Sở Tấn đứng ngồi không yên.
Thầy Sở từ sáng sớm đã bắt đầu phát hiện ngày hôm nay anh không đúng lắm, đặc biệt là vừa nãy sau khi đi ra ngoài gọi điện thoại, gộp với trước đó, ông tò mò hỏi: "Người tên "Lận Diễm Trần" kia là ai a?"
Sở Tấn suy nghĩ một chút, nói một cách uyển chuyển: "Là... Một người bạn của con."
Còn nói dối: "Chuyện làm ăn. Cha đừng suy nghĩ nhiều."
Thầy Sở nói: "Há, chuyện làm ăn của con cha không hiểu, chẳng qua cha cảm thấy con hình như sắp muộn rồi, còn không đi làm sao?"
Sở Tấn: "!"
Bởi vì nói địa chỉ công ty cho Lận Diễm Trần, Sở Tấn có chút lo lắng Lận Diễm Trần có thể trực tiếp tìm tới công ty hay không, lỡ như tìm đến thì anh nên làm gì?
Khổ não đến giữa trưa.
Sau khi hai người bọn họ liên lạc, Sở Tấn gởi nhắn tin cho hắn, còn add thêm mạng xã hội.
Lận Diễm Trần không ngừng gửi tin nhắn cho anh.
Lận Diễm Trần: Tôi ngồi tàu cao tốc đến tìm em, đã mua xong vé tàu rồi.
Sở Tấn: Đi đường cẩn thận, không nên gấp gáp.
Lận Diễm Trần: Tôi lên tàu cao tốc rồi. Thời gian đến Y thành còn giờ phút, hi vọng không đến muộn.
Sở Tấn: Được, sau khi cậu xuống xe, nếu đói bụng, phải ăn một bữa cơm trước.
Lận Diễm Trần: Còn giờ.
Lận Diễm Trần: Còn giờ phút.
Lận Diễm Trần: Còn giờ.
...
Sở Tấn: Có cần phải nửa giờ gửi tin báo một lần hay không?
Lận Diễm Trần: Nha, còn giờ.
Lận Diễm Trần: Tôi thấy một cánh đồng hoa cải dầu rất đẹp. [ hình ảnh ]
Lận Diễm Trần: Em xem, trên núi bên kia còn có cầu vồng. [ hình ảnh ] còn ba giờ.
Sở Tấn: Tôi đang họp.
Lận Diễm Trần: Còn hai giờ.
Lận Diễm Trần: Còn một giờ.
Một giờ sau.
Lận Diễm Trần: Trễ một chút nữa, hơn mười phút sẽ đến.
Sở Tấn bị hắn khủng bố giống như là hung thủ giết người trong phim ảnh cũng không khiến cảm xúc bi thương, anh chỉ rất hiếu kỳ mạch não của Lận Diễm Trần.
Lận Diễm Trần sẽ không giận mình sao? Không tỉ mỉ hỏi rõ nội tình sao? Anh vốn đã chuẩn bị sẽ bị Lận Diễm Trần quở trách.
Năm giờ, Lận Diễm Trần nói cho anh biết hắn đã đến.
Công ty Sở Tấn cũng đến thời gian tan tầm, nhưng anh chưa bao giờ tan sở đúng giờ, vì vậy nghiêm mặt đi tìm sư phụ: "Ngày hôm nay tôi có việc, có thể về sớm một chút hay không."
Lưu tổng hiểu ý: "Há, thân thể đứa nhỏ nhà cậu không thoải mái a? Sức khỏe không khỏi quá yếu. Vấn đề sức khỏe chỉ xem tây y khó giải quyết, tôi biết một lão đông y rất giỏi, giới thiệu cho cậu biết, cậu mang đứa nhỏ nhà mình đi xem, điều trị cho dứt."
Sở Tấn vội vàng ghi nhớ phương thức liên lạc, cảm động nói: "Cảm ơn sư phụ."
Lưu tổng phất tay một cái, thẳng thắn mà nói: "Không cần cám ơn, thân thể đứa nhỏ nhà cậu khỏe mạnh, cậu mới có rảnh làm nhiều việc cho tôi. Ha ha ha ha."
Chủ nghĩa tư bản không kể tình thầy trò!
Sở Tấn chạy nhanh về nhà.
Thầy Sở đã làm xong cơm tối chờ anh, Sở Tấn gấp đến độ mấy ngụm đã nuốt xong cơm.
Thầy Sở hỏi: "Ngày hôm nay công việc mệt lắm sao? Đói bụng thành như vậy?"
Sở Tấn nói: "Khí trời rất tốt... Con muốn dẫn Thu Thu đi ra ngoài tản bộ."
Thầy Sở không có nghi ngờ anh, chỉ gật đầu: "Pha một bình sữa mang theo đi. Nhớ về sớm một chút a."
Sở Tấn mặc cho Thu Thu một bộ đồ gấu mèo có mũ trùm liền thân, ôm bé bỏ vào trong xe đẩy, còn mang theo một bình sữa mới vừa pha.
Anh mới vừa đẩy xe đẩy đi ra cửa, đi chưa bao xa, chạng vạng dưới táng cây lớn của tiểu khu có mấy bác gái đang hóng gió vây lại đây: "Ôi, Thu Thu đi chơi nha!"
Thu Thu là một bảo bảo nhỏ đẹp đẽ, nói bé là bảo bảo xinh đẹp nhất tiểu khu cũng không quá đáng, lần đầu tiên được mang ra cửa đã nhận được nhiều lời khen, còn có rất nhiều bác gái hâm mộ.
{Truyện được edit bởi HuynhJJ. Được post duy nhất tại Wordpress, Sweek: HuynhJJ. Những nơi post ngoài HuynhJJ đều là ăn cắp.}
Bởi vì thân thể yếu không thường được mang ra ngoài, mỗi lần đi ra đều được vây xem và chụp ảnh.
Sở Tấn cười ha hả trốn khỏi vòng vây, cuối cùng tới một bên khác của tiểu khu, một công viên nhỏ không có người nào tới, trong góc hẻo lánh phía Tây Nam có một cái thạch đình cũ nát. Lúc này không có một ai.
Sở Tấn hẹn gặp Lận Diễm Trần ở đây.
Không biết Lận Diễm Trần có thể thuận lợi tìm tới hay không.
Sở Tấn cúi đầu, nhìn thấy Thu Thu đang ăn ngón tay, lấy tay nhỏ của bé ra: "Không được ăn."
Thu Thu tội nghiệp nhìn anh: "Ba ba, ba ba."
Sở Tấn không thể làm gì khác hơn là cho bé bình sữa, bé ôm bình sữa vui vẻ uống.
Lận Diễm Trần... Lần đầu tiên từ khi sinh ra Lận Diễm Trần ngồi tàu cao tốc, thời điểm lên xe có trợ lý đưa, nhưng hắn không cho trợ lý đi cùng, sau khi xuống xe, hắn lại lạc đường ở bến tàu cao tốc.
Mê man nửa giờ, mới tìm ra, vội đón xe đi tìm Sở Tấn.
Hắn ngửi ngửi người mình một chút, trên người có mùi thuốc nhuộm tóc, cau mày, ai, nhưng dù sao cũng tốt hơn tóc tai xám trắng.
Thật ra hắn có rất nhiều thắc mắc, có oan ức, cũng có tức giận, muốn hỏi Sở Tấn, muốn kể ra với Sở Tấn, thế nhưng dục vọng muốn gặp Sở Tấn đã áp đảo tất cả những thứ khác.
Gặp Sở Tấn trước đã, hắn muốn gặp một Sở Tấn còn sống sờ sờ chuyện khác sau này hãy nói.
Đến công viên Sở Tấn nói, được Sở Tấn chỉ điểm, cũng mất nửa ngày mới tìm được.
Lận Diễm Trần bắt đầu từ sáng sớm đã lăn lộn cả ngày, thật ra hắn muốn gặp Sở Tấn với dáng vẻ gọn gàng anh tuấn nhất, nhưng ngồi tàu cao tốc mấy tiếng, lại bôn ba ở dưới mặt trời, cuối cùng mặt mày xám xịt xuất hiện.
Xung quanh thạch đình mọc đầy đại thụ sum xuê, có lẽ đã rất lâu không có dọn dẹp, bụi cây cỏ dại điên cuồng sinh trưởng, sắp che lấp hết con đường nhỏ.
Sở Tấn biết nơi này không dễ tìm, nhưng nơi này kín đáo, lại gần nhà, anh dẫn theo Thu Thu, thực sự không thể đi xa.
Lận Diễm Trần ở ngoài cánh rừng nhỏ, khoảng cách chỉ mười mấy bước lại vòng tới vòng lui tìm thật lâu, tìm được thì lòng như lửa đốt, cuối cùng mới đẩy ra cành cây, nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.
Nhìn thấy Sở Tấn, đôi mắt hắn ướt át, cũng không dám chớp mắt, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mộng hoàng lương.
Tỉnh rồi, sẽ không còn nữa.
Thế giới trong mắt hắn ngoại trừ Sở Tấn, cái gì cũng không nhìn vào mắt.
Lận Diễm Trần muốn gọi "A Tấn", lại nhất thời kìm nén, thả nhẹ bước chân, đi tới.
Sở Tấn mặc dù không quay đầu lại, cũng cảm thấy một ánh nhìn ôn nhu, anh như là dự cảm được cái gì, quay đầu lại, nhìn thấy Lận Diễm Trần đứng ở cách đó vài bước, mắt cũng đỏ lên.
Lận Diễm Trần nhìn qua vẫn giống như khi bọn họ tách ra, nhìn kỹ một chút, lại giống như biến thành một người khác.
Ai, Lận Diễm Trần vẫn đẹp trai như vậy.
Lận Diễm Trần ở dưới bậc, hơi hơi ngửa đầu, nhìn chăm chú vào Sở Tấn, hắn cảm thấy anh gầy, chẳng qua vẫn dễ nhìn như cũ, ngàn lời vạn ngữ hội tụ thành hai tiếng chua xót dịu dàng: "A Tấn."
Sở Tấn nhìn hắn, nhẹ giọng gọi, như là thở dài: "Tiểu Lận."
Lận Diễm Trần rất muốn trực tiếp ôm lấy Sở Tấn, lại sợ quá đường đột lỗ mãng, dọa đến Sở Tấn, chỉ đi tới từng bước một, lôi kéo tay Sở Tấn, lại kêu một tiếng: "A Tấn."
Còn không đợi Sở Tấn nói cái gì, Lận Diễm Trần cúi đầu, nhìn tay bọn họ nắm cùng nhau, bỗng nhiên thỏa mãn hơi cười: "Tốt quá, nóng ấm, em còn sống."
Hắn cười cười nhưng nước mắt lại như sắp trào ra: "Tôi thật là ngốc."
"Sau khi em đi, tôi lập tức về nước tìm em, tôi tìm tới công ty em, lại tìm đến bệnh viện em khám, tôi hỏi thăm thì biết có một người họ Sở tuổi mắc bệnh nan y chết rồi, tôi còn tưởng rằng đó là em, không dám tìm tiếp nữa."
"Trên đời tại sao có thể có người ngu xuẩn như tôi."
Sở Tấn cảm thấy mũi chua: "Lỗi do tôi, cần phải trách tôi, là tôi tự chủ trương xóa bỏ phương thức liên lạc, còn viết thư để lại bảo cậu đừng tới tìm tôi. Tôi cũng muốn đi tìm cậu, nhưng chỉ có thể bay đến Anh quốc, tôi thực sự không thoát thân được."
Lận Diễm Trần nói: "Không phải em có biện pháp liền lập tức liên lạc với tôi sao? Trước đó còn sinh bệnh."
Sở Tấn nói: "Tôi nói cái gì cậu cũng tin a?"
Lận Diễm Trần cười cười: "Tin, em nói mặt trời mọc từ hướng tây tôi cũng tin."
"Có thể nhìn thấy em khỏe mạnh sống tốt, em còn sống là tốt rồi."
Sở Tấn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lận Diễm Trần, đột nhiên cực kỳ hổ thẹn.
Quá áy náy, trước đó không ngờ mình anh còn do dự, nghi ngờ, mặc dù tìm được Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần vẫn sẽ không tiếp nhận anh.
Tại sao lòng dạ anh lại xấu xa như thế.
Thu Thu ở trong xe đẩy bên cạnh, vừa bú sữa, vừa nháy mắt vây xem toàn bộ quá trình, bé uống cạn sữa, còn mút vào một hồi lâu, thực sự hút không ra một giọt nào, mới lưu luyến buông núm vú cao su ra.
Thu Thu giơ bình sữa lên: "Ba ba, ba ba... Sữa..."
Lận Diễm Trần lúc này mới chú ý tới ở đây còn có một bé con đáng yêu, sửng sốt một chút, vật nhỏ này ở đây lúc nào?
Lận Diễm Trần và Thu Thu đối mặt nhau.
Lận Diễm Trần khóc chít chít, Thu Thu nhìn thấy hắn, thì cười rộ lên.
Dáng dấp nhỏ nhắn này, quá đáng yêu, tựa như đã từng quen biết.
Lận Diễm Trần hỏi: "... Đây, đây là con cái nhà ai?"
Gương mặt già nua của Sở Tấn từ từ đỏ lên, có chút ngượng ngùng, nói: "Nó rất thích cậu đấy, nó chỉ nhìn thấy người mình thích mới cười như vậy..."
Lận Diễm Trần chỉ ngây ngốc: "A?"
Sở Tấn nói: "Đây là con trai tôi."
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn bổ sung: "Cũng là con trai cậu."
Lận Diễm Trần: "???...!!!!!!"