Lũ Mùa Xuân

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sở Tấn sáng sớm lại vội vã đi làm, hỏa lực toàn bộ khai hỏa, hết sức chăm chú tập trung vào công việc, chờ đến trưa mới nhớ lại... Anh quên uống thuốc rồi.

Việc này chỉ có thể chính anh đi mua, bên cạnh công ty có tiệm thuốc nhưng sợ gặp phải người quen biết, còn phải chạy đi xa mua.

Vì sảng khoái nhất thời, chuyện phiền toái thật nhiều. Sở Tấn có hơi hối hận, nhưng có lúc chính là không nhịn được a.

Ý chí của anh căn bản không đủ mạnh mẽ, không chịu nổi mê hoặc.

Đều do tên tiểu tử thúi Tiểu Lận, luôn câu dẫn anh!

Sở Tấn khẩn cấp liên lạc với chủ nhiệm Trần, dò hỏi anh uống thuốc tránh thai trên thị trường có tác dụng hay không.

Chủ nhiệm Trần lại không chắc chắn, nói: "Có thể có tác dụng... Cũng có thể không, cậu thử xem sao. Tôi cảm thấy hẳn là có tác dụng."

Nói như vậy cũng như chưa nói, tâm tình Sở Tấn ngưng trọng: "Lỡ như không có hiệu quả?"

Chủ nhiệm Trần giáo huấn anh: "Cậu sợ tại sao không làm biện pháp an toàn a."

Không phải là tên ngu ngốc kia cố ý không làm sao? Sở Tấn tức giận nha.

"Dù sao uống thuốc cũng hơn không uống, vừa lúc để tôi nhìn xem thuốc có hiệu quả hay không." Chủ nhiệm Trần lòng dạ độc ác mà nói, "Qua hai, ba tuần nữa cậu tới kiểm tra, nếu như lại tạo ra nhân mạng, cậu không muốn đứa nhỏ thì thừa dịp còn nhỏ tháng mà bỏ đi."

Sở Tấn: "..."

Anh có thể làm sao?

Anh cảm thấy nếu như thuốc tránh thai không tác dụng, thật sự có, anh sẽ... Không cam lòng nạo thai đâu, thế nhưng xác suất trúng thưởng sẽ không cao như vậy chứ? Hi vọng là vậy.

Sở Tấn về nhà, Thu Thu một ngày không gặp ba ba, vừa phát hiện anh trở về, mừng rỡ thiếu chút nữa không chịu nổi, cười đến mức sắp hét lên.

Sở Tấn cảm thấy quá tội lỗi, sao anh lại bị "sắc" mê đắm cơ chứ? Là bảo bảo không đáng yêu hay là công việc quá nhàn hạ, còn lăn giường cái gì chứ!

Hơn nữa hai người bọn họ lăn giường lần này... Rõ ràng chính là quan hệ nam nam đúng nghĩa, sao lại giống như yêu đương vụng trộm.

Thầy Sở hỏi anh: "Cái người... Cái người Lận Diễm Trần, không tới nữa sao? Cha cũng không thấy con gọi điện thoại cho nó, hai đứa chia tay? Đứa nhỏ cũng đã có..."

Sở Tấn hơi bất ngờ: "Không phải con thấy cha không vui, nên tạm thời không cho cậu ấy tới nhà a."

Thầy Sở trợn mắt lên: "Cha chỉ là không có lòng tin với nó, cũng không phải triệt để phản đối hai đứa, dù thế nào con cũng phải để cha tiếp xúc với nó nhiều một chút, mới có thể biết nó là người tốt hay không a."

Sở Tấn suy nghĩ một chút, thẳng thắn bàn giao nói: "Qua mấy tháng nữa, cậu ấy sẽ đến Y thành công tác, đến lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội."

Thầy Sở nói: "A? Nó muốn tới Y thành a? Vậy rất tốt a, cha vốn còn lo lắng hai đứa đang yêu xa, nó dù tâm địa xấu xa, con cũng không phát hiện được, lần này tốt rồi... Ngay thẳng đúng lúc a, hai đứa nói chuyện yêu đương, nó trùng hợp được điều qua làm việc."

Sở Tấn nói: "Không phải trùng hợp, là tự cậu ấy điều mình tới đây. Cậu ấy nói muốn sau khi tan làm có thể nhìn con và..... Thu Thu một chút"

Thầy Sở ngẩn người: "Thiệt hay giả?"

Sở Tấn rất phiền muộn: "Thật."

Thầy Sở nói: "Nếu thật sự là vậy, coi như nó cũng rất có lòng với con."

Mẹ Sở Tấn nghe toàn bộ cuộc nói chuyện khiến người ta sốt ruột của hai cha con bọn họ, đúng là đại biệt nữu gặp tiểu biệt nữu, biệt nữu ở cùng một chỗ.

Mẹ Sở Tấn họ Lâm, tên Lâm Xảo Lệ, so với thầy Sở xuất thân nông dân chân đất hoàn toàn khác biệt, bà là con gái nhà giàu, năm đó là bạn học chung trường đại học với thầy Sở, không do dự gả cho ông.

Thầy Sở đời này cũng không có được số tiền lớn, nhưng vợ chồng bọn họ tương kính như tân, chưa từng cãi nhau. Trước đây Sở Tấn luôn cảm thấy cha mẹ không quá yêu nhau, hai người không quá gần gũi, cũng không biết cha làm sao lừa gạt được mẹ.

Mẹ là sinh viên khoa mỹ thuật, học hoạ sĩ, sau khi tốt nghiệp cũng không đi làm, ở nhà trồng trọt hoa cỏ, vẽ vời, bà rất kiên trì, một bức họa có thể vẽ tới mấy tháng thậm chí mấy năm.

Sở Tấn cảm thấy mẹ của của anh vẽ rất đẹp, chẳng qua đến nay vẫn không có nhiều thành tựu lắm.

Trong trí nhớ của anh lúc cha mẹ thân thiết nhất, chẳng qua là trong thư phòng, mẹ vẽ vời, cha chuẩn bị giáo án, hai người mỗi người quản lí phần việc của mình, không quấy rầy nhau, cũng không nói một lời.

Mẹ đến tìm Sở Tấn: "Con thật sự yêu thích Tiểu Lận sao?"

Sở Tấn đỏ mặt, anh ôm Thu Thu đang ăn ngón tay nhìn ba ba bé.

Mẹ nói: "Mẹ cảm thấy Tiểu Lận vì con làm rất nhiều chuyện, không cần biết con có thích hay không, hai người yêu nhau, là cho nhau tình yêu, không có đạo lý một người trả giá. Tính tình của con, giống hệt ba con, đừng cảm thấy không thể bỏ xuống mặt mũi."

"Mẹ đại khái cũng hiểu con và cha con đang lo lắng cái gì, gia cảnh Tiểu Lận tốt hơn nhiều so với nhà chúng ta. Nhưng chuyện đó có gì để sợ? Quá lắm chính là chia tay."

"Năm đó lúc cha con theo đuổi mẹ, còn có mấy bạn học nam đeo đuổi mẹ nữa, họ đều có tiền hơn so với ông ấy, ông ấy không dám thổ lộ với mẹ, sau này còn nói cái gì cảm thấy không xứng với mẹ."

Sở Tấn mặt càng đỏ hơn, mấy lời đó không phải anh đã nói với Lận Diễm Trần sao?

Sở Tấn hỏi: "Mẹ, năm đó mẹ sao lại nhìn trúng cha?"

Mẹ nói: "Cha con lúc còn trẻ, nhìn đặc biệt đẹp trai."

Sở Tấn: "..."

Mẹ nhìn anh, nói một cách tiếc nuối: "Lúc trước con mới vừa sinh ra mẹ còn rất thất vọng, không kế thừa được gương mặt của cha con gì cả."

Sở Tấn: "......" Anh nên nói từ đâu đây? Anh nói tại sao anh lại mê trai đẹp, hóa ra là di truyền từ mẹ!

Sở Tấn suy nghĩ một chút, hỏi: "Vậy, ba ba hiện tại như vậy, mẹ có hối hận không?"

Mẹ nói: "Hối hận cái gì a? Ba con bây giờ xấu hơn mình trước đây, nhưng kéo ổng ra ngoài so với mấy ông già cùng tuổi ổng vẫn đẹp trai nhất có biết không?"

Sở Tấn đầu óc mơ hồ, anh nhớ lại dáng vẻ bên ngoài của cha, cha đẹp trai? Có sao? Có sao??

"Nói mãi lạc đề rồi, nói chung, con cũng nên cố gắng một chút, lúc trước cha con gan lớn một lần, sau đó mẹ và cha con thành. Con không thử xem sao? Tệ nhất còn có thể thế nào?"

"Tiểu Lận rất có tiền, nhưng chúng ta không nói tới tiền, vậy quá tục."

"Cậu ấy tuổi trẻ anh tuấn... Thu Thu sinh ra còn xinh đẹp như vậy, con có thể ăn thiệt gì nữa?"

Sở Tấn bỗng nhiên nhớ lại, lúc mới vừa gặp Lận Diễm Trần, ước nguyện ban đầu của anh là có thể ngủ được với một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai, đã thật sự có lời.

Mẹ nói rất đúng, anh có thể tổn hại gì nữa?

Sở Tấn ngẫm lại, Lận Diễm Trần tức giận với anh cũng không phải không có lý, Lận Diễm Trần luôn vì anh trả giá.

Cho nên Sở Tấn quyết định cuối tuần chủ động đến B thành thăm Lận Diễm Trần.

Chẳng qua anh không phải loại người có tính cách thích cho người khác niềm vui bất ngờ như Lận Diễm Trần, anh sớm thông báo chuyện sẽ đi thăm Lận Diễm Trần, để Lận Diễm Trần nói địa chỉ cho anh biết.

Lận Diễm Trần rất vui vẻ, lập tức nói: "Em tới thăm tôi, tôi có thể yên tâm thoải mái, chờ em nhấc valy vượt qua nửa thành phố đến nhìn tôi? Dĩ nhiên tôi phải ra sân bay đón em!"

Cách điện thoại, Sở Tấn cũng có thể cảm nhận sự mừng rỡ như điên của Lận Diễm Trần, hai má không khỏi nóng lên: "Tôi chỉ ở một ngày, thứ hai đã đi làm lại. Cậu muốn dẫn tôi đi đâu chơi sao?"

Lời ngon tiếng ngọt của Lận Diễm Trần không cần tiền nhảy ra bên ngoài ào ạt: "Chỗ nào cũng không đi, chỉ hai chúng ta bên nhau, mỗi phút mỗi giây, em ở bên cạnh tôi, tôi đã rất hài lòng."

Sở Tấn: "Cậu cũng quá dễ dỗ, kẻ ngốc."

Lận Diễm Trần: "Kẻ ngốc thì có làm sao? Lẽ nào em kỳ thị kẻ ngốc hay sao? Tôi làm kẻ ngốc ở bên Sở Tấn rất quang vinh! Rất tự hào!"

Sở Tấn: "Ha ha ha ha."

Sở Tấn hết lòng tuân thủ cam kết, hơn tám giờ thứ sáu đến sân bay B thành.

Lận Diễm Trần đi chơi, lần này hắn không tìm tài xế, tự mình lái xe tới, còn cố ý đổi một thân đồng phục, nhìn thấy Sở Tấn, làm bộ nói: "Sở tiên sinh, mời đến bên này."

Sở Tấn nhìn thấy, hơi sửng sốt một chút, nhưng cố nín cười, phối hợp diễn với hắn: "Là ai phái cậu tới a?"

Lận Diễm Trần: "Lận tiên sinh phái tôi tới, ông chủ để tôi đón ngài tới nhà hắn."

Xe đỗ vào ga ra, Sở Tấn cố ý nói: "Tiểu tử, tôi cảm thấy cậu rất đẹp trai, thừa dịp ông chủ cậu còn chưa có trở lại, chúng ta vui đùa một chút có được hay không?"

Lận Diễm Trần vô tội nhìn anh: "Chơi cái gì? Tôi nghe không hiểu."

Sở Tấn tới gần hôn hắn, mang theo ý cười hỏi: "Cậu nói xem chơi cái gì?"

Lận Diễm Trần nhịn không nổi nữa, ôm người vào trong lồng ngực, hôn lung tung trên mặt anh, hôn đến khi Sở Tấn cười không ngừng, Lận Diễm Trần vừa hôn vừa nói: "A Tấn, em muốn đội nón xanh cho tôi sao?"

Hai người náo loạn một trận, Lận Diễm Trần nghe bụng Sở Tấn ùng ục ùng ục kêu mới dừng lại, nói: "Em đói bụng rồi? Tôi nấu cơm cho em ăn nha!"

Sở Tấn nhìn hắn với cặp mắt khác xưa: "Cậu còn biết làm cơm?!"

Lận Diễm Trần nói: "Những ngày em không ở tôi không có chuyện gì để làm... Ba ngày không gặp kẻ sĩ đã nhìn với cặp mắt khác xưa, chúng ta đã cách biệt nhau một năm lẻ ba tháng mười bốn ngày."

Sở Tấn: "..."

Lận Diễm Trần lôi kéo anh: "Đi, đi, tôi dẫn em đi nhìn Đầu To, Đầu To bây giờ được tôi nuôi tới mập mạp. Thật ra tôi cảm thấy Đầu To là con lớn của chúng ta, Thu Thu là con thứ hai."

Sở Tấn nghe hắn gộp Thu Thu chung với một con mèo, cũng không tức giận: "Hình như không sai, bên quê của mẹ tôi cũng hay kết nghĩa lung ta lung tung cho đứa nhỏ, đảo lộn thứ bậc, như vậy đứa nhỏ mới dễ nuôi."

Sở Tấn còn muốn giúp đỡ một tay.

Lận Diễm Trần không cho anh tiến vào nhà bếp: "Không được, không cần em hỗ trợ, tôi muốn cho em nhìn xem hiện tại tôi lợi hại ra sao."

Sở Tấn vào phòng khách, gặp Đầu To, lần trước anh gặp Đầu To vẫn là mèo con, vốn nghe nói ký ức của mèo chỉ có năm giây, Đầu To đề phòng theo dõi anh.

Chuông cửa vang lên.

Sở Tấn đi ra xem, nhìn vào camera, trong hình xuất hiện một gương mặt đẹp trai nhìn rất quen mắt, tiếng nói cũng tương đối dễ nghe: "Lận Diễm Trần, tôi viết bài hát mới, ông nghe giúp tôi một chút."

Sở Tấn đột nhiên nghĩ tới, người này không phải là tiểu sinh đang "hot" Triển Hồng Vũ sao?

Lần đầu tiên nhìn thấy nghệ sĩ! Sống sờ sờ! Sở Tấn có chút kích động, anh nói: "Lận Diễm Trần đang nấu cơm, tôi nói với cậu ấy. Chờ một chút."

Sở Tấn chạy đi hỏi Lận Diễm Trần: "Cậu và Triển Hồng Vũ quen nhau a? Cậu ấy ở bên ngoài nói tới tìm cậu."

Lận Diễm Trần trọng sắc khinh bạn, không chút do dự mà nói: "Nói tôi không ở nhà!"

Đây là khoảng thời gian của hắn và A Tấn.

Sở Tấn: "Tôi... Tôi đã nói cho cậu ấy biết cậu ở nhà. Vậy không lễ phép đâu."

Lận Diễm Trần không thể làm gì khác hơn là mặt tối sầm cho Triển Hồng Vũ vào cửa.

Tên kỳ đà cản mũi to đùng này!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio