặc jambông hun khói, đậu đen và thịt heo muối xông khói…hay khoai lang nghiền… "
Lucy không thể không cười. Chàng có sức mê hoặc tự nhiên đến nỗi khó có thể chối từ. Bỗng nhiên nàng muốn dọn cho chàng một bữa tối thật ngon : thịt bò muối ăn với bắp cải, bánh mì nâu ướp hương mật mía được hấp trong nhiều giờ, và món bánh táo tráng miệng.
Điều đó sẽ cho chàng thấy tài nghệ nấu ăn của người miền Bắc hoàn toàn có thể thỏa mãn khẩu vị của chàng như bất kì thứ gì mà chàng đã ăn ở miền Nam.
" Sao anh lại chuyển tới Concord ? " nàng hỏi, và những tia lấp lánh trong ánh mắt màu lam ngọc của chàng đột ngột biến mất.
" Thật khó để giải thích cho em hiểu. Bây giờ thì chiến tranh đã kết thúc và công cuộc Tái kiến thiết… "
" Công cuộc Tái kiến thiết. Như hầu hết những người chung quanh đây, anh chẳng biết gì về việc đó cả. "
" Tôi biết chứ. Nó giúp cho miền Nam tự lực cánh sinh… "
" Và vực chúng tôi dậy bằng những trụ chống mục ruỗng. Tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi tại sao người ta lại mong chúng tôi tỏ ra vui vẻ khi các người chiếm lấy những tòa báo và quyền bầu cử của chúng tôi mà không cho chúng tôi nói bất kì một lời nào về chuyện đó. "
" Rõ ràng là phải cần một ít thời gian để miền Nam có thể tự phục hồi lại chứ. " Lucy phản đối với một thái độ đường hoàng. " Nhưng rốt c… "
" Rốt cục à ? Không bao giờ. "
" Nhưng ý anh là sao ? Dĩ nhiên chuyện sẽ như vậy. "
Chàng nhìn nàng với vẻ chăm chú khiến nàng hoang mang, và trình bày nhẹ nhàng. " ……cách sống của các bạn đã đổi thay ra sao, và những gương mặt mang nụ cười thanh xuân đã thay vẻ ngoài rồi . Nhưng thời điểm đó đã qua … và những quân nhân chỉ chừa lại cho các bạn một chút nhỏ nhoi trừ nỗi cô đơn và quá khứ."
Nàng nhìn chàng chăm chú, bị thôi miên bởi sự diễn cảm trong giọng của chàng, bởi âm điệu nhịp nhàng tinh tế rơi vào tai nàng. "
" Tôi…tôi không hiểu… "
" Dĩ nhiên là em không hiểu rồi. Sao em có thể cơ chứ. "
Chàng đứng dậy và trao cho nàng một nụ cười vô tư. " Đó là những lời của một gã phóng viên chiến tranh chán ngắt… một người miền Nam, sự thật là thế. Em đói chưa ? "
" Có. Nhưng tôi muốn được giải thích… "
" Tôi làm bánh bích quy sữa chua cũng tàm tạm. "
" Làm sao mà anh… "
" Và cà phê. "
" Thôi được rồi. Tôi sẽ không hỏi anh bất kì câu hỏi nào nữa. "
" Em vẫn còn rất nhiều câu muốn hỏi, đúng không ? "
" Thực ra thì…Chỉ một điều nữa thôi. "
" Hửm ? Gì thế ? "
Lucy do dự và nhìn xuống tấm chăn bạc thếch nhưng sạch sẽ, gương mặt nàng dần chuyển sang màu đỏ. Phải mất nhiều giây để thu hết can đảm nàng mới có thể thốt ra câu hỏi. “Tôi…tôi cần…Ở đây có nhà v…vệ sinh không? Hay…”
“Dĩ nhiên rồi. Nhưng tôi không c cho em. Em có phiền mặc một trong những cái áo của tôi không?”
“Không…Tôi không thấy phiền đâu…Cảm ơn.”
Một cách khoan dung, chàng tội nghiệp cho sự xấu hổ của nàng, thái độ của chàng phản ánh thực tế đó. Hay chỉ mới sau khi vượt qua cảnh thiếu thốn của năm năm chiến tranh, chàng đã quên rằng những chuyện như thế này thường làm cho đa số người ta thấy ngượng?
Khi nàng thấy chàng bước dài tới cái tủ kéo, nàng càng đỏ mặt hơn, ý thức rằng bên dưới tấm chăn này, nàng chẳng mặc gì ngoài áo nịt ngực và quần đùi lót. Chàng chắc hẳn đã mặc lại chúng cho nàng đêm qua khi chúng đã khô. Đó là một suy nghĩ đáng lo, chàng là người đầu tiên thấy nàng khỏa thân. Ngoại trừ bác sĩ Miler, người đã chăm sóc nàng hai mươi năm nay. Đủ loại suy nghĩ xuất hiện trong nàng, những suy nghĩ nàng nên ngay lập tức gạt đi, nhưng nàng khó lòng không thắc mắc liệu Heath nghĩ sao về cơ thể nàng. Khác với hình mẫu thời trang chuẩn, nàng có mái tóc sẫm màu và khá nhỏ nhắn, nhanh mồm nhanh miệng, và những bước chân di chuyển quá nhanh phần nào khiến cơ thể nàng khó theo kịp. Mãi đến tuổi mười sáu, nàng mới có những đường cong đầy đặn làm nàng trông thấp hơn chiều cao thực tế. Suốt bao nhiêu năm, Lucy mong mình cao, thanh mảnh và quyến rũ. Tuy nhiên thì nàng vẫn thường được khen rằng nàng dễ nhìn. Heath Rayne có nghĩ vậy không nhỉ ?
Một cách trầm tĩnh, Heath trải một chiếc áo màu trắng mềm mại và một đôi tất len lông cừu lên đầu gối nàng và sau đó quay lưng lại. Vì chẳng có dấu hiệu gì chàng sẽ rời khỏi phòng, Lucy càng đỏ mặt hơn và thay đồ với một tốc độ kỉ lục. Khi xỏ tay vào cái áo lụa, Lucy khám phá ra rằng nó có một mùi tương tự như cái mùi nàng đã từng ngửi thấy ở Heath – sạch sẽ, tươi mát và khô nhẹ nhàng. Cái áo quá rộng so với nàng. Nàng xắn tay áo lên rất nhiều nếp cho tới khi nó dài tới eo nàng, lai áo chạm tới tận đầu gối khi nàng đứng lên. Nhăn mặt vì cảm giác ê ẩm trong người, nàng kéo mình ra khỏi cái chăn và mang tất vào, gót chân nàng hoàn toàn vừa vặn với chiếc tất.
Liều ngước lên, Lucy trông thấy Heath đang quay đầu tóc màu vàng sậm của mình sang một bên, đủ để liếc nàng bằng một góc mắt. Ngay lập tức chàng hướng mắt mình về tường và khẽ nhún vai. Nàng lẽ ra phải cảm thấy xúc phạm khủng khiếp vì cái liếc nhìn lén lút của chàng, cũng như sợ hãi và nghi ngờ anh. Lạ lùng thay, bản năng ngay lập tức mách bảo nàng rằng đừng thế.
“Ông Rayne…” nàng nói dứt khoát. “Ông không cư xử như một quí ông.
“Tiểu thư Caldwell” chàng đáp qua vai, “Rất lâu trước đây tôi đã rất mong trở thành một quí ông lịch thiệp. Tôi đuợc nuôi lớn để trở thành một người như thế. Không may rằng những chuyện xảy ra vài năm gần đây buộc tôi phải lựa chọn… giữa việc giữ mình như một quí ông hay là sống. Chiến tranh là cách tốt nhất mà ta có để loại bỏ những quí ông…rất ít người cố gắng giữ mình. Mặt khác, một tên vô lại, …”
“Ôi thôi! Ngừng đi.” Nàng gào lên, nhìn chàng chằm chằm, lẫn lộn giữa bối rối và ghê tởm, thắc mắc rằng chàng có đang nói thật hay không. “Có một vài chuyện anh không nên đùa.”
“Tôi đồng ý. Tuy nhiên, tôi không nghĩ chiến tranh thuộc vào nhóm đó. ( nhóm những chuyện ko nên đùa mà Lucy vừa nói) Hay ý kiến của em là nó nên được nhớ như là một việc làm chính đáng? Nếu như vậy thì em giống với mọi người đấy. Những kẻ thắng trận luôn nghĩ về chiến tranh một cách nhẹ nhõm và bào chữa cho nó rất lão luyện.”
Nàng chẳng biết phải nghĩ gì về chàng nữa. Nàng thận trọng theo chàng tới phòng tắm ở tầng hai, cố gắng không động vào chàng, dù chỉ là sơ ý. Cái bồn tắm hình chữ nhật sạch bóng, đuợc làm bằng sắt tráng thiếc. Ở một góc, cái vòi nuớc đứng như một người lính canh quả cảm. Căn phòng này thật hiện đại và xinh xắn biết bao.
“Tôi muốn tắm bồn.” Lucy nói, nhìn vào cái vòi nước bằng đồng thau sáng loáng như mời mọc nàng.
“Không phải khi em đang sốt.”
“Căn nhà rất ấm. Và tôi vừa cảm thấy kh…”
“Chỉ trong vòng năm phút là em sẽ yếu nhớt như một đứa trẻ. Và tôi nghi ngờ chuyện em sẽ thích tôi cùng vào trong đó và giúp em khỏi chết đuối… mặc dù tôi chắc chắn rằng mình sẽ không phiền khi giải cứu em ra khỏi bồn tắm đâu…”
“Tôi sẽ không tắm bồn nữa đâu.” Lucy thông báo ngắn gọn, đóng cửa lại ngay trước mặt chàng. Chàng thật là một kẻ đểu cáng huênh hoang không biết xấu hổ. Thật là sỗ sàng khi chàng cố chọc tức nàng như vậy, thậm chí còn đáng trách hơn việc chàng cởi đồ nàng ra tối hôm qua. Nói chung, chàng cởi đồ nàng ra là để nàng không bị viêm phổi, nhưng chàng chòng ghẹo nàng đơn thuần chỉ vì…vì chàng là một tên xấuSau khi thoả mãn những nhu cầu cấp thiết trước, nàng dấp nước lên mặt và chải mái tóc dài rối tung của mình bằng tay.Chẳng cần phải đợi lâu, nàng nhận thấy những gì Heath nói là đúng, nàng hoàn toàn kiệt sức. Nàng mở cửa, và chàng ngay lập tức xuất hiện nơi ngưỡng cửa. Quét đôi mắt xanh khắp người nàng, nhận thấy đôi chân nhỏ nhắn của nàng trong đôi tất mềm, cái quần đùi viền ren của nàng, độ dài tức cười của chiếc áo chàng khoác trên người nàng.
“Làm ơn đừng nhìn tôi như thế.” Nàng thì thầm. “Tôi biết mình ăn mặc rất lố.”
“Trước khi gặp em, tôi nghe đồn em là cô gái xinh nhất trong thị trấn. Tôi không hình dung được rằng em đúng là cô gái đẹp nhất mà tôi từng gặp trong đời.”
Một cách ngượng ngùng, nàng hạ tầm mắt, không thích lời nịnh hót sáo rỗng của chàng. “Anh là một kẻ nối dối không biết ngượng miệng.”
Lời phê bình có thể làm Daniel sững người , làm cho chàng hoàn toàn yên lặng. Nhưng Heath Rayne chỉ đơn giản nhăn răng ra cười, “Tôi có thể phóng đại sự thật về một vài chuyện. Nhưng về em thì, không.”
Chàng theo nàng về phòng ngủ với những bước dài lười biếng. Nàng có thể cảm nhận ánh mắt chàng trên lưng nàng, làm nàng bước nhanh hơn.
“Tôi sẽ đi ngủ ngay bây giờ.” Nàng bắt đầu.
“Sau khi tôi mang cho em một thứ gì để ăn đã.”
“Tôi không đói.”
“Có một vài quyển sách bên cạnh giường có lẽ em nên đọc trong lúc tôi làm bữa sáng.”
Thật không thể tranh cãi với anh ta. Lucy nhẫn nhục bước đến bên giường, khoanh tay trước ngực, nhìn chàng chằm chằm bằng đôi mắt màu nâu đỏ to tròn. “Cảm ơn, nhưng anh không cần phải…”
“Bằng cách nào đó em làm cho tôi nhớ đến những người phụ nữ tôi biết ở Virginia.” Heath ngừng lại để vuốt thẳng cái chăn, đôi mắt màu ngọc lam sáng lên vì thích thú. “Ngọt ngào… có lẽ là một chút bướng bỉnh… và cư xử rất khuôn phép. Em thực sự đứng đắn hay em chỉ giả vờ như vậy, Lucy?”
Nàng cách trả lời câu hỏi sỗ sàng của chàng. Không tìm thấy câu trả lời, nàng quay nhìn chàng với một cái nhìn khắc nghiệt. Chàng cười khúc khích rồi rời khỏi phòng, không bị làm phiền bởi thái độ khinh khỉnh của nàng.
Cơn sốt đã qua sau một giấc ngủ dài cả ngày, nhưng Heath vẫn không cho nàng rời khỏi giường. Chàng mang súp và bánh mì đến cho nàng ăn tối. Chàng ngồi lên ghế bên cạnh khi nàng ăn, bắt chéo hai chân ra đàng trước và ngắm nghía đôi ủng bị xước trên mặt. “Em nói em trở về sớm hai ngày đúng không?”
“Phải.” Lucy đáp sau một thìa đầy súp ngon lành. “Nhưng cha tôi không biết điều đó và ông sẽ không mong tôi cho đến ngày mốt.”
“Tốt. Xe lửa cũng chưa thể chạy được. Tôi sẽ đưa em về và nói rằng tôi đang lái xe thì gặp em đi bộ về từ ga xe lửa… còn hành lý của em thì sao?”
“Tôi…tôi làm mất chúng…Khi tôi rơi xuống. Nhưng tôi sẽ dựng chuyện về việc bỏ quên hành lý trên xe lửa.” Nàng thở dài chán nản, “Giờ nó hẳn là đang trôi nổi giữa dòng sông.”
“Đừng có nhăn mặt nhiều như thế, em yêu, sao họ không dạy những phụ nữ trên này là cần phải cười nhiều hơn nhỉ?”
“Chúng tôi được dạy phải tiết kiệm.” Nàng nói, và mắt nàng lấp lánh khi nàng cười.“Chúng tôi không lãng phí nụ cười của mình cho thứ gì không đáng.”
“Và cho bất cứ ai.” Chàng bổ sung, nhìn nàng chăm chú. Chàng có vẻ như bị quyến rũ bởi nàng khi nàng lại chú tâm vào khay thức ăn tối. “Sao em lại quyết định trở về sớm?”
Lucy nhanh chóng nhìn lên chàng, miệng nàng đầy thức ăn. Trong một phần nhỏ của giây, tâm trạng chàng đã thay đổi. Dù câu hỏi của chàng nghe có vẻ bình thường nhưng sự thích thú đôi mắt của chàng không như vậy, và điều đó làm cho nàng cảm thấy khó nuốt. Chàng có nhiều cách để làm cho tất cả những chuyện này trở nên khó khăn. Nàng hy vọng chàng không phải là loại người thích áp đặt. “Tôi phải xin lỗi một người.” Nàng nói ngắn gọn.
“Daniel Collier?”
“Vâng. Tôi cãi nhau với anh ấy, sau đó tôi đến ở với mấy nguời họ hàng ở Connecticut
mà không làm hòa.” Lạ lùng làm sao, sau nhiều ngày không ngừng nghĩ về Daniel, nàng thực sự đã quên Daniel trong một hoặc hai giờ. “Tôi muốn nói với anh ấy là tôi rất tiếc vì đã tranh cãi .Và tôi không thể đợi được.”
“Cả hai người đều tranh chấp. Tại sao em không để cho anh ta xin lỗi trước?”
“Chỉ công bằng khi tôi xin lỗi trước thôi. Tôi luôn là người gây ra chuyện .Từ hồi chúng tôi còn bé đã thế rồi.”
“Ồ! Tôi nên đoán ra điều đó trước chứ.” Chàng nói, cười nhăn nhở. “Ừm, tôi nghĩ sẽ không tốn nhiều thời gian để anh ta có thể tha thứ cho em về bất cứ việc gì. Nếu em biết sử dụng đôi mắt nâu to tròn của mình đúng cách.”
“Chuyện đó sẽ mất một vài ngày.” Nàng nói một cách trang trọng, " Anh ấy là một người đàn ông nghiêm túc. Mọi chuyện đều có ý nghĩa với anh. Nhưng sau khi chúng tôi nói chuyện và tôi nói với anh rằng tôi rất tiếc, thì chúng tôi sẽ hiểu nhau thôi. Tôi biết anh ấy tha thứ cho tôi khi anh với tới và nắm lấy tay tôi. Và tôi nghĩ anh ấy sẽ quên đi chỉ trong một hoặc hai ngày… "
“Nắm lấy tay em?” Chàng trông có vẻ ngạc nhiên. “Kiểu dàn hòa đó hoàn toàn chẳng bõ phiền khi rước lấy cãi cọ. Các người gây gổ với nhau về việc gì?”
“Đó không phải là chuyện của anh.” Lucy nói, cảm thấy sự xấu hổ vì lời phê bình của chàng về mối quan hệ giữa nàng và Daniel, “Sau khi gặp anh ấy thì anh mới có thể thấy là anh ấy đáng kính trọng đến mức nào. Anh ấy trầm lặng và suy tư, điều đó có nghĩa là anh suy nghĩ sâu sắc hơn những kẻ to mồm khoác lác về cảm xúc của chúng.”
“OK…OK… Tôi biết rồi…. Nước lặng là nước dưới sâu. Nói tôi nghe, các người có định sớm làm đám cưới không?”
“Ừ. Sớm thôi. Chúng tôi vẫn còn chưa ấn định ngày, chúng tôi đã đính hôn được ba năm và cả hai chúng tôi đều đồng ý rằng đây là thời điểm…”
“Ba năm? Các người đính hôn từ lúc chiến tranh kết thúc hả?”
“Anh không cần phải nhắc lại những gì tôi nói như thế đâu.”
“Không thể tin được.” Heath lẩm bẩm. “Tôi sẽ chỉ nói một điều thôi. Dân miền Bắc người hình như là một giống nòi hoàn toàn khác. Tôi không biết việc nào tệ hơn, anh ta muốn nó kéo dài hay em sẵn lòng chờ đợi?”
“Chúng tôi chờ đợi cho đến khi Daniel có đủ tiền để mua một căn nhà và có khả năng chu cấp cho gia đình. Anh ấy không muốn trông chờ vào may rủi. Anh ấy muốn điều tốt nhất cho tôi.”
“Anh ta không sợ sẽ có gã đàn ông nào đó tán tỉnh em và cướp em đi à?”
“Không một người đàn ông nào có thể.” giọng nàng ngân lên một cách thành thật. “Sẽ không ai có khả năng dứt tôi khỏi Daniel.”
“Tôi chắc rằng cả hai người đều tin vậy… Nhưng sự bấp bênh này không thực sự tốt đẹp như vẻ bề ngoài của nó đâu. Sẽ không tốt nếu các người cứ lề mề thế này trong ba…”
“Tôi dùng xong món súp rồi.” Giọng nàng đanh lại, trao cái khay lại cho anh. “Anh có thể mang đi ngay bây giò.”
Chàng ngậm miệng lại và nhận lấy cái khay, mắt chàng đong đầy sự thích thú trong một nụ cười thầm. Chỉ trước khi rời khỏi phòng, chàng liếc nhìn nàng và nháy mắt, Lucy rầu rĩ nhận ra chàng rất thích thú với với sự khó xử của nàng, với việc trêu tức nàng và cười nhạo sự tự trọng bảo thủ của nàng.
Hôm sau Lucy nhìn ra ngoài và vui mừng khi thấy ngày đã trong hơn và sáng hơn.
“Chào buổi sáng.”
Nàng quay lại và mỉm cười với Heath, chàng đang dựa vào ngưỡng cửa và quan sát nàng cho tới khi ánh mắt chàng chạm phải mắt cá nhỏ nhắn và đôi chân trần của nàng. Sau đó chàng ném cho nàng một cái nhìn cáu kỉnh, tăm tối, và nàng khám phá ra chàng vẫn đẹp trai cả khi đang cau có.
“Buổi sáng tốt lành.” Nàng nói.
“Quỉ tha ma bắt. Em rời khỏi giường để làm cái quái gì khi không tròng thứ gì vào chân hả?”
Nàng bước nhanh tới giường, kéo ra đôi tất lông cừu và hối hả tròng vào chân. “Không cần thiết phải nói những ngôn từ như thế với tôi đâu.”
“Em đang tự làm mình bị bệnh à?”
Nàng cười với chàng, lờ đi cái thái độ gắt gỏng đó. “Tôi không tự hại mình đâu. Tôi hoàn toàn khỏe. Tôi sẽ về nhà vào ngày mai. Cứ nhìn ra ngoài mà xem.”
“Ồ. Vậy ra đó là lí do tại sao em vui vẻ. Không thể đợi được để quay về và xin lỗi hôn phu của em…Cái bánh làm từ sự nhún nhường như thế có mùi vị như thế nào hả Lucinda…ngọt ngào hay chua chát?”
“Một lát lớn của cái bánh đó cũng chẳng thể làm anh bị thương một chút nào đâu.” (Ý là sự nhún nhường của Lucinda chẳng ảnh hưởng gì tới Heath.)
Chàng mỉm cười nhăn nhở một cách miễn cưỡng với nàng. “Có thể là không.”
“Ngâm mình một cách dễ chịu thật lâu trong bồn tắm…” Lucy khấp khởi nói tiếp. “…cũng sẽ chẳng làm tôi bị thương.”
“Chuyện đó thì có thể cũng đúng luôn.” Chàng trao cho nàng một cái áo sạch, rõ ràng là cẩn thận để không để những ngón tay của nàng chạm vào tay chàng.
“Nghĩ xem.” Lucy nói khẽ. " Đêm mai anh sẽ không phải ngủ ngoài phòng khách nữa. Anh sẽ trở về ngủ trong phòng ngủ của chính mình.
" Nhưng tôi có phiền việc em ngủ trong phòng tôi đâu. "
Sau khi trao cho chàng một cái nhìn khiển trách, nàng dứt ra khỏi nụ cười vô tư của chàng và rời khỏi phòng. Heath đi xuống lầu và cho thêm củi vào lò, đảm bảo căn phòng đặc biệt ấm áp, trong khi đó Lucy thư giãn trong bồn tắm, mạnh mẽ chà xát bánh xà phòng lên da và tóc mình. Rồi nàng xuất hiện ở phòng khách, gọn gàng, hồng hào và ẩm ướt, chàng chẳng dành cho nàng một cái liếc nhanh, chàng còn bận đặt nàng xuống ghế gần đống lửa và bọc nàng lại bằng một cái chăn.
Căn phòng đầy ánh sáng và sự ấm cúng lạ lùng. Lucy dùng tay gỡ những lọn tóc ướt ra, sau đó chải cây lược vào mái tóc màu nâu hạt dẻ của nàng trong khi Heath mải đọc một đống báo tả tơi.
Lucy không nhận thấy ánh mắt sáng lóe của chàng thường xuyên chiếu lên nàng. Chàng kín đáo ngắm nàng và say mê khung cảnh nàng tạo nên với mái tóc rũ xuống và làn da lập lòe trong ánh lửa. Nàng chẳng hề có ý quyến rũ chàng, vì chàng đã biết rất nhiều phụ nữ trước, nhưng thực sự không có gì ngọt ngào, mong manh và nguyên sơ như Lucinda Caldwell. Nàng có sự kết hợp kì lạ giữa sự ngọt ngào và nghị lực cứng cỏi, và còn cả sự ngây thơ vừa khiến chàng say mê vừa làm chàng khó chịu.
Những giấc mơ của nàng còn trong trắng. Và giấc mơ của chàng – những gì còn sót lại- đang nằm rải rác chung quanh anh với những mảnh và miếng rời rạc, được giữ gìn trong ngôn từ và những dòng báo in mà chàng đã để dành lại. Chàng giữ chúng và đọc chúng, thi thoảng, để nhớ. Chàng sẽ không bao giờ quên những bài học có được từ năm năm vừa qua, chàng không bao giờ tự cho phép mình lặp lại cùng một sai lầm lần thứ hai.
" Anh đang đọc gì thế ? " Giọng hiếu kì của Lucy cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng, chàng trả lời một cách dễ dãi. " Một số báo cũ của Atlanta Intelligencer. Về chiến dịch ở Atlanta.”
“Có hàng triệu tin khác, sao anh lại muốn đọc nó?”
Chàng gượng cười, “Vì những lỗi của nó, ví dụ như sự tính tóan của Johnson về việc vượt qua Chattahoochee chẳng hạn. Phóng viên viết rằng đội kị binh đã rút lui trong thế thượng phong.” Chàng lắc đầu và khịt mũi. “Tôi đã ở đó. Tôi phục vụ cho Johnson.Và chúng tôi không rút lui trong thế thắng – Chúng tôi chạy trối chết, chúng tôi dẫm đạp lên nhau để tự cứu mạng sống của chinh mình.”
“Anh phục vụ Johnson? Tại sao? Daniel chiến đấu dưới quyền Sherman trong chiến dịch đó.”
“Chúng tôi gần như đã chạm trán. Thực tế, tôi có thể cá anh ta là một trong những tên k… chiến binh đã đạp lên chúng tôi bằng những cuộc tấn công từ mạn sườn.”
“Tại sao anh lại đọc những bài báo đó vì chúng mắc lỗi?”
“Sở thích của tôi là xem xét… xem cách họ che đậy mọi chuyện như thế nào. Để thấy chính sách của ban biên tập báo là gì. Hầu hết thời gian em tiếp nhận thông tin bằng việc đọc những thứ sia lệch hơn là từ những thông tin chính xác. Và mọi người đều biết báo chí đã đưa nhiều tin không chính xác suốt thời chiến – bởi sức ép từ cả hai phía.” Chàng ngồi lên thảm gần đống lửa và trao cho nàng mảnh báo. “Hãy đọc tất cả mẩu báo này – những lời biện hộ. Hùng biện thay thế cho sự thật. Nếu tôi là biên tập viên…”
“Vâng?” Lucy thúc giục khi chàng không tiếp tục. “Nếu anh có quyền điều hành một tờ báo, anh sẽ làm gì để thay đổi? Anh có thể bắt đầu lại mọi thứ theo cách của anh. Nhưng không sớm thì muộn, anh cũng sẽ đầu hàng những chính trị gia và viết những gì họ muốn anh viết, và…”
“Thật khó xơi.” Heath nói, mắt chàng bất ngờ lóe lên một tia ngạc nhiên.
“Không hề… Đó chỉ là cách chúng tôi làm ở Massachusetts thôi.”
Chàng ngửa đầu ra sau và cười lớn, “Tôi sẽ không như vậy, dù có ai làm gì đi chăng nữa. Nếu tôi điều hành tòa báo, tôi sẽ không để nó trở thành con rối của bất cứ ai. Và tôi sẽ định hướng nó thay vì chạy theo thời thế. Đa số những tổng biên tập để cho bất cứ ai hoặc tất cả mọi người chi phối tờ báo của họ, đặc biệt là chính trị gia. Và báo chí ở đây cũng tệ như ở những nơi khác – quá nhân nhượng, quá chính trị, quá…rụt rè. Khó có ai có nghị lực dấn thêm vài bước, chỉ là nói lên sự thật mà không dùng đến những từ ngữ hoa mĩ xo dịu nó bớt…”
“Nhưng anh có nói sự thật khi anh ở trong hoàn cảnh của một tổng biên tập không? Thậm chí cả khi anh không thích nó.”
“Chết tiệt là tôi vẫn sẽ làm.”
“Tôi không nghĩ vậy.Có lẽ lúc đầu sẽ là như vậy, nhưng rốt cục thì anh cũng sẽ in ra loại sự thực mà anh thích, giống như những ban biên tập khác thôi.”
“À. Nhưng tôi khác với tất cả bọn họ.” chàng nói, cười với nàng bằng một ấn tượng sôi nổi. “Tôi chẳng hăm hở nói chuyện ngọt ngào với người đặt báo rằng tôi không thể nói thẳng nói thật. Tôi ít có thành kiến…”
“Ngoại trừ việc anh ghét người miền Bắc.”
“Ồ. Nói thế có phần hơi quá. Khi em tiếp cận vấn đề sẽ thấy tôi không vậy. Thực tế là, tôi thích một vài người ở đây.” Chàng cười khúc khích khi nàng nhìn vào đống lửa với một sự say mê mới mẻ.
“Nói tôi nghe xem.” Nàng nói và vẫn không nhìn chàng. “Anh có bao giờ làm việc cho một tờ báo chưa? Trông anh có vẻ là vậy.”
“Tôi là một phóng viên cho Mobile Register suốt thời chiến. Tôi cũng săn tin cho một số tờ báo khác. Tôi có khuynh hướng thích di chuyển từ báo này sang báo khác, thường là khi ban biên tập bị chi phối quá mức. Chẳng có gì làm một phóng viên nổi điên bằng việc bài tường trình của anh ta bị cắt giảm quá nửa.”
" Nhưng tất nhiên họ có lí do chính đáng để cắt bớt bài báo của anh. "
Heath cười khẩy, lắc đầu như thể thế giới không có ý nghĩa gì và người đàn ông cố tìm cho ra cái ý nghĩa đó chỉ là một thằng ngu. " Ừ. Họ cảm thấy phóng viên nên giữ một tinh thần xã hội cao. Biên tập viên không thích bài tường thuật cuộc chiến của tôi – nói rằng tôi bới lông tìm vết, quá bi quan, rằng tôi không nhìn vào khía cạnh sáng sủa của vấn đề. Vấn đề là, tôi không tìm thấy nhiều lý do để lạc quan khi ở giữa trận chiến, đặc biệt khi tôi đang ở phía bên thua. "
Chàng lại cười. Lucy quan tâm đến chàng một cách lạ kì, không thể chia sẻ sự thích thú của chàng. Ánh lửa biến tóc chàng trở thành một màu rực rỡ như vàng đồng, xuyên qua hàng lông mi của chàng và tạo thành một cái bóng dài trên đôi má rạm nắng của chàng. Chàng trông thật vô tư lư và đẹp trai, như thể chàng chưa bao giờ biết đến những gian khổ trong các trận đánh và hỏa lực của địch. Với tất cả những điều kinh khủng và sự đổ máu mà không nghi ngờ gì chàng đã chứng kiến, nàng không hiểu sao chàng có thể cười và nói một cách dễ dàng như thế về chiến tranh. Trông có vẻ như chàng hoàn toàn vô tình khi thấy thoải mái với việc đó. Tất cả những người đàn ông khác mà nàng đã từng nghe qua đều nói về chiến tranh với sự giận dữ, cay đắng, thú vị hay tự hào. Khẽ nhăn mặt, nàng tìm kiếm một hướng khác cho cuộc hội thoại.
" Register là một toà báo lớn đúng không, vậy thì những bài viết của anh được xuất bản thường xuyên không ? "
" Đủ thường xuyên. "
" Anh có giữ lại những bài viết của anh không ? "
" Thực ra là, không. "
" Tiếc thật. Tôi muốn đọc những thứ anh đã viết. Anh có tên viết tắt hay… "
" Rebel. Đó là bút danh của tôi. Tôi không ký tên, vì tôi thỉnh thoảng không có chỗ đứng cho lắm. Các… đồng nghiệp của tôi…không thể ghi nhận nổi việc tôi chẳng bao giờ có thể nhìn thấy thiên thần và những ngọn cờ vàng bay trên những cánh đồng diễn ra chiến trận. Tất cả những gì tôi có thể thấy là vết thương và sự sỉ nhục. Thậm chí khi chúng tôi thắng trận, tôi cũng không th thấy niềm vui chiến thắng trong tất cả những sự cùng khổ đó… Nhưng sau cùng, có lẽ tôi thiếu sức tưởng tượng. "
Vớ vẻ bị tác động mạnh mẽ, nàng nhìn chàng chòng chọc. " Bút danh của anh không phải là Rebel, đúng không? "
" Em không thích nó à ? "
" Không phải vậy…Ý tôi là… tôi đã đọc một số bài viết của anh, họ in lại một số tờ báo trên này. Anh viết về sự thất bại của Atlanta hay hơn bất kì người nào khác… "
" Tôi thực sự sẽ ra đứng giữa lòng đường nếu những gì tôi viết lại được in trên tờ báo của người Yankee. "
" Đừng có nói như thế. Tôi đã đọc những gì Rebel-anh viết, đọc đi đọc lại…Nguời tị nạn, những trẻ em trên đường phố và những kẻ đào ngũ. Anh không trêu tôi đấy chứ ? Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nếu anh không nói cho tôi nghe sự thật…sự thật về chuyện này… "
" Tôi không trêu chọc em, Lucy. " đột nhiên khuôn mặt Heath trở nên nghiêm nghị và cứng rắn.
" Anh đã viết một cuốn sau khi chiến tranh kết thúc…hay có thể là một người nào đó dùng tên Rebel để viết… "
" Chính tôi viết đấy. "
" Mọi người đều đọc nó…Tôi chưa đọc…Nhưng tôi sẽ đọc. "
" Làm ơn đọc giúp. Tiền tác quyền của tôi dạo này bị cắt giảm rồi. "
Lucy không hề cười, nàng nhìn chằm chằm vào mảnh giấy truớc mặt mà không đọc được một chữ nào. Bài báo viết về Atlanta là một kí ức sống động của nàng về chiến tranh. Concord cách quá xa vùng diễn ra chiến trận đến nỗi Lucy cảm thấy như mình hoàn toàn tách rời khỏi nó, gần như những thứ nhắc về nó chỉ có sự vắng mặt của Daniel và công việc nàng làm ở hội ‘Hội viện trợ của những người vợ lính’(Ladies’ Soldiers’ Aid Society).Và sau đó, bài báo của Rebel viết về trận chiến ở Georgia, người dân rời khỏi Marietta thành đoàn, sự đau khổ và tuyệt vọng của thành phố Atlanta bị vây hãm. Từ ngữ của chàng thật ảm đạm và buồn thảm đến nỗi cuối cùng nàng cũng hiểu ra được một phần nỗi kinh hoàng của những người dân khi phải chứng kiến thế giới của họ bị xé nát. Thật khó tin ngừoi đang ngồi trước mặt nàng lại là người đã viết bài báo.
" Chúng tôi đều mong những bài báo từ anh. " Nàng nói " Chúng tôi chắc chắn những gì anh viết về sự đầu hàng sẽ được in. Nhưng không có thứ gì cả. "
" Tôi không có mặt ở buổi đầu hàng, do bị thương ở Harpeth Creek. Chúng tôi được phái đi làm những công việc gần như là tự tử. Một nỗ lực cuối cùng, cao quý, để thắng cuộc chiến. Vào lúc đó, chúng tôi nhận ra chúng tôi chẳng còn gì nhiều để mất. Hầu hết trung đoàn đều bị giết. "
" Tôi mừng vì anh vẫn bình yên. " Lucy nói, mắt nàng ngân ngấn nước dù nàng cố giữ chúng trong lòng. Chàng nhìn lên ngạc nhiên vì giọng nàng run run, sau đó lắc đầu và cười buồn bã.
" Em đúng là một cô gái đa cảm. "
" Tôi biết. Daniel cũng nói tôi không nên dễ khóc như thế nhưng đôi khi… "
" Lại Daniel nữa. Tôi chẳng bao giờ tưởng tượng được có ngày tôi biết một người đàn ông và ghét hắn đến như thế trong khi tôi chưa gặp hắn lần nào. "
Nàng cười khúc khích vì thái độ của chàng, và cố gắng nuốt những giọt nước mắt chua xót vào lòng.
Bàn tay chàng trượt bên cạnh nàng, đan mấy ngón tay của nàng vào những ngón tay ấm áp và mạnh mẽ của chàng. Dù nàng chẳng làm gì để mời gọi chàng, thậm chí còn không dám nhìn chàng, thì nhịp tim của nàng cũng đập rất nhanh, và một cảm giác bồn chồn tựa hồ có phần dễ chịu chiếm lấy nàng. Chậm rãi, nàng đặt bàn tay mình vào tay chàng. Và những ngón tay của họ bện vào nhau. Một cảm giác lạ lẫm về sự ngọt ngào cuộn qua người nàng. Chẳng có gì sai khi nắm tay cả, nàng tự bào chữa.
Nhưng dẫu sao, bằng cách nào đó thì chuyện này có vẻ như là phản bội Daniel, cái nắm tay nhẹ nhàng mơ hồ siết chặt hơn, sau đó Heath rút tay về, bỏ lại Lucy với một cảm giác mất mát.
" Tôi sẽ đi chẻ củi. " Chàng nói, nàng đột nhiên cảm thấy bối rối và trống vắng khi phải xa chàng, và miễn cưỡng để chàng