Yên lặng một lúc.
Chiếc mặt nạ bình tĩnh tự nhiên của Triển Hồng Vũ tựa như đang xuất hiện vết rách tróc ra từng mảng, cậu nghiêng người, nửa bên mặt rơi vào trong bóng tối, sắc mặt tối tăm không rõ.
Cậu rút tay ra, lẳng lặng mà nói: "Ông uống say rồi."
May là còn có thể nói say rượu để mượn cớ, nhưng cậu có chút không rõ, Trác Lâm Huy tại sao lại biết? Tại sao lại muốn nói ra vào lúc này?
Quá là lúng túng.
Triển Hồng Vũ đã sớm không phải là thiếu niên không giấu được tâm sự năm đó, cậu không muốn thừa nhận, ai có thể ép cậu? Đột ngột bị bạn cũ vạch ra như vậy, chẳng những cậu không có tay chân luống cuống, còn có thể tiếp tục giả vờ giả vịt, bây giờ nói lời này cũng không trái lương tâm một chút nào. Lận Diễm Trần sắp kết hôn rồi, cậu không thể thích một người đã có gia đình, đơn giản nên chấm dứt ý nghĩ đó.
Hơn nữa, nói như thế nào đây, lúc trước Lận Diễm Trần nói cho cậu biết hắn có người yêu, cậu cũng chỉ buồn bực một lát. Đả kích to lớn hơn cậu cũng đã từng chịu, nên không có bao nhiêu khó chịu, không tốn bao nhiêu sức lực đã thoát ra. Khi đó cậu chỉ buồn bực, có lẽ là vì cậu không thích Lận Diễm Trần nhiều như mình tưởng, có lẽ là thời gian thật sự có thể hòa tan tất cả. Lúc thiếu niên bạn cho rằng một hai năm dài như nửa đời vậy, đợi đến lúc lớn tuổi hơn, sẽ phát hiện một hai năm chỉ giống như thời gian một cái chớp mắt mà thôi.
Trác Lâm Huy ngồi dậy.
Triển Hồng Vũ lùi nửa bước, khẽ cau mày, có hơi khó hiểu.
Trác Lâm Huy nói: "Ông không vui. Tôi nhìn ra rồi."
Càng nói càng loạn, Triển Hồng Vũ bị đôi mắt của hắn nhìn chằm chằm, không khỏi hơi hoảng lên, nhanh chóng đánh gãy lời hắn: "Ông thật sự say rồi, tôi đi trước, ông nghỉ ngơi sớm đi..."
Còn chưa đi được mấy bước, nghe thấy sau lưng có tiếng động, cậu quay đầu lại liếc mắt nhìn, bỗng bị người đè lên tường.
Mùi rượu nồng nặc phả vào mặt, Trác Lâm Huy trói tay của cậu lại: "Không được, lần này nhất định phải nói rõ."
Nói rõ chuyện gì? Triển Hồng Vũ thật sự có hơi tức giận, cảm giác Trác Lâm Huy xâm lược doạ người tới gần, nhất thời cậu không thể tránh thoát, trong lòng kiêng kỵ quá nhiều, do dự bất định: Chẳng lẽ muốn đánh nhau thật sao? Lỡ như không thể khống chế tay chân? Ngày mai cậu còn phải họp báo, để người ta phát hiện bị thương sẽ không hay lắm? Rốt cuộc Lão Trác có ý gì? Say cũng không thể làm càn như thế?
Cậu nhìn vào đôi mắt Trác Lâm Huy, cặp mắt kia phản chiếu tròng mắt của mình bỗng trở nên tràn đầy bi thương, hòa cùng mùi rượu, Trác Lâm Huy giống như rất ủy khuất hỏi cậu: "Ông thích hắn tới như vậy sao? Thích đến mức trả giá đến độ này? Ông chỉ trốn tránh nói tôi uống say, cũng không dám phản bác tôi, nói không thích hắn."
Triển Hồng Vũ ngẩn người, lập tức nói: "Tôi không thích hắn."
Trác Lâm Huy rất tức giận: "Giấu đầu hở đuôi!"
Triển Hồng Vũ nói: "Ông người này, lúc thường không say thì thôi, một khi say lại cứng đầu. Chuyện đó cũng quá hoang đường? Tại sao ông lại cảm thấy tôi thích Lận Diễm Trần a? Ông có chứng cớ gì? Lão Lận sắp kết hôn rồi, ông đang hiểu lầm cái gì a? Đừng nói mấy câu như thế này nữa."
Cậu làm như không có chuyện gì xảy ra, chết cũng không nhận, ra vẻ đạo mạo lại như tưới dầu lên lửa, làm cho Trác Lâm Huy càng tức, cười lạnh một tiếng, nói: "Tôi dựa vào cái gì mà biết? Tôi làm sao không biết được? Tôi biết ông đã bao nhiêu năm... Chỉ vì Lữ Hạo và Đàm Tu Minh hai người bọn họ là người ngu người mù, nhìn không ra thôi, tôi lại không ngu. Ông không thích hắn, tại sao ông luôn đi tìm hắn viết nhạc cho mình? Ông không thích hắn, tại sao lúc hát cứ luôn nhìn hắn?"
Triển Hồng Vũ hỏi: "Tôi có sao? Không có, lần này tôi căn bản không hề hát?" Hát chính là Lận Diễm Trần a, hơn nữa toàn bộ hành trình cậu đều xem những người khác có diễn tấu sai hay không. Nào có nhìn Lận Diễm Trần? Hoàn toàn là đang vu oan cho cậu a!
"Tôi nói là lúc chúng ta chung nhóm!" Trác Lâm Huy càng nói càng giận, "Trong mắt của ông chỉ nhìn thấy hắn! Ông dĩ nhiên không phát hiện."
Triển Hồng Vũ bị hắn rống một tiếng, như là bị dọa sợ đến choáng váng.
Cậu đúng là thằng ngu.
Bây giờ mới ý thức được..."Ông thích tôi?" Triển Hồng Vũ hỏi.
Trác Lâm Huy bị một câu này bắn trúng tim, đột nhiên đỏ cả mặt, buông tay ra.
Triển Hồng Vũ chưa từng thấy dáng vẻ Trác Lâm Huy trong ngày thường cay nghiệt độc miệng, tự cao tự đại lại hoảng hốt luống cuống, quá thú vị, không nhịn cười được. Dù sao làm bạn nhiều năm như vậy, tính cách Trác Lâm Huy thế nào cậu không nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng ít nhiều vẫn có chút rõ ràng, hắn là một người thích nói một đằng làm một nẻo, như lúc trước, hắn ra vẻ ghét trẻ con, kết quả hôm nay là người cưng chiều Thu Thu nhất trong đám cha nuôi bọn họ.
Với tính cách của Tiểu Trác, mặc dù thật sự thích cậu, lúc này cũng nhất định sẽ thề thốt phủ nhận.
Triển Hồng Vũ đang nghĩ ngợi, lại nghe thấy tiếng Trác Lâm Huy đáp lại: "Đúng, tôi thích em."
Triển Hồng Vũ: "..."
Trác Lâm Huy mượn men say, không chỉ thừa nhận, còn nói ra thật nhiều: "Tôi thích em, tôi thích em rất nhiều năm. Tiểu Vũ, em lại chưa từng quay đầu lại nhìn tôi, em nhìn Lận Diễm Trần từ phía sau, tôi thì nhìn em từ phía sau."
"Em cố chấp kiên định như vậy, muốn làm gì cũng có thể làm được, đã nhiều năm như vậy... Tôi cũng không thấy em thích thêm người khác, tôi nghĩ sớm muộn em cũng sẽ đuổi được Lận Diễm Trần tới tay, em là người tôi yêu, hắn là anh em tốt của tôi, tôi có thể nói cái gì? Tôi chỉ hy vọng hắn có thể cho em hạnh phúc, nhưng hắn lại kết hôn với người khác rồi. Em không tức giận sao? Tôi biết em cảm thấy hắn là trai thẳng, cho nên em duy trì thân phận là anh em tốt, không dám vượt qua Lôi trì nửa bước, kết quả hắn đột ngột cong, em không phiền muộn chút nào sao?"
Đồng tử Triển Hồng Vũ đột nhiên co rút lại dãn ra, đôi môi giật giật, không biết nên nói cái gì.
Trác Lâm Huy nhích tới gần, Triển Hồng Vũ thiếu chút nữa cho rằng hắn muốn hôn mình, do dự một chút, kết quả chỉ bị ôm lấy.
Trác Lâm Huy ôm cậu, rồi nói: "Khổ sở thì nói ra, em không phải đi, cứ nói là ngã bệnh, tôi sẽ nói giúp em, bọn họ sẽ không nghi ngờ. Hắn thích Sở Tấn như vậy, em làm hắn vui lòng cũng vô dụng, đừng để hắn vui vẻ."
Thật ra có rất ít thứ khiến cậu phiền muộn khó vượt qua, nhưng là trên đời có một người bởi vì mình khổ sở mà càng khổ sở hơn cả mình, cậu cũng lập tức không biết mình có nên khổ sở không.
Triển Hồng Vũ nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trác Lâm Huy: "Tôi cũng không biết ông có say hay không."
"Hơn nữa, tôi cũng không yếu đuối như ông nghĩ, tôi không nói dối, tôi không thích Lận Diễm Trần."
Trác Lâm Huy ôm càng chặt hơn, gần đến mức có thể cảm giác được nhịp tim lẫn nhau, lòng Triển Hồng Vũ nhảy nhót không ngừng.
Bởi vì nhất thời kích động nên hắn ôm lấy người mình thích, sợ buông tay ra cả đời này đều sẽ ôm không được nữa, nên không cam lòng buông tha: "Em không gạt tôi chứ?"
"Không lừa ông. Thật sự không thích. Chuyện này cũng đã mười mấy năm trước." Triển Hồng Vũ nói, "Cả đời không thể nhận được đáp lại, ai có thể vẫn luôn thích một người chứ?"
Hắn không biết mình ôm bao lâu, khi ngửi được mùi vị Triển Hồng Vũ, đột nhiên như bị ma xui quỷ khiến, đầu nóng lên lập tức thốt ra: "Tôi vẫn thích em. Vậy bây giờ em không thích hắn nữa, em... Em có muốn cân nhắc tôi một chút hay không."
Triển Hồng Vũ: "..."
Mãi cho đến khi Lận Diễm Trần tổ chức lễ cưới ngày ấy.
Trác Lâm Huy cũng không nhận được câu trả lời chuẩn xác từ chỗ Triển Hồng Vũ, Triển Hồng Vũ chỉ nói: "Bây giờ tôi làm công việc này cũng không thích hợp nói chuyện yêu đương, tôi còn phải phát triển sự nghiệp."
Hình như không từ chối.
Nhưng Trác Lâm Huy nghĩ, so với từ chối dứt khoát còn tàn nhẫn hơn, ý này không phải là: Tôi không yêu đương, cũng không có người mình thích, nhưng tôi tình nguyện bận làm việc, cũng không muốn nói chuyện yêu đương với anh.
Bọn họ quen biết từ lúc chín tuổi.
Khi đó cha mẹ hắn vừa ly hôn, hắn đi cùng mẹ đến nước ngoài, trường học người Hoa không có bao nhiêu đứa nhỏ, có mấy đứa đều đi theo Lận Diễm Trần chơi. Triển Hồng Vũ là bạn nhỏ đầu tiên chủ động nói chuyện với hắn, Tiểu Vũ chín tuổi có hơi mập mạp, mang một cặp kính mắt, tóc ngố, nhìn có vẻ ngu ngốc, cười rộ lên cũng rất đáng yêu, như chó con Samoyed, khi đó hắn cảm thấy Tiểu Vũ là bé trai đáng yêu nhất trong lớp.
Thế nhưng Tiểu Vũ thích chơi với Lận Diễm Trần, hắn cũng chỉ đành gia nhập vào nhóm.
Có lẽ Tiểu Vũ bắt đầu học viết nhạc năm mười hai mười ba tuổi, sau này bọn họ cùng vào một trường đại học, bỗng nhiên có một ngày, Tiểu Vũ đề nghị muốn lập một nhóm nhạc, mời người đầu tiên chính là Lận Diễm Trần. Thật ra đối với âm nhạc hắn một chữ cũng không biết, hoàn toàn là vì người mình thích mới liều mạng đi học, giống như một kẻ ngu si, hắn cảm thấy gõ trống Jazz là soái nhất, nhưng hắn ngồi bất động ở đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiểu Vũ khoác lên hào quang, quay đầu, liếc mắt nhìn Lận Diễm Trần một cái, rồi khẽ mỉm cười... Hắn thật sự muốn bẻ gảy gậy đánh trống.
Nhưng hắn có thể nói cái gì? Tuổi trẻ lúc ấy, hắn cảm thấy mình không có tư cách thổ lộ với Triển Hồng Vũ.
Năm đó trong mấy người bọn họ, hắn là nghèo nhất, lúc mẹ hắn ly hôn không lấy được bao nhiêu tài sản, sau này lăn lộn mới có một phần gia nghiệp, chính hắn cũng có một phen sự nghiệp. Hơn nữa... Lận Diễm Trần cũng không phải là một người xấu, đối với Tiểu Vũ cũng rất tốt, Lận Diễm Trần không phải giả vờ không biết tâm ý của Triển Hồng Vũ, hắn là thật sự không biết.
Sau đó... Sau đó trong nhà Tiểu Vũ xảy ra biến cố, tiểu vương tử cậu gặp rủi ro, nhưng không bỏ cuộc, mà là dựa vào tài hoa của mình một lần nữa xông ra khoảng trời.
Tiểu Vũ như một viên đá quý sau khi mài giũa điêu khắc, bày ra mị lực của cậu với thế gian. Trước đây chỉ một mình hắn biết bé trai này có bao nhiêu đáng yêu, bây giờ rất nhiều người đều biết.
Lúc này, hắn cũng đã có chỗ đứng của mình trong giới thời trang, hắn giúp Triển Hồng Vũ liên hệ với các nhãn hiệu nổi tiếng, còn có rất nhiều cách liên lạc với người trong nghề, phàm là hắn có nhân mạch, đều tương đương với Triển Hồng Vũ.
Hắn không tranh công.
Hơn nữa lúc Tiểu Vũ chán nản, những anh em khác chưa bao giờ keo kiệt vươn tay viện trợ. Lúc Tiểu Vũ mới vừa vào giới, đi thảm đỏ cũng không có một bộ quần áo quý giá mà mặc, mọi người sẽ mở tủ quần áo, tùy cậu chọn lựa, chiều cao số giày của bọn họ đều không khác lắm, chọn một bộ vừa vặn, tùy tiện mặc, lúc mặc xong thì trả lại là được rồi. Thật ra đâu thể nào tùy tiện lấy một cái mặc đều vừa vặn được? Cũng là do hắn đặc biệt đi đặt. Đồ của Lữ, Đàm, Lận gia đến nay cũng còn trên người Triển Hồng Vũ, trong đó đồ hắn chi viện cũng không ít.
Không biết tỏ tình có kết quả hay không, trong buổi tiệc cưới ngày hôm nay, hắn căn bản không dám đến gần Triển Hồng Vũ.
Vừa nãy cũng vậy, hát xong là lập tức bỏ chạy. Tất cả mọi người đều chú ý vào đôi tân nhân hôm nay, không ai phát hiện hắn thất thố.
Làm một kẻ già đời trong giới giải trí, Triển Hồng Vũ tất nhiên phát hiện ngày hôm nay Trác Lâm Huy đang cố ý tránh né mình, cho nên... Cho nên cậu cũng không đến gần.
Nói thật, mấy ngày nay đầy đầu cậu đều nghĩ đến chuyện này. Cậu nói với Tiểu Trác như vậy, thật sự không phải là từ chối, chỉ là, lúc đó cậu cũng không lập tức tiếp thu được. Đúng là có một phần nguyên nhân do công việc, chẳng qua nguyên nhân chủ yếu xác thực không phải vì chuyện này.
Cũng không có liên quan tới người khác, chỉ là chính cậu cũng đã từng yêu thầm lâu như vậy, cậu biết việc này không hề dễ chịu, hơn nữa cậu rõ ràng trong lòng, lúc trước cậu hi vọng Lận Diễm Trần cùng với mình, nhưng cậu mong như vậy là bởi vì Lận Diễm Trần cũng thích cậu, chứ không phải xuất phát từ người nào đó thích mình đã lâu, như vậy có vẻ rất đáng thương, vậy nếu không nên thử nói chuyện yêu đương với cậu ta một chút xem, ý nghĩ như thế quá mức đê hèn. Chính cậu cũng không muốn tiếp thu chuyện như vậy, cho nên cậu cũng không muốn làm chuyện như vậy.
Vài ngày nay cậu đều ngủ không ngon.
Tỉ mỉ hồi tưởng một chút, Tiểu Trác thích cậu cũng có thể tìm ra rất nhiều manh mối, chỉ là cậu chưa từng suy nghĩ về mặc đó mà thôi.
Chẳng qua... Tiểu Trác thích cậu ở điểm gì chứ?
Tuy rằng cậu có rất nhiều fan, nhưng phải nói, những người kia thích chính là hình tượng minh tình Triển Hồng Vũ, chứ không phải bản thân cậu, cậu cũng không cảm thấy bản thân mình có thứ đáng giá để người thích. Hai người đã quá mức thân thuộc, nói chuyện yêu đương cứ như đang loạn luân.
Cậu suy nghĩ thêm, Tiểu Trác cũng là một người đàn ông trưởng thành rất có mị lực, hắn rất nổi tiếng trong giới thời trang, vai rộng chân dài, khuôn mặt đẹp trai, đứng ở giữa một đám mẫu nam cũng không lu mờ chút nào, chẳng bằng nói còn nhiều hơn một phần khí thế. Nghĩ đến mẫu nam, Triển Hồng Vũ không khỏi suy nghĩ xa thêm, trong hậu trường sân khấu tất cả đều là những người mẫu nam khỏa thân, có lẽ Tiểu Trác thấy không tới một ngàn cũng có tám trăm rồi, gặp nhiều đàn ông dễ nhìn như vậy, dĩ nhiên còn thích cậu sao? Biết Tiểu Trác là nhà thiết kế nổi tiếng, lại không có mẫu nam nào theo đuổi hắn sao? Theo đuổi không được? Nhà thiết kế cũng không phải không thể yêu đương. Nếu đổi lại là cậu, cho dù có thể không động lòng, cũng rất khó không có chút phản ứng sinh lý. Đàn ông mà, tất cả mọi người đều hiểu.
Nghĩ tới nghĩ lui, cậu cũng chưa nghĩ ra nên làm sao đối mặt với Trác Lâm Huy.
Đàm Tu Minh cầm một cái đĩa, bên trong chứa điểm tâm, anh đang ăn, mèo khen mèo dài đuôi nói: "Ba nuôi tìm đầu bếp nấu rất ngon, con không ăn điểm sao? Ăn rất ngon nha. Đúng không? Thu Thu."
Triển Hồng Vũ cúi đầu, Thu Thu như con vịt con đi theo phía sau cái mông vịt mẹ, bởi vì tay bé nhỏ bé không bưng được cái đĩa, trên tay trái của bé còn treo rổ nhỏ chứa cánh hoa, cánh hoa đều rải hết, vừa lúc dùng để đồ, để ba nuôi gắp đồ ăn ngon, xếp vào gần nửa rổ.
Thu Thu thấy Triển Hồng Vũ nhìn mình, lưu luyến không rời lấy miếng điểm tâm mình đã gặm một nửa ra, giơ lên: "Ăn?"
Thật sự quá đáng yêu, Triển Hồng Vũ cười rộ lên, sờ sờ đỉnh đầu của bé: "Ba nuôi không muốn, Thu Thu ăn đi."
Thu Thu nhấc theo rổ nhỏ, đi với Đàm Tu Minh.
Triển Hồng Vũ nhìn thân ảnh nho nhỏ đáng yêu của bé, đột nhiên cảm giác thấy rất cô quạnh, cậu cũng muốn tìm một người yêu rồi lập gia đình, nhận nuôi một đứa nhỏ, cậu nhất định sẽ làm một người cha tốt...
Đang nghĩ ngợi, một giọng nói bổng vang lên bên tai: "Triển tiên sinh?"
Triển Hồng Vũ lấy lại tinh thần, nhìn thấy một thanh niên mang theo nụ cười trên mặt, có chút quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu, thế nhưng cậu nhất thời không nhớ ra được, công việc của cậu phải thường xuyện gặp mặt nhiều người, nhớ rõ người cũng là một loại kỹ năng, nếu như có liên quan đến công việc cậu sẽ nhớ kỹ, cậu không nhớ ra được, có lẽ không liên quan đến công việc.
Cậu lễ phép mỉm cười: "Xin chào."
Trang Hãn Học gãi đầu một cái: "Có lẽ ngài không nhớ rõ tôi."
Cậu móc ra một tấm danh thiếp đưa cho Triển Hồng Vũ, xuất phát từ lễ phép nên Triển Hồng Vũ nhận lấy danh thiếp. Liếc mắt nhìn, nha, hình như nhớ ra rồi, lúc trước tại tiệc sinh nhật Thu Thu từng gặp rồi, Trang gia? Hai năm trước Trang gia bởi vì có mâu thuẫn trong gia tộc nên xôn xao một trận, đại công tử đột nhiên nghỉ việc, biến mất khỏi thế gian, nhị tiểu thư dẫn theo đoàn đội tách ra, hóa ra nhà bọn họ còn có một đứa con út a? Xưa nay chưa từng nghe nói.
Trang Hãn Học lần này nhắm vào phía Triển Hồng Vũ mà tới, hắn biết Triển Hồng Vũ sẽ tới tham gia, không uổng phí cầu xin Sở Tấn đã lâu. Ngược lại hắn cũng không hi vọng lập tức có thể tiến triển gì, chỉ muốn để lại họ tên trong ấn tượng nam thần, trước tiên như vậy, hắn đã hài lòng.
Trang Hãn Học mượn cơ hội biểu đạt mình yêu quý tác phẩm của Triển Hồng Vũ cỡ nào, miệng nói thích bộ phim này, thích bộ phim kia, thích bài hát nọ, dĩ nhiên thích nhất chính là tác phẩm vĩ đại mê người mà chính Triển Hồng Vũ sáng tác.
Triển Hồng Vũ đã từng gặp nhiều fan cuồng, liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn có dụng ý khác.
() túy ông chi ý bất tại tửu
Muốn cua tôi đúng không? Triển Hồng Vũ khẽ mỉm cười, ý tứ sâu xa, cậu đang nghĩ ngợi muốn làm sao cho Trang Hãn Học ăn một cây đinh mềm, thì đã có người gọi cậu.
Trác Lâm Huy mặt tối sầm đi tới, mắt cũng không chớp mà nói: "Lão Lận tìm em có việc."
Triển Hồng Vũ dùng cớ này đi cùng hắn, tòa nhà này kiến trúc rất lớn, bọn họ đi một đường tới một góc vườn hoa, trong một góc không người, có một khóm hoa hồng, kiến trúc như là mê cung thu nhỏ. Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng vang náo nhiệt trong buổi tiệc. Triển Hồng Vũ nhìn sau gáy Trác Lâm Huy, im lặng không lên tiếng, chờ xem Trác Lâm Huy định dẫn mình đi chỗ nào, kết quả đi một hồi lâu cũng không dừng lại, đi lòng vòng hai ba lần, cậu đều nhớ hết đường, Triển Hồng Vũ chủ động mở miệng hỏi: "Không phải lão Lận tìm tôi, là ông muốn tìm tôi?"
Cuối cùng Trác Lâm Huy cũng dừng bước, quay đầu lại.
Triển Hồng Vũ nhìn hắn, qua nửa ngày, mới nở nụ cười: "Ông đỏ mặt."
Trác Lâm Huy: "..."
Triển Hồng Vũ nói: "Tiểu Trác, mấy ngày nay ông luôn trốn tránh tôi."
Trác Lâm Huy hừ một tiếng: "... Không phải em cũng đang trốn tránh tôi sao?"
Triển Hồng Vũ lại thừa nhận ngay, cậu gật gật đầu: "Ừm, tôi đúng là đang trốn tránh ông."
Cậu cau mày, nói: "Chuyện này rất quan trọng, tôi phải suy nghĩ kỹ sau đó mới có thể trả lời ông." Đến bây giờ cậu vẫn chưa nghĩ rõ ràng được.
Trác Lâm Huy quay sang hướng khác, cười lạnh một tiếng: "Không phải em đã trả lời? Cho dù em không có người mình thích, em cũng không muốn cân nhắc đến tôi. Dù tôi có chờ đợi cũng vô dụng, đợi đến lúc em có người mình thích, em càng có lý do chính đáng hơn để từ chối tôi."
Triển Hồng Vũ không nghĩ rằng mình sẽ bị hắn trào phúng một trận, vô tội nháy mắt một cái: "Ông người này, người tỏ tình là ông, khẳng định tôi từ chối cũng là ông, cái gì cũng đều bị ông nói hết. Tiểu Trác, trước đây tôi không phát hiện lá gan ông nhỏ như vậy a."
Trác Lâm Huy hỏi vặn lại: "Nói giống như lá gan em rất lớn vậy, yêu thầm người ta mười năm cũng không dám nói không phải là em sao?"
Triển Hồng Vũ: "Ông có tư cách nói tôi sao?"
Trác Lâm Huy: "..."
Triển Hồng Vũ: "..."
Hai người tranh cãi một hồi, rồi lại im lặng, ngữ khí bình tĩnh trở lại.
Vẫn không có đàm luận xong đâu, rõ ràng chỉ là thương lượng yêu hay không yêu, không hiểu ra sao lại cãi vả, họ thật sự muốn nói chuyện?
Trác Lâm Huy lấy dũng khí liếc cậu một cái: "... Em uống rượu, hay là đỏ mặt?"
"Là đỏ mặt." Triển Hồng Vũ nói, "Mấy ngày nay tôi nhìn thấy ông cũng rất ngại."
Trác Lâm Huy không nhịn được mặt già cũng đỏ ửng: "Há, thì ra em cũng sẽ đỏ mặt a? Tôi còn tưởng rằng em đã tu luyện đắc đạo rồi. Em đỏ mặt cái gì?"
Triển Hồng Vũ ngước mắt: "Tiểu Trác, tôi nghiêm túc nói với ông, thật sự không phải là tôi... Không phải... Sách, nên nói như thế nào đây? Chẳng qua tôi cảm thấy, nếu như không phải bởi vì thích ông, mà đồng ý yêu đương với ông, thật sự quá tùy tiện... Ông không cảm thấy vậy sao?"
Trác Lâm Huy sửng sốt một chút, bỗng nhiên tiến lên vài bước, Triển Hồng Vũ theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng vẫn đứng tại chỗ.
Trác Lâm Huy nắm chặt tay cậu, nhìn sâu vào mắt cậu: "Tôi thật không biết nên nói em đần hay là thông minh, nếu em không có chút tình cảm nào với tôi, hoàn toàn không thích tôi, vậy em đỏ mặt cái gì?"
Triển Hồng Vũ nói liên miên cằn nhằn: "Chúng ta làm bạn nhiều năm như vậy, tôi nhất định sẽ có tình cảm với ông a, thích cũng có thích, nhưng hẳn là giữa bạn bè..."
Nói còn chưa dứt lời, Trác Lâm Huy đã cúi người hôn môi cậu.
Nói thật, không phải cậu chưa từng diễn cảnh hôn nhau, nhưng vào giờ phút này, mặt mày vẫn đỏ bừng lên.
Trác Lâm Huy nói: "Nếu đổi lại là Đàm Tu Minh hoặc là Lữ Hạo hôn em, em cũng như vậy?"
Triển Hồng Vũ nói lắp: "Tôi, tôi... Có thể, có thể sẽ... Không..."
Trác Lâm Huy lại hỏi cậu: "Có chán ghét tôi hôn em không?"
Triển Hồng Vũ đỏ mặt: "Cũng không có..."
Trác Lâm Huy: "Vậy em cảm thấy, như vậy có đủ chứng minh em cũng có chút thích tôi? Chúng ta có phải là có thể thử không?"
Triển Hồng Vũ tâm loạn như ma.
Trác Lâm Huy có hơi thất vọng, rút tay ra: "Nếu không được, em cứ trực tiếp nói với tôi, tôi từ bỏ."
Triển Hồng Vũ bỗng nhiên hoảng rồi, đuổi theo nắm lấy tay hắn, cau mày: "Tôi không có cách nào lập tức dùng ánh mắt nhìn bạn bè biến thành nhìn người yêu, anh cho tôi chút thời gian không được sao? Nhất định phải gấp như vậy sao?"
Trác Lâm Huy: "Em còn cần bao nhiêu thời gian để chuẩn bị tâm lý? Tôi đã đợi rất lâu rồi, tôi không chờ được nữa."
Triển Hồng Vũ nói một cách uyển chuyển: "... Kia, kia... Vậy trước hết anh có thể đừng nói chuyện này cho bọn họ biết được không?"
Trác Lâm Huy: "Chuyện gì? Chuyện tôi theo đuổi em?"
Triển Hồng Vũ lắc lắc đầu, chu môi, đỏ mặt: "Chính là chuyện chúng ta lén...lén lút nói chuyện yêu đương a. Anh một hai phải nói rõ ràng vậy sao?"
Thu Thu lôi kéo góc áo ba ba.
Sở Tấn: "Làm sao vậy? Bảo bối."
Thu Thu một tay cầm điểm tâm ăn, một tay chỉ vào một hướng khác: "Ba nuôi, hôn hôn."
Sở Tấn: "?"
Được - ba nuôi hôn có gì tốt để nói chứ?