Dạo này hình như chap đang ngày càng teo =D Yi bị nói dễ sợ TvT
Yi sẽ cố gắng hơn ạ:“> Arigato =)
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzZ
ĐOÀNG...
Lại một lần nữa. Tiếng súng lại vang lên trong đêm. Nó không dám nhìn nữa. Có một ai đó, chĩa súng vào nó, và bóp còi. Nhưng, khi tiếng súng vang lên, nó vẫn chưa bị gì.
Từ từ mở mắt, nó thấy Mạnh Hoàng đã che chở cho nó. Anh đã đỡ lấy phát đạn đó giúp nó. Máu, lại máu. Nó ôm chặt anh vào lòng. Nó thấy lo, lo lắm.
- Mạnh Hoàng.............
...
Gió khẽ lướt qua từng kẽ lá tạo ra những tiếng xào xạc lạnh lẽo. Nó giật mình tỉnh giấc, mơ sao? Nhìn sang giường bên cạnh, Hoàng vẫn còn ngủ [do anh Du nhà ta không cho ai vào phòng nên cả đám phải tập trung ở phòng của mấy nàng]. Nó nhớ lại giấc mơ ấy, không lẽ nó sẽ trở thành sự thật. Nó thật sự rất hoang mang, nó không muốn anh vì nó mà gặp nguy hiểm nữa.
“Hay là... Có một người chắc giúp được mình...” nó nghĩ thầm rồi đánh liều sang phòng kia - lúc này chỉ có một mình hắn.
“Cửa không khóa?” nó đánh liều nhẹ nhàng mở cửa phòng hắn. Đập vào mắt nó là cảnh hắn đang “suýt bán nude” phần trên [-_-] và đang tự băng cách tay của chính mình. Đứng hình vài s, công nhận, hắn đẹp thật cơ đấy.
“Cơ mà tay hắn bị gì ấy nhỉ?”
Nó lấy lại tinh thần, quay ra ngoài, nói vọng vào...
- Thiên Du, anh...anh mang áo vô được chứ?
Hắn nghe nó nói vậy thì cũng làm theo. Băng lại cánh tay, mang áo xong xuôi rồi thì kêu nó vào.
- Tôi... muốn nhờ anh một chuyện.
- Cứ nói đi, tôi sẽ giúp.
- Anh... anh có thể giúp tôi, bảo vệ anh Hoàng, được không?
Giọng nó nhẹ như gió, nhưng hắn nghe như sét đánh ngang tai. Gì chứ, bảo vệ Hoàng? Tự nhiên hắn thấy đau, đau lắm. Không phải đau ở cánh tay, mà đau trong tim. Lời nói của nó như nhát dao cứa vào tim hắn. Thì ra bấy lâu nay nó luôn lo lắng cho Hoàng.
- Tôi không muốn anh ấy vì tôi mà gặp nguy hiểm nữa... - nó nói tiếp
- Vậy vết thương của Hoàng là vì...
- Đúng. Vậy nên tôi không muốn chuyện đó xảy ra nữa. Tôi thấy lo cho anh ấy.
- Được.
Nó nghe hắn đồng ý xong thì cũng không nghĩ gì thêm, bước nhanh về phòng, để lại hắn ngồi đó với vô vàn suy nghĩ.
Bảo vệ ột người đang yêu người mình yêu, đau thật [T/g: Yi thấy vô cùng vớ vẩn 凸(¬ ¬)凸 ]. Nó nói mà nó không để ý xem hắn như thế nào sao? Hắn đau, nó có nào hay. Ừ thì hắn yêu nó, nhưng thế nào được khi chính bản thân hắn hắn cũng không thể bảo vệ thì làm sao mà bảo vệ nó, không bảo vệ được nó làm sao hắn dám mở lời. Cả cảm giác đau đớn hắn cũng không còn, đôi khi bị thương đến ngất đi cũng không biết.
Từ khi gặp nó, hắn luôn hi vọng một ngày nào đó hắn sẽ trở lại bình thường như bao nhiêu người khác, khi hắn tự biết cách bảo vệ mình. Hắn sẽ ngỏ lời với nó, sẽ giữ nó thật chặt. Nhưng ngờ đâu, cuộc đối thoại kia lại làm hi vọng của hắn như những giọt nước mưa, rơi xuống, vỡ tan, không còn dấu vết. Đây là lần đầu tiên, hắn đau đến như thế...
Một đêm nữa lại trôi qua. Gió ngoài trời vẫn thổi. Nhưng không khí ngoài trời, có chắc là lạnh hơn tâm hồn của hắn...
××××××××××××××××××××××××××××××××
•°YiYuo°•
Đã in dấu dép
P/s: theo kịch bản^T, tối nay hoặc chậm nhất là sáng mai Yi sẽ tung ngay và luôn