“Này, tới đây tới đây! Lộ Tiêu Tiêu, tôi ở chỗ này!”
Theo đám đông tan học mà đi ra, Lộ Tiêu Tiêu đã nghe thấy giọng nói quen thuộc. Phía sau, hai người “sứ giả bảo vệ hoa” bình tĩnh nhìn cô và Mạc Hi Thần đang vẫy tay ở phía đối diện, biểu cảm trêи mặt khiến cậu hơi khó lường.
Đẩy đẩy mắt kính…… Cảm giác ổn chứ nhỉ? Vừa rồi đi học cậu lại không ngủ, hẳn là không có nước miếng hay thứ gì đó chứ?
Còn bề ngoài hả…… Cậu vẫn hơi tự tin vào bản thân.
So với hot boy năm đó, cậu cảm thấy bản thân khá là đẹp trai!
Nắm lấy quyển sách trong tay, Lộ Tiêu Tiêu khẽ cau mày nhưng lại không giống như trước vòng qua Mạc Hi Thần rồi rời đi mà là vô cùng chủ động đi lên trước, đứng ở trước mặt cậu.
Đột nhiên chuyển biến khiến cậu cảm thấy hơi kinh ngạc.
Mới qua một tiết, sao cô không né nhỉ?
“Tôi, muốn nói chuyện vói cậu.”
X
Cái gọi là nói chuyện chính là đi đến một nơi có tương đối ít người trong khuôn viên trường, ngồi xuống, sau đó trò chuyện.
Đây là một giải pháp mà Hạ Hầu Lam và Phó Nhược Hàm đưa cho cô sau một hồi phân tích thật lớn. Về cơ bản, biết nguyên nhân Mạc Hi Thần quấn lấy cô, nếu cô không tiếp nhận được thì lập tức nghiêm khắc từ chối, sau đó bất luận cậu lại lôi kéo như thế nào thì các cô ấy đều sẽ làm sứ giả bảo vệ hoa cho Lộ Tiêu Tiêu đi chặn Mạc Hi Thần.
Mềm không được, vậy mạnh bạo thôi.
Đây là điều mà Hạ Hầu Lam nói với cô trước khi kết thúc buổi học nếu nhiều lần hiệp thương không có kết quả hay phương pháp giải quyết.
Rừng cây trong khuôn viên trường còn mang theo chút khí lạnh, trêи cành trơ trụi đã xuất hiện những chồi non.
Rất ít người sẽ đi lại ở những nơi vào lúc rõ ràng mang theo khí lạnh, ngược lại cũng tiện cho Lộ Tiêu Tiêu muốn hỏi rõ ràng mọi thứ.
Bởi vì ít người, không cần tiêu tiền.
“Như vậy, cậu muốn hỏi cái gì đây?”
Chắp tay sau lưng đi dạo bên hồ ở bìa rừng, Mạc Hi Thần từ từ chủ động mở miệng.
Lộ Tiêu Tiêu cắn môi, nói: “Tôi muốn biết, vì sao cậu nhất định muốn tôi đưa chocolate cho cậu.”
Không phải trực tiếp hỏi cậu vì sao quấn lấy cô mà là trực tiếp hỏi nguyên nhân đưa chocolate.
Mạc Hi Thần sờ cằm, nói:
“Tôi nghĩ tôi đã nói với cậu. Trêи người của cậu có hương thơm ngọt ngào.”
“…… Tôi biết.”
Ngày hôm qua cậu đã nói rất nhiều lần ở siêu thị.
“Mũi của tôi từ nhỏ đã rất nhạy.”
Mạc Hi Thần nghiêng đầu, tiếp tục chậm rãi dạo bước, sau đó nói chuyện:
” Điều này có nghĩa là tôi có thể ngửi thấy nhiều mùi hơn mà người bình thường không thể ngửi thấy.”
“Mùi nước hoa, mùi rác rưởi, mùi keo xịt tóc…… những mùi này rất bình thường với người khác nhưng sẽ khuếch đại vô tận trong mũi tôi.”
“Cho nên tôi vẫn luôn kháng cự việc dùng mũi hít thở mà luôn dùng miệng hô hấp.”
“Thật sự lúc chịu không nổi, tôi mới có thể dùng mũi hít thở.”
“Độ nhạy này cuối cùng cũng được cải thiện khi tôi học trung học cơ sở, và mức độ khuếch đại của mùi
hương
đã giảm đi một chút, vì vậy tôi có thể học cách thở bằng mũi.”
“Khi đó tôi lăn lộn một chỗ với bọn Hoa Hoa, nguyên nhân chủ yếu cũng là do bọn
nó
là
con
trai, không sử dụng đồ nồng nặc như con gái, thậm chí bọn cậu ngửi thấy một mùi mồ hôi rất nặng mùi thì tôi lại chỉ ngửi thấy một chút mùi, cho nên tôi thích theo chân bọn họ tung hoành.”
“Cho đến một ngày, có một cô gái xuất hiện.”
“Cô ấy hả…… mập mạp, tuy rằng không nhìn rõ mặt nhưng thân hình quả thực so với những cô gái khác cũng lớn hơn một chút..”
“Bọn Hoa Hoa vừa thấy cô ấy thì sẽ chê cười, nói
cái gì
mà cấp hai cũng sẽ có người béo đến như vậy.”
“Nhưng theo ý tôi thì chỉ là chuyện rất nhỏ. Dù sao, tuổi dậy thì mà,
bởi vì
rất nhiều người đều sẽ có những hiện tượng không tốt vì giai đoạn này.”
“Lúc cấp hai, tôi cũng không cao giống bây giờ đâu.”
“Bởi vì bọn Hoa Hoa đàm luận nhiều nên tôi cũng dần dần chú ý đến cô gái kia.”
“Lúc đi ngang qua với bạn bè,
tôi
sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy lúc mái tóc ngắn của cô ấy bay bay lộ ra lỗ tai. Nếu chúng tôi vừa lúc ở gần đó thì lỗ tai sẽ đỏ lên.”
“Rõ ràng rất béo nhưng không chút nào để ý mà đưa chocolate vào miệng mình.”
“Còn có nụ cười mãn nguyện khi ăn chocolate.”
“Sau đó, vào ngày lễ Tình Nhân, cô gái kia đứng trước mặt Hoa Hoa, đỏ mặt đưa cho cậu ta một hộp chocolate.”
“Khi đó, tôi ngửi thấy được một mùi hương rất ngọt ngào.”
“Là hương vị chocolate sữa, nhưng không chỉ đến từ hộp chocolate kia.”
“Là mùi hương tỏa ra từ trêи người cô gái kia, mang theo vị ngọt, còn có một loại…… hương vị hạnh phúc.”
“Đó là lần đầu tiên tôi ngửi được mùi hương cũng là hương thơm tôi nhớ mãi không quên.”
Mạc Hi Thần nhìn về phía Lộ Tiêu Tiêu.
“Không biết nói như vậy cậu có thể hiểu rõ hay không. Nhưng tôi sẽ nói rõ ràng.”
“Lộ Tiêu Tiêu, từ cấp hai anh đã bắt đầu chú ý đến em.”
“Nhìn lén em viết văn, biết lý tưởng tương lai của em là đại học C nên anh tới đây.”
“Anh cũng không biếtlúc trước em không may thi rớt, cuối cùng
có thi vào đại học C hay không, nhưng mà anh vẫn đến.”
“Ở đại học C to như vậy, anh tìm em đã hơn một năm. Anh vẫn luôn nhìn cái tên Lộ Tiêu Tiêu này
nhưng
cùng tên quá nhiều
nên
anh chỉ có thể chôn chân xem từng cái. Sau đó ngửi, ngửi xem trêи người mấy cô ấy có hương vị quen thuộc hay không.”
“Vốn dĩ anh cũng chuẩn bị từ bỏ.”
“Nhưng hôm trước gặp lại ở quán cà phê có lẽ là một ngày vui vẻ nhất trong cuộc đời anh.”
“Anh ngửi thấy được mùi hương của giấc mộng bị quấy nhiễu. Sau đó, anh nhìn thấy em.”
“Em thật sự thay đổi thật nhiều. Cô bé mũm mỉm năm đó thì ra cũng có tố chất trở thành hoa khôi.”
“Nhưng mùi hương ngọt ngào kia vẫn không thay đổi. Cho nên, anh đánh lên chủ ý, bởi vì anh biết em biến thành dáng vẻ gì.”
“Trước đây anh vẫn luôn nghĩtìm người beo béo.”
“Anh nói thật…… Năm đó nếu hộp chocolate kia, người em đưa là anh thì anh sẽ không chút do dự tiếp nhận, ăn hết toàn bộ.”
“Cho nên, hộp chocolate không có đưa cho Hoa Hoa, hiện tại
em
có thể tặng cho anh không?”
X
Có thể đưa không?
Trong đầu Lộ Tiêu Tiêu trống rỗng.
Mạc Hi Thần, trước nay cô đều biêt.
Tuy rằng nhóm lâu la của hot boy rất là đồ sộ nhưng Mạc Hi Thần cho người ta cảm giác khang khác.
Trước nay cậu chỉ lặng lẽ đi theo bên cạnh bọn họ, đôi mắt sau cặp kính gọng đen kia hẳn là đang nhìn chằm chằm vào người ta cho nên trước nay cô cũng không dám nhìn thẳng vào người có vẻ ngoài âm trầm này.
Sau đó người này đột nhiên sau nhiều năm mới nói với cô rằng cậu để ý cô thật lâu?
Đây là tình tiết kịch bản Mary Sue gì đây?
“…… Nè, nè! Tiêu Tiêu!”
Tiếng gọi khiến Lộ Tiêu Tiêu hoàn hồn, sau đó cô lại ngửi thấy một mùi quen thuộc, mùi bị hỏng.
…… Không cần nữa rồi.
“Cậu sững sờ cái gì vậy, chocolate đều vón cục rồi.”
Hạ Hầu Lam nghiêng người nhìn cô rất kỳ lạ.
“Ấy, chocolate của tớ biến thành như vậy, có phải gần được rồi hay không?”
Hạ Hầu Lam đưa muỗng khuấy lên, chocolate xinh đẹp hóa thành những sợi nhỏ và rơi đều vào trong chén khuấy trước mặt cô.
Lộ Tiêu Tiêu:……
Quả nhiên là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trêи bờ cát. Tồn tại như một thầy dạy, vậy mà cô lại làm ra chocolate hư mà Hạ Hầu Lam lần đầu tiên làm lại làm đẹp như vậy……
Cô không muốn thừa nhận rằng thất bại của mình là do những gì Mạc Hi Thần đã nói.
Đúng vậy, Hạ Hầu Lam đột nhiên làm chocolate trước mặt cô chính là bởi vì báo đáp kết quả dò hỏi lần trước.
Vốn dĩ Phó Nhược Hàm cũng muốn lại đây làm chocolate nhưng tạm thời cô ấy có việc nên không đến, vì thế sai Hạ Hầu Lam giúp cô ấy mang một phần.
Tình bạn giữa các cô gái luôn không thể giải thích được, đặt ở trêи người Hạ Hầu Lam càng vô cùng nhuần nhuyễn hơn. Mới chỉ một buổi sáng mà tên gọi “Lộ Tiêu Tiêu” cũng đã lên cấp đến “Tiêu Tiêu”, xưng hô thân mật như vậy. Chưa kể cô ấy vốn dĩ đã có ý tưởng không an phận là muốn làm bạn với Tiêu Tiêu.
Tình yêu luôn là cầu nối liên hệ tốt nhất giữa các cô gái.
“Nè, Tiêu Tiêu, bây giờ tớ có thể cho nguyên liệu vào hay không?”
Chân tay Hạ Hầu Lam hơi vụng về mà cầm sữa tươi, tay phải cầm theo chanh mà cô ấy tự mang đến, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chocolate trong nồi và hỏi. Lộ Tiêu Tiêu tiến lên nhìn một chút rồi gật đầu nói:
“Ừ, có thể, có thể phối nguyên liệu rồi, còn chua nhiều hay ngọt nhiều thì cậu có thể tự thừ trước xem. À, nếu muốn mang cho Phó Nhược Hàm một phần thì cậu phải chia chocolate này làm hai nồi nhưng phải nhanh lên một chút.”
“Ừm ừm!”
Hạ Hầu Lam đổ sữa trong tay vào chocolate ngay lập tức, nhiều đến nỗi Lộ Tiêu Tiêu cảm thấy chocolate này chắc chắn quá ngọt…… Nhưng cô ấy cũng đổ nước chanh vào cùng một lúc.
Mùi chanh quyện với sữa từ từ tràn vào mũi họ.
“…… Hương vị thật kỳ lạ.”
Đây là lần đầu tiên Lộ Tiêu Tiêu ngửi được mùi chanh hỗn hợp này. Dù sao bản thân chỉ làm chocolate sữa, hơn nữa cũng đã lâu rồi chưa ăn qua, tất nhiên là chưa nếm thử qua hương vị chocolate khác rồi.
Hạ Hầu Lam nở nụ cười thật tươi. “Tiêu Tiêu cậu không nếm thử sao, cái này gọi là chocolate chanh, đàn anh cực thích!”
Nói xong chấm thử một chút vào hỗn hợp chocolate, lông mày xinh đẹp nháy mắt nhăn lại.
“Chua, quá chua!”
“…… Sao cậu biết đàn anh thích chocolate chanh như vậy?”
Lộ Tiêu Tiêu không khỏi hơi tò mò, dù sao Hạ Hầu Lam thường xuyên treo bên miệng đàn anh khoa tiếng Anh kia của cô ấy, ngay cả khẩu vị của anh ấy, tựa như cô ấycũng rất rõ ràng.
“Bởi vì năm ngoái tớ đã tặng chocolate cho anh ấy đó nha!”
Cô ấy có vẻ rất hài lòng với loại chocolate chanh sữa khiến bản thân mình nhíu mày này. Hạ Hầu Lam tắt lửa, vừa để chocolate nguội vừa giải thích với Lộ Tiêu Tiêu:
“Năm ngoái tớ còn chưa biết có loại chocolate thủ công này, cho nên mua một đống lớn các loại nhãn hiệu chocolate cho đàn anh! Nhét đầy cả một cái cặp của đàn anh, tuy rằng nhìn qua đàn anh rất không vui, nhưng anh ấy cũng chưa nói gì hết!”
Lộ Tiêu Tiêu:…… Xách một cặp chocolate, đàn anh thật đúng là vất vả.
“Sau đó ngày hôm sau lúc tớ đi tìm đàn anh, vừa lúc anh ấy đang ăn chocolate vị chanh, cho nên tớ mới biết đàn anh thích ăn chua!”
“Nhưng ….. Vị chua của chocolate không phải chỉ là sự pha trộn, hương vị tổng thể vẫn là ngọt sao?”
“Nhưng từ trước đến nay đàn anh đều không ăn ngọt trước mặt tớ!”
Hạ Hầu Lam tin tưởng tràn đầy nói.
“Cho nên chắc chắn ảnh thích chua!”
“Dù sao, tớ để ý ảnh lâu như vậy, cũng quấn ảnh lâu như vậy á!”
“Đối với khẩu vị người mình thích, tớ sẽ không nhận thua đâu!”
Nếu bản thân không phải không thể ăn chocolate, thật sự cô rất muốn thử xem chocolate của Hạ Hầu Lam …… Nó có thể chua tới mức nào.
Nhưng Hạ Hầu Lam nói làm cô lập tức nghĩ tới Mạc Hi Thần.
Bởi vì đàn anh ( nhìn qua) thích chua, cho nên cô ấy làm chocolate vốn tượng trưng cho ngọt thành chocolate chua.
Sau đó, trước kia cô rất thích ăn chocolate sữa, hiện giờ Mạc Hi Thần cũng muốn chocolate sữa từ cô……
Lắc lắc đầu, cô quyết định không nghĩ tới nữa.
“Hey, Tiêu Tiêu, cậu không sao chứ?”
Chocolate của bản thân đều làm xong nhưng Lộ Tiêu Tiêu lại không có ý định làm nữa, Hạ Hầu Lam không thể không hỏi.
“Không phải cậu làm chocolate cho Mạc Hi Thần sao?”
“…… Đó chỉ là thuận tiện.”
Gương mặt Lộ Tiêu Tiêu hơi mất tự nhiên,
“Vừa rồi, làm hư……”
“Tớ đây sẽ làm chân sai vặt cho cậu, chúng ta lại làm một phần đi! A, phần của Tiểu Hàm cũng nhờ cả vào cậu!”
“…… Hương vị vẫn là cậu tới phối đi.”