Hụ hụ hụ... Fắcccc, cái thời tiết này làm Yi cảm + ho rồi =.= bếp
Mọi người đọc truyện vui vẻ:“
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
- Băng, em không sao chứ? - Trâm Anh vừa chạy ra thì nhào tới hỏi, cô lo cho nó lắm.
- Em không sao... Không sao mà! - Nó lắc đầu nguầy nguậy trong khi lời nói lẫn hơi thở thì gấp gáp.
- Hai người kia...? - Mạnh Hoàng lên tiếng.
- Bên trong... Chưa...ra được...
Nó vừa dứt lời thì Phương Đan la điên cuồng đòi chạy vào trong. Nó cùng Diệu Chi cố gắng giữ tay Đan lại, không cho tiến vào bên trong một bước. Căn nhà lúc này đã chìm trong biển lửa, cô vào lúc này thì chỉ có mang lại thêm tổn thất mà thôi.
- Phong, anh không được có chuyện gì, không được... - Đan vừa khóc vừa hét lên đầy bất lực.
Nhưng cũng ngay lúc đó, tiếng của Tuấn Kiệt làm mọi người dừng lại, đồng loạt ngước mắt về phía cửa ra vào của căn nhà. Từ trong biển lửa, hai bóng người lao nhanh ra. Ngay sau đó, cả bọn lập tức chạy về phía bọn họ.
- Thiên Du, mày sao vậy? Hả? Còn anh Phong, sao thế?
- Mày đừng có hỏi nhiều thế, tao đau đầu đủ rồi... Anh Phong bị cây kèo trên trần nhà rơi trúng chân. Đỡ phụ cái coi! – Đoạn hắn ngây ngô hỏi Tuấn Kiệt. - Mà sao đầu tao nó nhức thế nhỉ?
Tuấn Kiệt ngoắc Mạnh Hoàng tới đỡ lấy Phong đang mê man bất tỉnh, sau đó nghiến răng ken két, xõa hết tất cả những ức chế kìm nén nãy giờ vào hắn:
- Thằng c.h.ó, mày ngu hay giả ngu, coi cái đầu mày kìa...
Hắn ngơ ngác, đưa tay lên xoa xoa đầu, khẽ nhăn mặt, mới bất giác phát hiện ra.
Máu...
Zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz_The.past_zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
- Anh, cẩn thận!
Hắn hét lên rồi đẩy Phong qua một bên, một vật gì đó rơi xuống va phải đầu hắn. Cơ mà hình như không to lắm, chỉ có cảm giác hơi nhói nên hắn nghĩ cũng không nghiêm trọng mấy.
Một lúc sau, hắn từ từ đứng dậy, lắc lắc đầu vài cái, bỗng dưng cảm giác nhói nhói kia biến mất và nhường cho cảm giác đau nhức ùa đến.
Quái! Cái cảm giác này, lâu lắm rồi hắn không cảm nhận được.
Nhưng không bận tâm với chuyện đó nữa, hắn đưa tay ra trước mặt Phong, nói:
- Đứng dậy, tôi đỡ anh ra ngoài!
- Không cần. - Phong nói với giọng dứt khoát. Tay hất phăng bàn tay của hắn đi. Nhưng hắn thì vẫn cứng đầu, tiếp tục chìa tay ra.
- Nhanh. Nếu không là chết hết cả lũ bây giờ!
- Đã bảo là không cần r...
BỐP!
- Lì lợm. - Hắn nói rồi kéo cánh tay lỏng lẻo không còn chút sức lực của Phong lên rồi dìu nhanh ra bên ngoài
~ Yi tuki: Vâng, và như các bạn suy đoán. Anh Du đã đánh Phong một cái sau gáy làm anh Phong ngất ngay và luôn
ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
- Mọi người đi trước đi. Bọn này sẽ ra sau. Chi, trong túi em có băng bông đấy, lấy ra cho anh đi!
Tuấn Kiệt ra hiệu mọi người đỡ Phong ra khỏi khu rừng và đến bệnh viện trước. Còn mình thì lo sơ cứu vết thương cho hắn.
- Tớ, ở lại nhé! Được không? - Nó rụt rè lên tiếng.
- Sao cũng được. Ở lại phụ tớ một tay càng tốt.
Nó gật gật đầu lia lịa. Rồi cầm luôn cái túi của Chi chạy tới chỗ Tuấn Kiệt và hắn, mặc cho con bạn đang đưa cái mặt ngơ lên nhìn nó. Hắn thì nhìn nó rồi lắc đầu cười ngu, nhưng vừa lắc một cái thì cái cảm giác đau lại ùa đến khiến hăn cau mày lại.
- Thiên Du, mày biết đau là cái quỉ gì rồi à? - Tuấn Kiệt lên tiếng hỏi hắn. Giọng nói vẫn tưng tửng và đầy tính mỉa mai như mọi ngày. Nhưng có vẻ như cậu đang vui.
- Hờ hờ, chắc dây thần kinh hoạt động lại rồi quá. Cảm ơn khúc gỗ.
- Thằng điên. Giờ mà còn đùa được nữa đó à?
Nó đứng nhìn hai người kia rồi che miệng cười khúc khích. Hài thật. Nhưng nó vẫn không thể hiểu tại sao hắn bị như thế mà vẫn tỉnh như vậy, Tuấn Kiệt cũng không lo lắng cuống cuồng? Ôi, nó đang lạc vào hành tinh nào thế này?!
Ba từ thôi: “Quái quỉ thật!”
Hai từ: “Quái quỉ!”
Một từ: “Quái!”
ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
Phong khẽ cựa mình tỉnh giấc. Cơn đau ở chân làm Phong khẽ nhăn mặt. Khi đã mở mắt, nhận thức được mọi chuyện một cách rõ ràng thì Phong mới chợt nhận ra vài bóng người quen thuộc. Nó đang ngồi bắt chéo chân trên chiếc ghế cạnh giường, nhìn chằm chằm vào Phong. Hắn thì ngồi ngay bên cạnh, gật gà gật gù ngủ gật, trên đầu quấn một dải băng trắng với vệt máu đỏ loang lỗ. Còn ở một bên góc của phòng, Đan, Kiệt, Chi, Hoàng và Trâm Anh đang ngồi “luyện” cờ tỉ phú. [ Lạy mấy má, lớn hết rồi! ]
- Anh tỉnh rồi à? – Nó lên tiếng hỏi khi thấy Phong đã tỉnh.
- Lâu đấy! Tôi không ngờ tôi đánh anh quá tay như thế! - Hắn cũng tỉnh giấc, so vai, nói.
- Ai bảo cậu cứu tôi? – Phong lên tiếng, mặt vẫn tỏ ra dửng dưng đến phát bực. - Hừ, tôi không cần. Và tôi cũng sẽ không mang ơn cậu đâu.
CHÁT...
Nó giơ tay tát Phong một cái thật mạnh. Khi nghe Phong nói thế, nó thực sự rất bực. Bực thay cho Thiên Du. Hắn đã ra tay cứu sống Phong, vậy mà giờ anh ta đền ơn bằng cách tuôn ra những lời lạnh nhạt như thế.
Một câu cảm ơn…khó nói đến vậy sao?
- Này, tốt nhất là anh dẹp cái giọng điệu đó đi nhé. – Nó tức tối, cao giọng quát. - Nhìn đi, nhìn cho kĩ đi. Do anh mà anh Du với bị thế này này. Sao? Hờ, thử xem nếu anh Du không cứu anh thì chắc giờ anh gặp Diêm Vương rồi.
- Thì tôi đã nói là tôi không...
Phong còn chưa kịp nói hết câu thì lại bị nó cắt ngang.
- Im! Anh tưởng ai cũng như anh à? Hận thù? Vớ vẩn! Anh không thử nghĩ lại xem, tại sao tất cả mọi người không ai khinh thường anh. Ngu ngốc! Anh có biết tất cả mọi người, ai cũng xem anh là một người anh trai không hả?
- Băng Băng, anh... - Phong ngập ngừng, sau đó quay sang nhìn hắn - Lí do tại sao cậu cứu tôi.
- Vì anh là anh của em... – Hắn ngập ngừng, một biểu hiện chưa bao giờ gặp ở hắn. - Ờ thì, anh em thì đâu bỏ nhau được, thế thôi!
- Anh em? – Phong lỏi lại một câu hết sức ngớ ngẩn.
- Chẳng lẽ vợ chồng. - Hắn so vai lần hai.
- Ừm... - Phong khẽ gật đầu. Không hiểu sao, khi ấy, một tia ấm áp le lói trong tâm hồn Phong.
Có lẽ, từ trước tới giờ anh đã nghĩ sai về hắn. Có lẽ…
Anh đã quá ích kỉ rồi.
==================================================================
+YiYuo+
Đã in dấu dép
P/s: Xúc động TvT I love you _Mary_Nguyen_