Thầy giáo nhìn một lượt những gương mặt ưu tú ngồi trong phòng, khẽ mỉm cười nói:
- Thầy thật sự rất hài lòng về bài thi của các em, ai cũng làm rất tốt. Tuy nhiên, chúng ta vẫn cần một kết quả cụ thể để bầu ra Hội trưởng và Phó hội trưởng. Sau đây là điểm chính xác…
Mọi người chăm chú nhìn thầy giáo, hồi hộp chờ đợi.
- Nhật Linh, Trọng Khôi, hai em làm bài tốt nhất, đồng điểm nhau ở mức ,/. Tiếp đó là đến Bảo Trân với /, Khải Minh ./ và Thái Dũng, Xuyên Hương là ,/.
Ai nấy đều rất kinh ngạc khi Trọng Khôi bằng điểm với Nhật Linh. Thật là không tin nổi mà, có thể coi là một sự bứt phá không nhỉ?
- Nhưng giờ biết tính sao thầy? Hai người cùng điểm mà._Thái Dũng hỏi.
Thầy giáo ôn tồn nói:
- Việc này thầy đã bàn với các thầy cô khác, thầy nghĩ sẽ cho học viên cả trường bỏ phiếu, ai nhiều hơn sẽ thắng, vậy được không? Như vậy thì sẽ biết được sự tín nhiệm của học viên với Hội trưởng._Thầy giáo đưa ra ý kiến, có vẻ khá hay.
- Sao cũng được ạ._Nhật Linh uể oải đáp. Cô không quan tâm cái kết quả này, cùng lắm thì cô không làm nữa, có gì đâu.
- Vậy được, đợi thầy một chút.
Thầy giáo ra ngoài, không khí lại rơi vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào…
Một tiếng lại trôi qua…
Học viên trong trường đã thi xong, giờ đang tụ họp hết dưới sân trường. Đâu phải do nhà trường bắt đâu, mà là họ tò mò muốn biết kết quả thôi.
Và kết quả là… hai người có số phiếu ngang nhau – .
Mọi người trong phòng bắt đầu căng thẳng. Thế quái nào mà số phiếu lại bằng nhau như thế này? Troll nhau à?
- Haizz… quả thật thầy cũng không biết phải làm sao nữa…_Thầy giáo già thở dài bất lực.
Dường như phát hiện ra điều gì không đúng lắm, Khải Minh ngây mặt hỏi thầy:
- Nhưng thưa thầy… không phải tổng số học viên THPT vừa mới tăng lên là sao? Vậy mà chỉ có phiếu?
Thắc mắc của Khải Minh làm mọi người bừng tỉnh? Ừ nhỉ, sao bây giờ mới để ý tới số phiếu chứ? Thiếu một phiếu, vậy là của ai đây?
Giữa lúc không khí ngột ngạt như vậy thì tiếng bước chân ngoài cửa cũng đủ để mọi người giật mình.
- Còn em thưa thầy.
Một dáng người nhỏ nhắn xuất hiện trước cửa phòng. Đó chính là… Lệ Dương.
Thầy giáo vui mừng nhìn cô, liền hỏi:
- Một phiếu chưa bỏ là của em sao? Vậy giờ em bầu ai?
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía Lệ Dương. Cô mỉm cười nhẹ, từ tốn nói:
- Em bầu… Hoàng Nhật Linh.
Shock! Ai nấy đều kinh ngạc khi nghe câu trả lời đó, đặc biệt là Nhật Linh. Cô có đôi chút thắc mắc, tại sao Lệ Dương không bầu hôn phu của mình?
Trọng Khôi há hốc mồm, trời ạ, thấy cô tới cậu còn tưởng mình thắng chắc, vậy mà lại bầu Nhật Linh là sao? Giương đôi mắt khó hiểu nhìn Lệ Dương, cậu hỏi:
- Sao em lại…
Cậu chưa nói hết câu thì Lệ Dương đã chen ngang:
- Anh yêu, nếu anh làm Hội trưởng chẳng phải sẽ rất bận sao? Vậy thì lấy đâu ra thời gian đi chơi với em? Thế nên, cứ để cậu ta làm._chỉ Nhật Linh
Ra là vậy. Cứ tưởng sao chứ hóa ra cũng chỉ là nghĩ cho bản thân mình thôi. Nhật Linh cười đểu, cảm thấy chẳng còn gì để ở lại đây nữa, liền xách cặp đứng dậy, chào thầy, nói khẽ:
- Thưa thầy, em về trước.
Mọi người thấy cô đi cũng nhanh chóng rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lệ Dương và Trọng Khôi. Cậu tức nghẹn họng nhìn người con gái trước mặt, rồi bỗng chốc rùng mình một cái khi nhìn thấy nụ cười của Lệ Dương, ngay lập tức như một ngọn gió phóng ra khỏi phòng… biến mất…
___________^_^ Ta là đường phân cách ^_^ ___________
Sáng hôm sau…
Thông báo Nhật Linh vẫn là Hội trưởng, Trọng Khôi được chọn làm Phó Hội trưởng và Bảo Trân, Khải Minh, Xuyên Hương, Thái Dũng là thành viên Hội học sinh được dán tại bảng tin trường. Ai nấy đều tỏ ra vui vẻ, có người còn quá phấn khích đi ăn mừng. Đặc biệt là các fans, họ hò hét ăn mừng, còn tặng quà để chúc mừng thành viên Hội học sinh nữa. Thật là… không phải mình mà cũng vui mừng quá khích như vậy, người ngoài trông vào lại tưởng một lũ điên trốn trại. Haizz… thế mới biết… nơi chứa nhiều người điên nhất ngoài bệnh viện tâm thần chính là trường học. Amen!
Tại một góc nào đó ở sân trường…
- Tại sao con nhỏ đó vẫn là Hội trưởng chứ. Giáo viên trường này mù hết rồi sao?
Lan Hương đi qua đi lại, tức giận rít lên.
- Hừ… con nhỏ đáng ghét đó, chỉ được cái mã thôi, con của một thương gia bình thường mà có thể làm Hội trưởng? Thật kì lạ!_Quỳnh Nga nghiến răng.
- Nhưng cậu có thấy không? Lần trước tụi mình vào nhà nó, căn biệt thự như vậy, làm sao nó có thể chỉ là con một thương gia?_Lan Hương đăm chiêu.
- Ừ, có nghi vấn đấy, dù gì thì bọn mình không thể để yên cho nó như thế được. Nhìn thật chướng mắt!
- Tất nhiên rồi! Nhưng tớ nghĩ cứ đợi Thùy Anh về cái đã._Lan Hương cười quỷ dị.
- Ờ ha, nó nói khi nào về?
- Chưa về ngay được, một thời gian nữa thôi.
- Haha, có nó thì chúng ta sẽ là bộ ba hoàn hảo, ai như con Tuyết Hân kia._Quỳnh Nga cười cười.
- Chuẩn rồi, Thùy Anh là chúa bày trò. Nó về thì con Nhật Linh đó sẽ biết tay chúng ta._Lan Hương búng tay, ánh mắt ngoan độc nhìn xa xăm., chuẩn bị cho kế hoạch hại người.
Hai ả ngồi cười với nhau, rồi chợt như nhớ ra chuyện gì, Quỳnh Nga cười hỏi:
- Hương à, tớ nghĩ trước đó chúng ta cũng nên… tỏ tình chứ nhỉ?
Lan Hương nhíu mày nhìn.
- Tỏ tình? Bây giờ sao? Cũng đúng, không mau thì để lỡ mất, lúc đó sẽ không tốt chút nào.
- Đúng rồi đó. Ôi anh Hải Phong của tớ…
- Nhìn xem, tớ nhất định sẽ giành anh Thái Dũng về tay mình, con nhỏ Xuyên Hương… chỉ có thua thôi.
Hoa viên trường vang lên tiếng cười quái đản của hai cô ả chua ngoa.
Âm mưu sẽ được thực hiện?
Người tính không bằng… tác giả tính! He he.