Dục vọng khiến người tử vong, trước đó nó còn khiến người điên cuồng.
Sở Tấn cảm thấy chính mình phải điên cuồng trước, mới cam tâm tình nguyện chết đi.
Anh rửa mặt thay quần áo, thấy trong gương phản chiếu hình ảnh của mình, tươi cười rạng rỡ, rõ ràng giờ chết đã sắp tới, lại giống như giành lấy cuộc sống mới.
Tối hôm qua thật là cực lạc nhân gian, trong cuộc đời Sở Tấn từng đi ngang qua nhiều người như vậy, nhưng chưa từng gặp được cậu trai nào đáng yêu như Tiểu Lận, rất thích hợp làm tình nhân, tuổi trẻ anh tuấn, dí dỏm hài hước, hơn nữa khi hắn nói chuyện còn khiến người khác cảm thấy rất vui sướng.
Sở Tấn biết thế, nhưng anh cũng không phải lập tức mê đắm cậu trai này, quả thật, Tiểu Lận hàng to xài tốt, trình độ nghiệp vụ rất cao, chân chính làm cho anh mê muội, cuộc sống mà trước đây anh ngóng trông cũng không dám thử nghiệm, còn miệt thị nó.
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Sở Tấn trốn đi rất vội vàng, vẫn mặc quần áo cũ, đều là áo sơ mi âu phục, khuy áo gài đến nút cao nhất, còn đeo lên ca-ra-vat.
Sở Tấn mặc như vậy, còn đeo mắt kính, nhìn có vẻ thanh cao cấm dục.
Lận Diễm Trần cũng thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, vừa nãy hắn gọi trợ lý đưa tới cho mình, trợ lý tìm tới căn phòng này còn tưởng rằng là do mình nhớ lầm số phòng -- Sở Tấn nghĩ là phục vụ phòng. Hắn vẫn mặc một thân trang phục của người trẻ tuổi, quần bò, trên T shirt màu đen in hình hoạt hình Sở Tấn xem không hiểu, áo khoác da, bao tay da.
Lận Diễm Trần ngồi ở bên giường, như con Gâu Đần, tràn đầy phấn khởi hỏi: "Chúng ta đi nơi nào?"
Sở Tấn mờ mịt, hỏi ngược lại hắn: "A... Cậu hẳn là biết cách phục vụ chứ?" Tiểu Lận là nhân sĩ chuyên nghiệp, phải rành hơn so với anh chứ.
Sở Tấn đưa cho Tiểu Lận một tấm thẻ rồi nói: "Trong này có năm mươi vạn, cậu tự an bài, để tôi chơi vui vẻ là tốt rồi, chi tiêu của cậu đều do tôi bao."
Ai có thể nghĩ tới trước kia anh dùng hết năng lực tiết kiệm mấy đồng tiền, còn đặc biệt đợi đến sau giờ mới đi siêu thị mua thức ăn?
Lận Diễm Trần nhìn anh đưa thẻ tới, nhíu mày, mới nhận lấy, hỏi: "Em tín nhiệm tôi như vậy, không sợ tôi cầm tiền chạy trốn?"
Sở Tấn không sợ mà nghĩ, anh đã sắp chết, sẽ không thể xui đến như thế. Anh cười cười, không tỏ rõ ý kiến, nói: "Không sợ, tôi còn để lại hai mươi vạn. Tôi muốn đi chơi nhảy dù, cậu biết ở đâu có thể chơi không?"
Anh nghĩ rằng trước khi chết được ăn cả ngã về không mà điên một lần!
Lận Diễm Trần cười rộ lên, kéo tay Sở Tấn, nhảy nhót mà nói: "Được, tôi biết có thể chơi ở đâu, tôi dẫn em đi."
Bọn họ trả phòng rời đi, Sở Tấn vốn muốn gọi xe, nhìn thấy Lận Diễm Trần đội mũ bảo hiểm rất tuấn tú, bỗng nhiên tò mò: "Cậu lái mô tô tới sao?"
Lận Diễm Trần gật đầu: "Ừm."
Thật là thú vị! Sở Tấn chưa từng ngồi mô tô, anh sợ nguy hiểm, hiện tại lại nóng lòng muốn thử: "Chở tôi đi xem."
Sau đó nhìn thấy Lận Diễm Trần lên xe gắn máy, Sở Tấn không hiểu lắm về mô tô, nhưng liếc mắt một cái đã thích, chiếc xe mô tô này của Lận Diễm Trần coi như không hiểu về xe cũng có thể nhìn ra là chiếc xe tốt, tạo hình giống như trong phim khoa học viễn tưởng, ba màu bạc, xanh đen, đường cong mượt mà, ở đầu xe là người đàn ông lãng mạn!! Đôi mắt Sở Tấn đều sáng lên.
Lận Diễm Trần chân dài bước một bước, ngồi trên xe, Sở Tấn muốn giả vờ lịch sự một chút.
Lận Diễm Trần nhìn thấy ánh mắt anh sáng lấp lánh không chút nháy mắt nhìn mình, lòng hư vinh trong nháy mắt bành trướng đến đỉnh điểm, không phải hắn chưa từng nhìn thấy người khác dùng ánh mắt ái mộ nhìn mình, nhưng chỉ có Sở Tấn làm hắn cảm thấy không giống.
Sở Tấn hưng phấn hỏi hắn: "Tôi có thể sờ sờ một chút không?"
Lận Diễm Trần cười nói: "Cả tôi em cũng có thể tùy tiện sờ mó a."
Sở Tấn không để ý tới hắn khoe khoang, sờ sờ mô tô của hắn, cảm thán nói: "Xe này nhìn thật mắc a, tôi cảm thấy khoảng hai mươi, ba mươi vạn?" Không hổ là đầu bảng, thật biết kiếm tiền.
Đâu chỉ vậy a, đây là Confederate do kỹ sư chuyên nghiệp chế tạo thủ công, mô tô đặt chế, mỗi năm công ti chính hãng chỉ sản xuất mười mấy hai mươi đầu máy mô tô, hắn bỏ ra hơn vạn, tiền đặt cọc còn phải thanh toán trước hai năm, mới rinh chiếc xe này về được, trên thế giới chỉ có một chiếc duy nhất.
Lận Diễm Trần vô cùng cưng nựng, bạn bè hỏi mượn, hắn chưa từng đáp ứng, ngồi cũng không để cho ai ngồi. Hắn lóng ngóng hỏi: "Em muốn ngồi một chút không?"
Sở Tấn gật đầu: "Được nha!"
Lận Diễm Trần không có không đồng ý: "Tôi đi tìm mũ bảo hiểm cho em."
Sở Tấn lòng sinh phản nghịch: "Không muốn mũ bảo hiểm, cậu bây giờ cứ chở tôi đi hóng gió!"
Lận Diễm Trần cười lắc đầu một cái, chụp mũ bảo hiểm của mình lên trên đầu Sở Tấn: "Vậy mũ của tôi cho em mang."
Sở Tấn nâng mũ bảo hiểm, ngẩn người, chưa bao giờ có người săn sóc cho anh như vậy: "Này... Vẫn nên tìm thêm một cái đi."
Lận Diễm Trần đi ra gọi điện thoại, rất nhanh có người đưa mũ bảo hiểm mô tô tới cho hắn.
Sở Tấn nói: "Nhanh như vậy sao?"
Lận Diễm Trần nói khoác cũng không đỏ mặt chút nào: "Đó là dĩ nhiên, tôi chính là người bồi chơi chuyên nghiệp cao cấp."
Chiếc mô tô không có ghế sau, nên Sở Tấn ngồi ở phía trước.
Cánh tay Lận Diễm Trần duỗi một cái, ôm cả người anh vào trong ngực, bởi vì bản thân một người ngồi phải hơi hơi cúi người xuống, không gian chật hẹp, phía sau lưng anh dán vào trước ngực Tiểu Lận.
Lận Diễm Trần hỏi anh: "Chuẩn bị xong chưa?"
Sở Tấn: "Chúng ta bây giờ xuất phát, cậu dẫn tôi đi."
Lận Diễm Trần khởi động mô tô, động cơ mô tô giống như là kèn hiệu, phát ra một tiếng gầm cao vút no đủ, hết sức dễ nghe.
Mùa đông gió vẫn còn có chút lạnh, Sở Tấn đội mũ bảo hiểm, gió lạnh vẫn theo không khí chui vào quần áo như cũ, rõ ràng rất lạnh, nhưng anh lại cảm thấy cả người nhiệt huyết đang sôi trào.
Lận Diễm Trần lái rất nhanh, Sở Tấn không biết là bao nhiêu kmh, nhưng ngoại trừ đi ở trên xa lộ cao tốc, anh chưa từng có ngồi xe nào nhanh như vậy, hơn nữa ô tô là xe che người, mô tô là người che xe, phảng phất như đang kề cận cái chết.
Lận Diễm Trần còn không ngừng tăng tốc. Quá kích thích rồi! Tim anh sắp từ cuống họng nhảy ra ngoài!
Sở Tấn lại phát hiện mình không sợ, sợ cái gì chứ? Anh vốn sắp chết rồi, coi như có chuyện, cũng chỉ là sớm một ít mà thôi.
Lận Diễm Trần rời khỏi nội thành, lái đến một vùng ngoại thành tương đối hoang vu, hai bên đường là rừng cây rậm rạp, Sở Tấn đần độn hét lên, dùng hết khí lực mà kêu: "A!!!! Ha ha ha ha ha ha!!!"
{Truyện được edit bởi Huỳnh JJ. Được post duy nhất tại Wattpad: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp. Đề nghị ngừng đọc truyện ở nơi khác ngoài wattpad: HuynhJJ}
Sở Tấn cảm thấy thập phần vui vẻ, dường như uất ức của bản thân đều quăng ra sau đầu.
Gió rất lớn, còn mang theo mũ bảo hiểm, Lận Diễm Trần lớn tiếng hỏi anh: "Vui vẻ sao!!!"
Sở Tấn trả lời hắn: "Vui vẻ!!!!!"
Cuối cùng đã đạt được mục đích rồi.
Giống như là căn cứ ở một địa phương nào đó.
Xuống xe, Sở Tấn nói với Lận Diễm Trần: "Tuy rằng tôi rất vui vẻ, thế nhưng lái nhanh như vậy không tốt đâu, bị cảnh sát giao thông bắt được sẽ bị phạt."
Lận Diễm Trần bị anh chọc cười: "Không có quá tốc độ, trong phạm vi cho phép, tôi rất biết điều."
Sở Tấn ngây ngốc hỏi: "Không quá tốc độ sao?"
Lận Diễm Trần nói: "Thật sự không có, tốc độ bình thường nhưng khi ngồi mô tô sẽ cảm thấy kích thích hơn."
Một chiếc trực thăng loại nhỏ đang chờ bọn họ.
Sở Tấn: "?"
Lận Diễm Trần lôi kéo tay anh đi đến: "Em nói muốn chơi nhảy dù a, tôi đã sắp xếp xong xuôi."
Sở Tấn kinh ngạc, khích lệ hắn: "Nhanh như vậy? Không hổ là dân chuyên nghiệp!"
Lận Diễm Trần khiêm tốn: "Quá khen."
Bọn họ mặc vào quần áo bảo hộ dùng để nhảy dù, mang kính chắn gió, bởi vì Sở Tấn cận thị, còn có thấu kính cho anh.
Sở Tấn cảm khái, có tiền thật sự cái gì cũng có thể mua được.
Sở Tấn chưa từng chơi nhảy dù, Lận Diễm Trần cùng bay với anh, chơi nhảy dù hai người, hai người một trước một sau dùng yếm kim loại khoá lấy nhau, thời điểm đó Lận Diễm Trần phụ trách điều khiển. Sở Tấn ở mặt trước, bọn họ ngồi ở cabin chờ lên tới đủ độ cao, anh ngồi ở trên đùi Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần ôm eo anh, mò tay anh, đặt đầu anh ở trên bả vai của hắn, nhiệt khí ấm áp ghé vào lỗ tai anh: "Tim em đập thật nhanh."
Trực thăng cất cánh.
Đến vị trí muốn nhảy dù.
Khoang cửa mở ra, Sở Tấn nhìn xuống, độ cao khiến người choáng váng đầu, anh không khỏi theo bản năng cảm thấy sợ hãi, hai chân run lên.
Lận Diễm Trần nắm tay anh, nói: "Em sợ, thì không nhảy nữa."
Sở Tấn cắn răng một cái: "Nhảy!... Cậu phải ôm tôi đó!"
Lận Diễm Trần ôm anh, hôn một cái lên trên gương mặt anh: "Được."
Sở Tấn nghiêng đầu nhìn hắn: "???" Làm gì đột nhiên hôn?
Vừa định hỏi, Lận Diễm Trần ôm anh nhảy xuống, đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Sở Tấn rít gào.
Cuồng phong như đao, xông lên mặt.
Bọn họ ôm nhau hăng hái rớt xuống, Lận Diễm Trần mang theo ý cười, hô to: "Tôi ôm lấy em!!!"
Sở Tấn đáp lời: "Đừng ôm!!! Dù không mở được a!!!!!"
Lận Diễm Trần: "Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!!!