Pari, thành phố của thời trang.
Trên bục chữ L, có một người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp đầy truyển vọng, khoác trên người là chiếc đầm chủ đề của nhà thiết kế M.Q - một trong những nhà thiết kế hàng đầu của Pháp. Thân hình uyển chuyển đung đưa theo nhịp chân, cô tựa như ma qủy đang chinh phục mọi người bên dưới.
“ July xem ra càng ngày càng thuần thục.”
“ Phải, xem ra cũng có tài. Ông đào tạo người không tệ. Nhìn vóc người ma quỷ đó xem, chỉ cần cô ta ngoắc tay hỏi đàn ông nào không đi theo. Nghe nói là con lai Việt- Đức.”
“ Phải…muốn sao?”
Không nghe thấy tiếng trả lời nhưng xem ra giao dịch đã được hoàn thành. Đây là bộ mặt thật của giới nghệ sĩ. Có tài năng, có nhan sắc chưa chắc đã thành công, nếu như không thể lọt vào tầm mắt của những người nào đó thì tài năng nhan sắc của bạn cũng như không.
…
“ Bụp…”
Hiện tại đã là ba giờ sáng, đúng ra hiện tại ai cũng đã đang say trong giấc ngủ, nhưng đây mới là lúc July hoàn thành công việc. Mang theo thân người đã giã dời đứng dựa vào tường, tay thì xách dép tay thì mò mẫm trên tường tìm công tắc đèn.
“ Mẹ người đã về, hôm nay mẹ lại về trễ.” Ở của phòng ngủ xuất hiện một tiểu thiên xứ, trên mình mắc một bộ váy ngủ màu trắng tinh khiết. Tay ôm một chú gấu bông thượng hạn sản xuất có hạn mới vừa tung ra trên thị trường. Tay còn lại đưa lên dụi dụi mắt, xem ra là bị tỉnh ngủ bởi tiếng động bên ngoài.
July nhìn cô con gái xinh đẹp đang đứng trước của phòng, trong mắt không có lấy một tia nhu tình thậm chí là chán ghét. Sự tồn tại của cô bé là mối nguy hại cho sự nghiệp đang sáng rực của cô.
“ Còn chưa đi ngủ nữa. Chuẩn bị đi, mai ba mày sẽ đến đón mày. Mai tao có show diễn mày cứ ngồi ở công viên chờ là được. Nhớ cho dù ai hỏi gì cũng không được nói tao là mẹ mày nhớ chưa.”
“ Mẹ…con đi chơi với ba chừng nào mẹ đón con về. Bà ngoại nói Việt Nam rất đẹp sao mẹ không về chơi với con.” Cô bé nâng đôi mắt to tròn lên nhìn mẹ mình. Cô không biết cô đã làm gì nhưng mẹ bé rất không thích bé, từ nhỏ bé luôn ở với bà ngoại, thỉnh thoảng mẹ mới về. Mặc dù mỗi lần về mẹ đều mua rất nhiều quà nhưng chưa bao giờ thân thiết với bé. Từ khi bà ngoại mất cách đây hai tháng mẹ mới bất đắc dĩ đem cô về đây, nhưng vẫn bỏ mặc ngoài ra còn nghiêm cấm không cho cô ra ngoài.
“ Không cần nói nhiều, bảo sao nghe vậy đi.” July nói rồi bước về phòng đóng cửa lại, bỏ mặc cô bé ở ngoài phòng khách. Cô bé ngơ ngác nhìn cửa phòng đã được đóng chặt, sóng mũi cay cay, hốc mắt đỏ ửng. Cô bé ngẩng mặt lên trời để ngăn tiếng nức nở. Đêm nay cô bé lại phải ngủ ngoài ghế sofa rồi.