Bạn nhỏ Sở Ngọc năm tuổi năm ấy sau khi hội ngộ với cờ vây, đã xác lập mục tiêu cuộc đời mình.
Sở Tấn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhóc con ngơ ngác này mê luyến một thứ, nghiễm nhiên có xu thế vượt qua mỹ thực, sau đó còn có lúc chơi cờ đến không muốn ăn cơm!
Nói đến chuyện Thu Thu giành được giải quán quân thiếu nhi, lúc bé vẫn chưa tròn bảy tuổi, tựa hồ là quán quân nhỏ tuổi nhất của giải đấu từ khi tổ chức tới nay. Lúc ấy có kỳ thủ chuyên nghiệp làm giám khảo đề nghị, nên để cho đứa bé đến trường đào tạo nổi tiếng về cờ vây, nơi đó có rất nhiều kỳ thủ giỏi giảng dạy, còn có rất nhiều kỳ đồng cùng tuổi, có thể cùng nhau thi đấu rèn luyện, bé có thiên phú vượt trội, không cố gắng nắm bắt sẽ rất đáng tiếc. Trường dạy cờ vây ở B thành, chẳng qua Lận Diễm Trần cũng có nhà ở B thành, tổng công ty cũng tại B thành, nhưng Thu Thu còn nhỏ như vậy, Sở Tấn không nỡ để Thu Thu rời khỏi mình, cũng không đành lòng không cho Thu Thu đi, anh thương lượng với Lận Diễm Trần, tới lúc đó sẽ chuyển công tác tới, nhưng công việc cũng không phải nói chuyển là chuyển ngay, cũng cần có thời gian sắp xếp.
Lúc vẫn chưa xử lý xong, bắt đầu trại hè cờ vây năm ấy, Sở Tấn hỏi Thu Thu có muốn đến để trải nghiệm trước một chút hay không.
Thu Thu không chút do dự mà gật đầu: "Dạ!"
Lòng Sở Tấn có hơi chua xót, bảo bảo không có lưu luyến ba ba chút nào sao? Anh nói: "Con đi một mình, hay cùng ông nội..."
Lời còn chưa nói hết, Thu Thu rất hiểu chuyện mà cướp lời: "Con biết, ba ba bận công việc. Con hiểu."
Sở Tấn: "..."
Thu Thu nghĩ sẽ có rất nhiều kỳ thủ chuyên nghiệp, bé thần tượng, còn có rất nhiều bạn nhỏ, toàn quốc trên dưới có rất nhiều quán quân nhí chơi cờ với bé, thì vui sướng vô cùng, không kịp đợi Sở Tấn nói xong, lập tức vô cùng hăng hái đi thu dọn hành lý của mình.
Sở Tấn phiền muộn, còn chưa có lớn, đã không giữ lại được?
Thu Thu chạy đến hỏi: "Ba ba, con có thể dẫn mập mạp đi cùng không?"
Sở Tấn: "... Chuyện này cần hỏi ông nội con."
Thu Thu rất vui vẻ đi gọi điện thoại cho ông nội.
Lão Lận tổng dĩ nhiên hoan nghênh, không nghĩ tới từ trên trời giáng xuống một chiếc bánh ngọt lớn! Làm ông vui mừng khôn nguôi! Căn nhà ở B thành vốn có để lại một căn phòng cho Thu Thu, thỉnh thoảng Thu Thu nghỉ hè sang đây thăm ông nội rồi ở lại, nên có thể trực tiếp tới!
Sở Tấn đưa con trai lên máy bay, Lận Diễm Trần an ủi anh: "Một ngày nào đó con cũng phải tự xông ra ngoài a."
Sở Tấn nói: "Con mới bảy tuổi a! Còn nhỏ lắm!"
Anh còn nói: "Không biết Thu Thu nửa đêm nhớ em rồi có khóc lên hay không."
Lận Diễm Trần ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn Thu Thu nhảy nhót tung tăng, vui vẻ không thèm quay đầu lại, sợ là hão huyền... Có phải bọn họ quá cưng con hay không?
Ngày đầu tiên Thu Thu đi tham gia trại hè, còn gọi điện thoại cho ba ba, nhảy nhót mà bảo hôm nay bé gặp được thần tượng, còn cùng bạn nhỏ chơi cờ, bé đấu thắng, còn được thầy khen ngợi.
Sở Tấn cảm khái, anh vốn coi mình không phải là loại ba ba vây quanh con, nhưng anh nghĩ tới nghĩ lui thật sự vẫn không bỏ xuống được, nếu Thu Thu thích như thế, thì để cho bé đi thôi.
Qua hai ngày, lão Lận tổng đột nhiên nửa đêm gọi điện thoại cho bọn họ, nói Thu Thu khóc, không thể dỗ được.
Sở Tấn gấp gáp, hỏi: "Có người bắt nạt con?"
Thu Thu hít nước mũi, nói: "Ba ba, con rất nhớ ba nha."
Sở Tấn sửng sốt một chút, dở khóc dở cười, trải qua mấy ngày, cuối cùng cũng biết nhớ ba ba rồi?
Thu Thu do dự hỏi: "Ba ba, con nghiêm túc suy nghĩ, nếu như con ở đây học chơi cờ, cuối tuần con không thể đến nhà ông nội a."
Sở Tấn: "..."
Thu Thu thở dài thườn thượt: "Cá và tay gấu không thể cùng chiếm được a."
Sở Tấn nở nụ cười: "Con học được từ đâu?"
Thu Thu: "Trên ti vi ạ."
Bởi vì Thu Thu quá nhớ ba ba, trại hè chưa kết thúc đã sớm chạy về nhà khóc chít chít tìm ba ba.
Đã như thế, Sở Tấn vẫn vô cùng lo lắng: "Đứa nhỏ này được nuông chiều như thế, sau này phải làm sao a? Nhiều kỳ thủ lợi hại như vậy dạy bảo, bỏ lỡ rất đáng tiếc."
Lận Diễm Trần bỗng nhiên nghĩ đến: "Chuyện này dễ thôi a, chúng ta bỏ vốn mở trường dạy cờ ở Y thành đi... Ai? Lúc trước sao anh không nghĩ ra?"
Sở Tấn: "........."
Nhìn bề ngoài bạn nhỏ Sở Ngọc có vẻ mềm nhũn, bởi vì đẻ non, vóc người vẫn luôn nhỏ hơn bạn cùng lứa một vòng.
Mỗi lần Sở Tấn dẫn bé đến đâu tham gia thi đấu, hầu như bé đều là bạn nhỏ nhỏ nhất toàn trường.
Thu Thu lần thứ hai tham gia một giải thi đấu thiếu nhi toàn quốc, bé thua ở vòng bán kết. Sở Tấn rất lo lắng, thấy Thu Thu xụ khuôn mặt nhỏ, anh cho là bé sẽ nhào vào trong lồng ngực của mình khóc.
Thu Thu cau mày, được ba ba sờ đầu một cái, lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên.
Sở Tấn an ủi bé: "Con còn nhỏ, bạn nhỏ kia còn lớn hơn con ba tuổi."
Thu Thu nói một cách lạnh lùng: "Thua chính là thua. Con không thể mang tuổi tác ra để viện cớ."
Sở Tấn: "???"
Thu Thu hừ một tiếng, nắm tay của ba ba: "Thắng bại là chuyện thường trong binh gia, con là nam tử hán nhỏ, chuyện này không hề gì, lần sau con sẽ thắng lại! Đi thôi, ba ba."
Hắc hắc, khốc như thế sao? Dáng vẻ kiêu ngạo này rất giống với Tiểu Lận. Sở Tấn suy nghĩ một chút, hết sức cẩn thận hỏi: "Chúng ta đi tìm thầy con để tìm hiểu tại sao con thua ván cờ này."
Thu Thu nắm chặt quả đấm nhỏ: "Không muốn, con muốn tự mình suy nghĩ!"
Sở Tấn: "Cũng được..."
Thu Thu: "Không nghĩ ra được, con mới tìm thầy."
Bây giờ Sở Tấn càng ngày càng sâu sắc hiểu rõ ý chí kiên định của nhóc con này.
Thật sự rất tự lập.
Năm trước lúc Thu Thu vẫn chưa học cờ, bé xem một tin tức, trong tin tức có nói một cậu bé nước ngoài nuôi tóc dài để làm tóc giả, tặng cho những bạn nhỏ bởi vì bị bệnh nên phải cạo trọc đầu, lúc đó Thu Thu nhìn thấy, chạy tới nói với ba ba bé cũng muốn làm như thế.
Sở Tấn rất nghiêm túc suy nghĩ thỉnh cầu của Thu Thu, nhưng không dễ dàng đáp ứng, cố gắng nói với bé con trai để tóc dài có thể bị bạn học chê cười.
Thu Thu vẫn muốn làm.
Sở Tấn để cho bé suy nghĩ thêm ba ngày, chuyện này phải suy nghĩ kĩ mới làm, ba ngày sau, anh hỏi lần nữa, Thu Thu vẫn có ý nghĩ đó, anh đã đồng ý, đồng thời cũng nghiêm túc căn dặn: "Đây là chuyện do chính con quyết định, nếu quyết định thì phải làm được, không thể bỏ dở nửa chừng, trước khi hoàn thành, cho dù con nói với ba ba muốn từ bỏ, ba ba cũng sẽ không đồng ý."
Thu Thu gật đầu: "Ừm."
Nửa năm đầu vẫn rất tốt, tóc tai không quá dài, dần dần dài đến vai, không thể không buộc tóc lên.
Ở tuổi này mấy đứa bé không rõ ràng giới tính tướng mạo, trong lớp học quả nhiên xuất hiện bạn nam hỏi bé tại sao lại để tóc dài như bạn nữ.
Nhưng lúc Sở Tấn biết, vấn đề đã được giải quyết.
Sở Tấn hỏi: "Con nói thế nào?"
Vẻ mặt Thu Thu hồn nhiên, bé nói ra lý do, là tặng cho bạn nhỏ bị bệnh. Sau đó lại có bạn nhỏ nói bé trai tại sao có thể để tóc dài, Thu Thu hỏi ngược lại tại sao không thể, ai quy định không được? Pháp luật có quy định sao?
Những bạn nhỏ đó đều bị bé hỏi đến bối rối.
Có lẽ là bé quá chính trực, cũng không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, ngược lại làm cho thế giới quan những bạn nhỏ thắc mắc bị dao động.
Sau này lớp học thậm chí còn có bạn nam khác cùng để tóc dài, muốn giống như Thu Thu.
Đợi đến khi tóc Thu Thu càng ngày càng dài, dù sao bé là bé trai, coi như điềm tĩnh, ở trường học một ngày, rồi ngủ trưa một giấc, thức dậy tóc tai đã bù xù như ổ gà.
Hai ba ba không thể không học tập kỹ thuật chải tóc.
Sở Tấn cảm thấy khá phức tạp: "Em không nghĩ ra mình sinh con trai còn phải học chải tóc."
Lận Diễm Trần ngược lại nóng lòng muốn thử, nhấc tay: "Vậy để anh chải tóc cho Thu Thu đi!"
Còn nói: "Không chừng cả đời này chỉ có khoảng thời gian này là có thể thắt bím tóc cho Thu Thu, rất quý giá a."
Ngoài ý muốn là Lận Đại thiếu gia rất am hiểu môn thủ công cẩn thận tỉ mỉ này, chẳng qua hắn cũng không có làm kiểu tóc của bé gái cho Thu Thu, chỉ cột lại cho chắc gọn gàng, cuối cùng khi Thu Thu tan học về nhà cũng không còn mang theo một đầu tóc rối như tơ vò nữa.
Chúng ta quay lại thời gian trại hè năm nhất.
Thu Thu trở về từ trại hè, ở nhà học chơi cờ, bởi vì bé đã làm xong bài tập nghĩ hè từ lâu, thời gian rảnh còn lại rất nhiều.
Lúc này, Thu Thu thích nhất là ba nuôi Đàm tới tìm bé.
Đúng, bây giờ vị trí ba nuôi thứ nhất trong lòng Thu Thu chính là Đàm Tu Minh, Triển Hồng Vũ lui về vị trí thứ hai. Sau khi Đàm Tu Minh kết hôn lòng thoải mái thân thể lại béo mập, anh làm về ăn uống, quả thật cũng yêu quý mỹ thực, thích nhất là dẫn theo con nuôi cũng là một kẻ tham ăn đi ăn món ngon.
Phàm là có thứ gì ăn ngon, đều sẽ gọi Thu Thu đi, có phúc cùng hưởng, hai người ăn so với một người ăn vẫn ngon hơn nhiều lắm. Bà xã bận rộn công việc, không thể cùng anh đi ăn khắp nơi như vậy.
Anh cũng không phải chỉ đến những nhà hàng xa hoa, chỉ cần ăn ngon, quán nhỏ ven đường hẻm nhỏ anh cũng sẽ đến thăm, Thu Thu cũng không ngại.
Cắn người miệng mềm, bây giờ bé thật lòng thích người ba nuôi mập mạp này rồi.
Vừa thấy Đàm Tu Minh đến, Thu Thu lập tức biết, lại có mỹ thực đang kêu gọi bé, đối với việc này, bé có trách nhiệm việc nghĩa chẳng từ!
Đi thôi!