Oáp, bello...minna... Yi đã trở lại rồi nè:
I want to sleep =...= but I can't
Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
năm sau...
Trời trở lạnh, rất nhanh... Tựa hồ như một chiếc lọ thủy tinh trong suốt chứa hơi lạnh rơi từ một ô tủ xuống đất, rất nhanh, và vỡ tan, tỏa hơi lạnh ra khắp nơi...
Hắn đang loay hoay lăn qua lăn lại trên giường, nhăn mặt vì có một thứ âm thanh nào đó vang lên vô cùng chói tai. Mất hơn một phút hắn mới nhận ra âm thanh đấy chính từ chiếc mobile đang rung nhiệt tình ở...cuối giường. Với tay lấy chiếc điện thoại, hắn trả lời với giọng lè nhè của một thằng con trai chưa tỉnh ngủ:
- A lô, ai thế ạ?
Đầu dây bên kia im lặng. Cảm tưởng cứ như là một kẻ dở hơi nào đó đang chơi trò ú tim với một thằng đang ngáp như chưa từng được ngáp. Thế nào nhỉ? Chắc hắn không ngáp liên tục thế thì bao nhiêu loại tận thế sẽ nắm tay nhau tiến đến giường hắn vậy... Hơn một phút, không có tiếng trả lời, hắn gắt lên:
- Này này, báo cho biết này. Nếu cưng không có việc gì làm, rảnh rỗi quá vào giờ này thì bấm gặp mấy em tư vấn tình cảm nhé!
Năm giây trôi qua, một giọng nói quen thuộc vang lên nhẹ nhàng, kèm theo tiếng cười khúc khích:
- Trước khi gọi cho anh, em cũng tính bấm dãy số anh vừa nhắc!
- Ớ, Băng đấy hả. Anh xin lỗi, anh bắt máy không nhìn tên! - hắn cuống cuồng xin lỗi nó.
- Hơ hơ. À à, không sao không sao. Này, anh nướng ghê lắm rồi đấy, ra đây đi nào...
- Cửa anh không khóa mà...
- Vậy em sang phòng anh nhé, được không?.... Ơ này, anh...anh... Đi đâu rồi...anh... - nó ngơ ngác, kêu hắn liên tục.
Lạ thật! Đang nói chuyện mà sao lại im thế. Linh cảm có chuyện chẳng lành, nó vội đứng dậy chạy nhanh qua phòng hắn, mở cửa xông vào trong.
Cảnh tượng trước mắt làm nó quá đỗi ngỡ ngàng, chiếc điện thoại của hắn nằm trên sàn, còn hắn thì ngồi trên giường, cứ lắc lắc đầu liên tục. Cứ như là đang xua đi một cơn đau nào đó vậy...
- Anh...anh... Sao thế anh? - nó lay lay vai hắn, lo lắng hỏi.
- Anh không...sao. Chắc do hôm qua thức khuya, hơi nhức đầu thôi...
- Thật không? Hay hôm nay nghỉ học em đưa anh vào bệnh viện khám thử cho chắc nhé!
- Anh không sao mà. Em xuống nhà trước đi, anh không sao đâu. - hắn vội gạt ngay ý định của nó.
- Vâng...
Nó ỉu xìu bước ra khỏi phòng và xuống nhà ăn trước, nén cơn thở dài, nó cố gắng cười tươi với những người còn lại.
- Babe sao thế? Cười con kinh hơn mếu nữa? - Diệu Chi nhìn nó, hỏi rồi cười sặc sụa
- Có gì đâu. Mày điên à? - nó bước đến cốc mạnh vào đầu nhỏ rồi ngồi phịch xuống ghế, vơ luôn lát bánh sanwich cho vào miệng.
Hắn cũng nhanh chóng bước xuống, khoác cái balô một bên vai. Và vẫn mở màn bằng một nụ cười tươi rói như mọi ngày. Nó thấy hắn như thế cũng an tâm đôi chút.
Lần lượt từng người bước ra khỏi nhà, hắn - hôm nay lại là người đi sau cùng. Tuấn Kiệt và Thiên Phong đang đi thì bất chợt quay đầu lại nhìn hắn đi đằng sau. Hình ảnh hai người họ nhìn thấy lúc này cũng gần như giống nó lúc sớm. Mặc dù hắn vẫn đi bình thường, nhưng lâu lâu lại lắc nhẹ đầu vài cái, trông có vẻ khó chịu lắm.
Hắn đưa mắt nhìn hai người đang đi trước mặt, rồi lại cười. Nhưng nụ cười đó, dường như báo cho Kiệt và Phong biết rằng: hắn, thật sự không ổn!
ZzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzZ
- Mày lôi tao đi đâu vậy Kiệt? - hắn hét ầm lên khi vừa quăng cặp xuống sàn đã bị Tuấn Kiệt lôi xềnh xệch ra cửa.
- Đi đi rồi biết. - Tuấn Kiệt lạnh lùng đáp lời hắn, rồi lôi hắn ra xe.
Phong cũng không kém, mặt đầy sát khí nhìn hắn. Khi cửa xe vừa đóng lại, Thiên Phong đã tăng ga thật nhanh và chạy thẳng ra trung tâm thành phố.
Bệnh viện trung tâm...
Hắn ngơ ngác nhìn anh trai và thằng bạn chí cốt của mình lôi cổ mình vào thẳng phòng của một ông bác sĩ nào đó. Ném hắn lên chiếc ghế đối diện ông bác sĩ, hai người họ thì thầm vài câu với người bác sĩ kia rồi đi thẳng ra ngoài...
tiếng sau...
- Bác sĩ, tình trạng của nó thế nào? - Thiên Phong chỉ tay sang hắn vẫn còn đang ngơ ngác, hỏi người ngồi trước mặt mình.
- Tôi cũng không cần phải giấu các cậu làm gì đâu nhỉ? Bệnh nhân Trần Thiên Du, sau khi kiểm tra kĩ càng, chúng tôi đã đi đến kết luận rằng: trong não của cậu ấy, có tụ một khối máu bầm... Do không được phát hiện sớm, nên...
- Nên sao? - Tuấn Kiệt nhào tới trước, hỏi gấp.
- Tỉ lệ thành công khi phẫu thuật sẽ khá thấp, tỉnh dậy hay không, còn chưa biết được...
Không gian như lắng lại, sự im lặng, lạnh lẽo tỏa ra khắp căn phòng. Ông bác sĩ nén tiếng thở dài nhìn ba chàng trai trẻ đang ngồi thẫn thờ trước mặt ông. Vai Tuấn Kiệt khẽ run lên, cậu khóc... Sau một lúc im lặng, hắn chỉ mở miệng nói đúng năm chữ:
- Đừng để mọi người biết...
CẠCH...!
Cánh cửa phòng mở ra, hắn lững thững bước ra ngoài trước, chạy nhanh ra xe, mặc cho hai người kia đuổi theo, gọi tên hắn liên tục...
Hắn chưa nghe được câu nói yêu hắn của nó cơ mà...
==================================================================
×YiYuo×
Đã in dấu dép
P/s: Yi biết là Yi rất ác mà: mọi người tối ấm. Tí nữa ngẩu ngon. Oyasuminasai...
Chuyên mục quảng cáo
Bí mật tình yêu Thiên Sứ (long-fic) ~ một fiction mới của bạn Yi đợp gái ảo tưởng-ing mọi người ủng hộ nhie ^^
~Lưu ý: mọi người chỉ tìm được em này khi đăng nhập trang wattpad và tìm. Google tìm không ra đâu ấy cười
BRVT, //