Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết vì sao hồ ly lại ở căn nhà gỗ nhỏ của cô phù thủy, trở thành một con…… một con thú cưng của cô phù thủy nhỏ thì phải?
Dù sao mỗi ngày chính là ăn ăn uống uống, sau đó lúc không có việc gì, cô phù thủy nhỏ cũng sẽ chải vuốt bộ lông trắng muốt của nó.
Động tác của cô rất nhẹ nhàng, không hiểu sao nó lại thích kỹ thuật của cô.
Đồng thời, nó cũng biết tên cô phù thủy này là Ninh Lam, sau đó chuyển vào rừng thì cuối cùng đang làm cái gì.
Thứ trong nồi được gọi là “Chocolate”, ở phía con người, nó dường như là một thứ rất ngọt ngào và thơm ngon và nó cũng tượng trưng cho tình yêu của họ.
Mà Ninh Lam là một “phù thủy” chuyên làm
“Chocolate” cho bọn họ. Đương nhiên, đây chỉ là tự cô xưng, trêи thực tế cô chỉ là một thợ làm chocolate bình thường, lại bởi vì gia tộc cũng có quan hệ huyết thống với phù thủy nên cô cũng có thể được gọi là phù thủy.
Chỉ là năng lực của cô không quá mạnh…… Giống như cũng chỉ có thể chế tạo ra loại chocolate này, cũng không thể chế tạo ra các loại linh dược khác, huống chi là những thứ sẽ hại rừng.
Đi vào khu rừng rậm này, cô chỉ muốn dọn rời khỏi nhà, tới nơi này tiến hành bế quan tu hành.
Bởi vì chocolate cô làm về cơ bản mỗi một năm đều sẽ có những đánh giá khác nhau…… Có đôi khi sẽ được khen ngợi, có đôi khi lại bị ghét bỏ đến mức tất cả chocolate đều bị ném xuống.
Cho nên cô cảm thấy kỹ thuật của bản thân không đủ, chạy đến sống trong khu rừng cách xa thị trấn này, hy vọng rằng kỹ năng của cô có thể cải thiện một chút sau một thời gian.
Hồ ly hiểu được lời cô nói là kỹ thuật chưa đủ tốt bởi vì ngày đó lúc nó ngồi xổm trước cửa nhà gỗ ngửi được hương vị rất là dễ ngửi, nhưng ăn vào một lần là……
Chanh thêm quá nhiều, hoàn toàn che đi vị đắng và ngọt của chocolate.
Chocolate hoàn toàn chua.
Hương vị mà con người có thể tiếp thu là ngọt.
Cố tình lúc cô nếm thử hương vị ngày đó, lại nói “Cũng không tệ lắm”……
Sau đó mỗi một ngày, nó đều sẽ bị Ninh Lam lôi kéo ăn các loại chocolate khác nhau mà cô làm, sau đó đứng ở góc độ một con hồ ly đưa ra gợi ý.
Chất lượng của chocolate mà Ninh Lam làm thật sự không thống nhất, đôi khi là ngọt, đôi khi lại là đắng.
Nó nhìn Ninh Lam làm chocolate, phát hiện mỗi lần cô thêm nguyên liệu đều vô cùng tùy ý, nhưng mỗi lần tự cô nếm thử hương vị đều sẽ nói “Không tồi”.
Nó luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn với Ninh Lam.
Ít nhất là vị giác.
X
Thời gian hẹn nhau là giờ nhưng Hồ Bạch Lê ở thiếu chút nữa là giờ mới khoan thai tới muộn.
Lúc này Hạ Hầu Lam đã nóng không chịu được, ánh mặt trời độc ác chiếu vào làn da mỏng manh của cô không thương tiếc, cánh tay phơi bên ngoài đã hơi ửng đỏ.
Nhưng Hạ Hầu Lam vừa nhìn thấy Hồ Bạch Lê thì không kịp chờ anh lại đây, cô đã cười đón anh.
“Đàn anh! Anh tới rồi!”
Nhìn thấy mồ hôi trêи mặt và những vết cháy nắng đỏ trêи cánh tay cô, Hồ Bạch Lê đột nhiên có hơi chột dạ.
Vì sao cô phải đứng ở cửa phơi mà không đứng dưới bóng cây chờ?
Anh đến muộn gần một tiếng đồng hồ, vậy cô đã phơi mình dưới trưa nắng cả tiếng đồng hồ rồi sao?
Nhưng tại sao cô lại nở một nụ cười thật tươi sau khi anh đến muộn thế kia?
Anh hoàn toàn không hiểu được cô gái này chút nào, chẳng qua giúp đỡ cô lúc cô lạc đường, vì sao lại luôn quấn lấy anh?
Thích anh chỉ vì một điều nhỏ nhặt như vậy đấy à?
Thành thật mà nói, chính anh cũng không tin.
Không được tự nhiên mà lấy khăn giấy từ trong túi quần rồi rút ra một tờ, Hồ Bạch Lê hơi vụng về mà lau mặt cho Hạ Hầu Lam.
Nhưng hành vi thân mật này cũng để Hồ Bạch Lê tinh tường nhìn rõ gương mặt của Hạ Hầu Lam.
Trước kia, vẫn luôn không nghiêm túc mà nhìn cô em khóa dưới đột nhiên quấn lấy anh. Hiện tại xem ra lông mi cô rất dài, đôi mắt rất lớn như là đang nói chuyện. Khóe miệng nở nụ cười tươi, đó là biểu hiện nhất quán của cô khi đối mặt với anh.
Đó là một nụ cười rất mãn nguyện.
Hơn nữa anh lau mồ hôi cho cô, đột nhiên phát hiện khăn giấy rất sạch sẽ.
Khác với các bạn nữ trong lớp không dám đến lớp khi chưa trang điểm.
Anh vẫn luôn cho rằng con gái thời đại học sẽ không dám ra đường gặp mọi người nếu không trang điểm.
“A, đàn anh, không cần lau.”
Hồ Bạch Lê đột nhiên hành động khiến Hạ Hầu Lam hơi không thích ứng được, dù sao thì cô cũng tự mình chịu tội……
Tâm trạng vừa rồi bởi vì Hồ Bạch Lê xuất hiện đã tan thành mây khói.
Sau đó cô nhận lấy tờ khăn giấy kia của Hồ Bạch Lê rồi kéo tay Hồ Bạch Lê nói:
“Đàn anh, chúng ta đi thôi, hoạt động đã bắt đầu rồi, không đi nữa sẽ muộn mất!”
Hồ Bạch Lê chỉ có thể bị cô kéo đi.
Tuy rằng có một ít là bởi vì chột dạ…… Nhưng không hiểu sao cũng có hơi đau lòng.
Cô gái này sao lại ngốc đến như vậy.
X
Hoạt động bắt đầu lúc :, nhưng lúc bọn họ đến nơi thì đã là :.
Các cặp đôi tham gia hoạt động Bầu Trời Xanh đã sớm ngồi đầy. May mắn thay, có giới hạn các hoạt động, chỉ cần không vượt qua thời gian thì đều có thể tiến vào tham gia hoạt động.
“Các vị khách quý, đã để các vị đợi lâu.”
Người phục vụ mỉm cười dẫn hai người về chỗ của họ.
“Đây là chỗ của hai vị, mời ngồi.”
Phó Nhược Hàm đã tận dụng ưu thế bên trong của mình mà để lại cho họ một vị trí rất tốt. Gần trung tâm, cũng có thể nhìn thấy sân khấu vô cùng rõ ràng bên trong tiệm, có thể xem rõ màn trình diễn tương tác tiếp theo.
Sân khấu đã bắt đầu hoạt động từ lâu. Một số cặp đôi đã đứng trêи sân khấu và chơi trò chơi POCKY. Có vài cặp đôi đang dâng trào, vừa mới bắt đầu đã nhanh chóng ăn hai đầu bánh quy ăn xong, không coi ai ra gì mà hôn nhau.
Nhưng về cơ bản họ rất dè dặt, ăn xong mới từ từ hôn nhẹ.
Làm điều đó mãnh liệt hơn khi hai người ở một mình.
Hạ Hầu Lam hơi đỏ mặt khi lần đầu tiên nhìn thấy loại trò chơi này, khi thấy cặp đôi vẫn đang hôn nhau, cô còn lấy tay che mắt lại.
Hồ Bạch Lê nhìn thấy cô như vậy thì trong lòng không khỏi muốn bật cười.
Làm hành động rõ ràng khiến người ta giật mình như vậy nhưng lại ngoài ý muốn ngây thơ.
Lo lắng mình thẹn thùng, lúc nhìn ra ngoài bằng những khe hở giữa ngón tay, Hạ Hầu Lam phát hiện Hồ Bạch Lê vậy mà chống khuôn mặt cười với cô.
Ảo giác sao? Cảm giác…… Hôm nay đàn anh có vẻ hơi vui nhỉ?
Nhắm hai mắt lại, cô đưa chiếc túi đang cầm trêи tay, nói với giọng lí nhí:
“Anh, cái này, Thất Tịch vui vẻ, đây là…… Chocolate! Mong anh nhận lấy……”
Hồ Bạch Lê:……
Thất Tịch đưa chocolate?
Cũng không biết con bé nghe được tập tục này ở chỗ nào, dù sao anh nhớ rõ, Lễ Tình Nhân ở phương Tây mới có thể đưa chocolate cho người ta.
Nhưng……
Anh loáng thoáng nhìn thấy đáy túi trong suốt có chút màu nâu.
Đó là dấu vết của chocolate nóng chảy rỉ ra ngoài.
Dù sao cũng là kiểu thời tiết này, còn đứng ở dưới ánh nắng chói chang lâu như vậy, chocolate đã sớm tan chảy rồi……
Vì sao, thật sự ngốc như vậy?
Sao lại không chờ anh dưới bóng râm?
Chỉ là bây giờ nếu mà không lấy thì có phải sẽ khiến cô cảm thấy rất xấu hổ hay không?
“Cảm ơn.”
Anh nhận lấy túi, thấy mặt cô vẫn còn đỏ như cũ nhưng vẫn không dám nhìn anh, anh đột nhiên nổi lên một chút tâm tư nho nhỏ trêu chọc cô.
Tay anh “vô tình” chạm vào bàn tay cô vẫn giơ ra như cũ.
“!”
Hạ Hầu Lam đột nhiên trừng lớn hai mắt, “cạch” một tiếng mà đứng lên. “Em, em đi vệ sinh một lát!”
Dường như là bỏ chạy.
Như là một con…… Nói như thế nào nhỉ, một con chuột con?
Nó khiến anh nhớ đến chiếc áo hoodie Pikachu mà cô thường mặc.
Anh mở chiếc túi cầm trêи tay ra, tùy ý sờ soạng một lát, quả thật chocolate bên trong đã tan chảy……
Hử?
Có một thanh chocolate khi sờ vào vẫn còn hơi cứng.
Anh lấy nó ra, nhìn nó và đột nhiên muốn bật cười.
Đây là duyên phận sao?
Đây là một thanh chocolate vị chanh.
Anh mở gói ra, cắn một miếng tùy ý……
Thật chua.
Nhưng trong vị chua này còn có hương vị ngọt ngào của chocolate.
Rất giống với phong cách của cô.
Rõ ràng là một cô gái thẹn thùng nhưng lại bởi vì thích anh mà làm ra chuyện khiến người khác giật mình.
Khóe miệng của anh chưa kịp nhận ra đã nở một nụ cười quyến rũ.
Nhưng mà anh lại không biết, Hạ Hầu Lam đang ở phía sau anh, nhìn anh ăn chocolate mà mình mua đại, nhìn đến xuất thần.
Anh đang cười.
Hình như cười là bởi vì ăn chocolate của cô.
Cô cẩn thận mà nhìn kỹ giấy gói thanh chocolate kia……
Thật là tùy tiện mua mà, nhưng giấy gói màu vàng khiến cô lập tức biết được Hồ Bạch Lê đang ăn chocolate vị gì.
Thì ra đàn anh thích ăn chua.
Hình như cô đã biết được tin tức gì tốt rồi. =w=