Híc, thật sự bây giờ Yi cần một bạn giúp Yi ~ Yi thật sự đang bị tụt cảm xúc trầm trọng cúi mặt Bạn nào có tâm huyết thật sự thì giúp Yi với!
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
- Này, có thật sự là em không muốn anh buồn không? - hắn đi từ phòng thay đồ ra [khi chơi bóng mang đồ bóng rổ đấy ạ], tay chỉnh chỉnh cái cà vạt, nhìn sang nó, hỏi.
- Thật...thật mà! - nó đỏ mặt, vờ quay sang hướng khác, trả lời hắn.
- Vậy...hôn anh một cái đi =)
- Cái gì? Hôn á? - nó nhảy cẫng lên. Thật sự là bây giờ nó muốn cầm nguyên chiếc giày quăng thẳng vào mặt hắn quá! Hay vơ đại cục đá phang hắn một cái cũng được...
- Anh không đùa. - hắn dửng dưng cười cười nhìn nó. Không hề biết nó đang muốn ám sát hắn ngay và luôn.
Ừ thì nó thích... à không, yêu hắn. Nhưng nó là con gái, tại sao lại bắt nó chủ động cơ chứ. Thật tức chết mất đi mà!
Nhưng sự thật luôn phũ phàng. Lí trí của nó không thể thắng nổi trái tim. Nó bước đến trước mặt hắn, dùng tay kéo cà-vạt của hắn, làm đầu hắn cúi xuống một tí. Nó khẽ nhón chân lên, hôn nhẹ vào má.
Chợt! Hắn dùng tay ôm vòng qua eo nó, đặt lên môi nó một nụ hôn. Chỉ là thoáng qua, nhưng nụ hôn ấy, đã làm tim nó đập rất nhanh, cả hắn cũng thế. Và đối với hai người, đây là nụ hôn đầu.
- Sau này hôn là phải đúng chỗ nhé! Hôn lên má làm gì? - hắn nói rồi nháy mắt với nó.
Ngỡ ngàng. Nó vẫn nghĩ chuyện khi nãy là mơ. Chỉ khi hắn kéo tay nó đi lên lớp, nó mới sực tỉnh, bất giác, tim nó “biểu tình” dữ dội hơn và mặt thì đỏ như quả gấc chín. Hắn thì vừa kéo tay nó đi vừa cười tủm tỉm [nói thẳng là như hâm ạ].
Nhưng cả nó và hắn đâu biết rằng, có hai ánh mắt đang nhìn cả hai người từ nãy đến giờ...
ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
- Băng Băng, mày bị cái gì vậy? - Diệu Chi huơ huơ tay trước mặt nó, ngơ ngác không hiểu con bạn thân của mình đang bị gì. Hiện tại thì Chi đang ngồi cùng bàn với nó, nhỏ đá luôn hắn xuống ngồi với Tuấn Kiệt vì đang muốn thám thính tình hình con bạn của mình.
Nó cười ngu nhìn Diệu Chi, rồi lại cầm bút vẽ những đường vô định lên mặt giấy. Cái cảm giác ấm ấm khi hắn hôn nó vẫn đọng lại trên môi nó, cảm giác vẫn còn lâng lâng.
“Chị nghĩ lát nữa em mới nên hỏi. Có vẻ con bé đang hạnh phúc thì phải, nó cười ngộ ngộ!” Trâm Anh ném tờ giấy sang chỗ Diệu Chi và nó, ra hiệu im lặng rồi lại cắm đầu vào cuốn sách đang đọc dở dang. Nhỏ gật đầu hiểu ý, rồi lại chống cằm nhìn nó đang vẽ vẽ, miệng thì cười cười không hiểu lí do. “Rốt cuộc con nhỏ này có thuộc về hành tinh gọi là Trái Đất không vậy hả trời?“...
Còn ở chỗ hắn và Tuấn Kiệt. Sau khi nghe hắn tường thuật đầu đuôi xong thì Tuấn Kiệt hỏi hắn liên tục, cậu hỏi mà không để hắn trả lời câu nào. Không biết có thể nói là cậu soạn câu hỏi trước để chuẩn bị cho tình huống như thế này không nữa? Riêng về Mạnh Hoàng thì anh có vẻ không quan tâm mấy đến những người còn lại mà chỉ dồn hết ánh nhìn về phía Trâm Anh đang ngồi bên cạnh mình.
- Các em trật tự, cô có một thông báo! Do thầy tổng phụ trách có việc, chỉ còn lớp này nên cô lên giúp thầy. - cô giám thị bước vào lớp nó, tiếng giày cao gót vang lên đều đều. Có vẻ như tất cả mọi người [kể cả đám tụi nó] đều cảm thấy sợ sợ khi cô giám thị xuất hiện.
Im lặng. Một giây, hai giây,... và n giây trôi qua. Cô nhìn một vòng quanh lớp, điểm danh lại số học sinh rồi lên tiếng:
- Ngày kia, trường chúng ta sẽ tổ chức cắm trại cho những em khóa thứ nhất (từ lớp A đến lớp H), để các em thư giãn trước khi bước vào kì thi khóa hai. Em nào đi thì đăng kí ở lớp trưởng nhé!
Cô giám thị nói rồi bước ra ngoài. Lớp H chúng nó thì nháo nhào cả lên. Kẻ cười kẻ khóc, cười vì được đi chơi, khóc vì sắp phải thi chuyển khóa. Viễn cảnh lớp H lúc này quá hài.
Thật hài…
Hài thật……
ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
Tại nhà ăn của trường...
Trên chiếc bàn lớn kê cạnh cửa sổ phòng ăn, là la liệt thức ăn đủ loại, bánh ngọt, cookie, sữa tươi, khoay tây chiên,... Có thể nói bàn này là bàn thu hút gần hết ánh nhìn của các học sinh có mặt trong nhà ăn của trường.
Bên cạnh chiếc bàn đấy, là một chiếc bàn khác, trên bàn chỉ đơn giản là bánh ngọt và cà phê, nhưng những con người ngồi ở chiếc bàn ấy lại khiến mọi người chú ý.
…
- Này, mày có đi chơi không Thiên Du? - Tuấn Kiệt hỏi hắn
- Làm ơn nhai cho xong rồi nói chuyện với tao! - hắn tỉnh queo trả lời mặc cho Tuấn Kiệt thì muốn độn thổ.
Diệu Chi ngồi nhìn rồi cười khúc khích, sau khi uống một ngụm sữa tươi, nhỏ quay sang nó - hiện đang tập trung chuyên môn với cái bánh ngọt - hỏi:
- Mày có đi không đấy Băng Băng?
- Đương nhiên là đi! - nó trả lời - tao nghĩ mày cũng đi chứ nhỉ?
- Yup!
Trâm Anh nãy giờ ngồi im lặng ngậm ống hút, bất ngờ lên tiếng:
- Tất cả đều phải đi! Cấm ai ở nhà!
...
- Anh cấm em làm gì Băng Băng khi đi chơi đấy! - Hoàng Phong [hay Thiên Phong] bưng li cà phê nhấp một ngụm, ngả người ra ghế và quay sang nói với Linh.
- Cái đó còn tùy, anh trai ạ...
Phương Đan nãy giờ vẫn ngồi im lặng nhìn hai người kia, Đan vẫn đang ngỡ ngàng vì điều Hoàng Phong nói khi nãy...
Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz_.tiếng.trước_zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
Tại vườn hoa bên cạnh kí túc xá khu A, có một người con trai và một người con gái đang đúng nói chuyện.
- Phương Đan, anh khuyên em đừng nên tin Linh quá nhiều. - Phong đứng quay lưng lại với Phương Đan, nhẹ nhàng nói.
- Lí do? Tại sao em lại không được tin Linh cơ chứ? - Phương Đan bất ngờ, hỏi ngược lại.
- Em không hiểu hết về con người Linh đâu. Chính anh còn không ngờ được nữa. Chúng ta, chỉ là quân cờ trong tay con bé…
==================================================================
×YiYuo×
Đã in dấu dép
Sàn diễn tự kỉ P/s
~ Lại một lần nữa phải dông dài =.= Dạo này Yi bị tụt cảm xúc trầm trọng, cho nên cần một người trao đổi nội dung truyện với Yi.
Cũng vô cùng cảmơn tỉ _Mary_Nguyen_ đã giúp Yi tìm lại một phần cảm xúc với Love School ạ ^^~ I luv u, tỉ tỉ
~~ À, mong admin của truyenteen mỗi lần đăng truyện nên ghi thêm nguồn. Có nhiều bạn nháo nhào nói Yi không có hình đính kèm từng chap mà “nổ” =.= Theo như Yi biết bên truyenteen không kèm hình được nên m.n không tin >.> nên admin kèm giúp Yi cái nguồn ạ:“
Xin hết!
//