Chỉ cần nhìn tư thế này, trong lòng mọi người đều hiếu rõ, không giữ lại nữa, mọi người đều đứng dậy tiễn người.
Thương Đình Lập chỉ ra hiệu bảo mọi người không cần đứng dậy, rồi cúi xuống bế Sầm Dao đang ngủ say lên.
Lê Thanh muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ đích thân tiễn hai người rời đi.
Trái tim lại một lần nữa bị kinh động.
Thì ra, cũng không phái chí có chủ tịch Bộ có người khác ở bên ngoài, giám đốc Sầm cũng như vậy.
Hỏn nhân của họ mỏng manh như tờ giấy vậy, chỉ sợ sớm muộn gì cũng tan vỡ.
Sầm Dao ngủ đến mơ hồ.
Cô cảm thấy bản thân được bảo vệ trong một vòng tay khiến cô rất an tâm.
Là Bộ Tử Ngang sao?
Không thế nào, anh ta chạm vào cò một cái còn thấy khó chịu, làm sao có thể thân mật ôm cô vào lòng như vậy.
Nghĩ đến anh ta, trong lòng có chút chua xót.
Thật muốn mở mắt nhìn xem người bên cạnh là ai, nhưng mí mắt giống như nặng ngàn cân.
Thử
mấy lần không được, cuối cùng lại mơ hồ nhắm mắt lại, không còn ý thức.
Trong xe, Thương Đình Lập một tay ôm cô, tay kia sờ trán cô.
Quả nhiên sốt còn nặng hơn lúc trước.
Anh ra lệnh cho Dư Phi: “Chạy nhanh lên.”
Dư Phi đáp: “Chúng ta đến bệnh viện hay là đưa cô Bộ về nhà?”
“Về Tĩnh Viên.”
Dư Phi sững sờ mất mấy giây, cho rằng mình đã nghe nhầm, quay sang nhìn sếp của mình: “Tĩnh
Viên?”
Thương Đình Lập không nói nhiều, lấy điện thoại gọi một cuộc: “Mời bác sĩ Trần đến Tĩnh Viên một chuyến.
Đúng vậy, ngay bây giờ.”
Dư Phi im lặng quay đầu tiếp tục lái xe.
Sau lại hiếu kỳ nhìn người phụ nữ ngồi sau xe qua gương chiếu hậu.
Thật quá kỳ lạ mà! Cái Tĩnh Viên này đã bao nhiêu năm không có sinh vật giống cái rồi chứ!
Bác sĩ Trần là bác sĩ riêng của nhà họ Thương, lúc trước là bác sĩ riêng của Thương lão gia, sau này lại đến khám bệnh.
Đã hơn nửa đêm còn bị gọi tới, cứ nghĩ là tiểu thiếu gia lại bị bệnh gì rồi, kết quả là, trên chiếc giường lớn của phòng ngủ lại nhìn thấy một người phụ nữ.
Ngấn người cả nửa ngày, còn cho rằng bản thân già rồi hoa mắt.
Thương Đình Lập đã sớm đoán được họ sẽ có phản ứng như vậy, cũng không giải thích, chỉ lấy quần áo rồi đi tắm.
Lúc đi ra, thì nhìn thấy Thương Hựu Nhất nghịch ngợm mặc bộ đồ ngủ quả bầu đứng ở cửa phòng ngủ ló đầu vào.
“Còn không đi ngủ, nhìn cái gì?” Thương Đình Lập đi qua, bàn tay lớn đặt lên cái đầu quả dưa của cậu nhóc.
“Ba à, ba mang phụ nữ về nhà à?” Thương Hựu Nhất mở to mắt, vô cùng hiếu kỳ hỏi.
Thương Hựu Nhất rất phấn khích, cơ thể bé nhỏ chạy vào trong: “Con phái xem xem cô ấy trông thế nào.
Con muốn người đẹp cơ.
Không đẹp thì không thế làm mẹ kế của con được.”
Thương Đình Lập vươn tay túm áo của cậu nhóc, kéo lại, nghiêm túc nói: “Đừng làm phiền cô ấy, ngày mai rồi xem, con ngủ trước đi.”
Thương Hựu Nhất bĩu mòi bất bình, cuối cùng lạch bạch chạy về phòng.
Bác sĩ Trần từ trong phòng đi ra, Thương Đình Lập đặt khăn mặt xuống, hỏi: “Bác sĩ Trần, tình trạng của cô ấy thế nào rồi?”
“Sốt cao.
Tôi đã kê đơn thuốc rồi, cậu cho cỏ ấy uống, sáng sớm ngày mai lại xem tình trạng của cô ấy.
Đêm nay ngủ nhớ đắp chăn.”
“Được, làm phiền rồi.” Thương Đình Lập đích thân tiễn ông xuống lầu, lạl bảo tài xế đưa ông về rồi mới lên lầu lại.
Đấy cửa phòng ngủ, ánh mắt dịu dàng rơi vào người cô.
Dưới tấm chăn màu tro, cô đang an tĩnh ngủ, chỉ có tiếng thở không đều cho thấy những lúc cô khó chịu.
Thuốc bác sĩ Trần kê đặt ở đầu giường.
“Cậu chủ, nước đây.” Giúp việc mang một cốc nước đến đưa cho anh.
Thương Đình Lập khẽ gật đầu, đi ra cửa.
Anh quay lại, ôm cô ngồi dậy, lấy thuốc, mớm vào miệng cô.
Sầm Dao ghét nhất là uống thuốc, vị đắng của thuốc vừa chạm vào môi, cò đã nhả trở ra.
“Uống thuốc mới có thể hạ sốt được.”
sầm Dao phớt lờ, cau mày.
Anh lại thử một lần nữa, vẫn không có kết quá.
Anh trực tiếp cho thuốc vào miệng mình, uổng một ngụm nước.
Ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, lập tức hôn xuống.
Sầm Dao vẫn chưa tỉnh táo.
cổ họng vốn rất khô rát, lúc này lại có một dòng nước mát ngọt chảy vào, giống như hạn hán gặp được mưa rào, vội vàng hút lấy.
Nước và thuốc uống vào rồi vẫn thấy chưa đủ, theo bản năng muốn mt thứ gì đó, đem thứ trong miệng trêu chọc.
Nhưng mà, bản thân làm sao vậy?
Cảm giác khát không những không hết mà còn tăng lên.
cả cơ thể cũng nóng lên.
Thương Đình Lập vốn dĩ chỉ muốn dỗ cò uống thuốc, không ngờ lưỡi của mình lại bị cô ngậm lấy.
Anh thớ mạnh một hơi, thắng thừng biến sự dỗ dành này thành một nụ hòn, sự bá đạo càng lúc càng tăng.
Giống như bị đói quá lâu, đầu lưỡi vươn ra mòi cô, cạy, tách môi cô tiến sâu vào cơ thế cỏ mà đòi hỏi nhiệt tình.
Bàn tay nóng rẫy cởi bỏ quần áo của cô, c ởi áo lót, bàn tay đặt lên nơi đ ẫy đà của cô.
Sầm Dao mơ hồ cảm thấy bị một đám lửa thiêu đốt.
Cô không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm thấy run rẩy, nóng bỏng không thể giải thích được.
Có gì đó rất không đúng!
Cô phải tỉnh lại!
Cố gắng tỉnh táo lại, cô mới kinh ngạc phát hiện có người đang hôn mình, thậm chí, còn vuốt v e bừa bãi trên cơ thể cô.
Cô có chút lúng túng, muốn vùng dậy, sức mạnh lại bị nụ hôn của người đó nhấn chìm.
Cô trở nên yêu đuối bất lực, biết rõ mình phải đẩy người đó ra, nhưng cảm giác trống rỗng không thế giải thích được trong cơ thế túm lấy cỏ, khiến không thế khống chế mà muốn nhiều hơn nữa.
“Ba à! Ba cho con xem chút đi, nhìn rồi con mới ngủ được.” Đột nhiên, một giọng nói trẻ con vang lên.
Thân hình bé nhỏ cứ như vậy tiến vào phòng.
Đôi chân nhỏ bé của Thương Hựu Nhất bước vào phòng, ôm theo một cái gối ôm, vì quá tối mà vẫn chưa nhìn thấy gì.
Một chiếc khăn đột nhiên bay qua, phủ lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc, ngăn cản tầm mắt của nhóc.
“Ra ngoài!” Thương Đình Lập thấp giọng nói.
Hai từ này, như chứa đựng sự khao khát và khổ sở.
Chết tiệt!
Anh lại quên khóa cửa!
“Con chỉ nhìn một cái thòi.” Cậu nhóc kéo chiếc khăn xuống.
Trước mắt đã có ánh sáng.
Người đàn ông lật người ngồi dậy, đứng bên cạnh giường.
Thương
Hựu Nhất nhìn anh cả ngày: “Ba à, sao sắc mặt ba tệ thế?”
Bị phá đám chuyện như vậy, sắc mặt ai mà tốt cho được.
Thương Đình Lập cố nhịn, bế cậu nhóc ra khỏi phòng.
Bất chấp cậu nhóc phản đối bất bình, trực tiếp khóa cửa phòng.
“Ba đáng ghét! Con phải nói với bà nội, nói ba vì người phụ nữ bên ngoài mà bắt nạt con.” Cậu nhóc ai oán càu nhàu, cuối cùng đành ỏm gối ôm, kéo lê người trở về phòng.
Người phụ nữ này là ai nhỉ?
Có phải là cỏ ma men lần trước không?
Nếu là cô ma men, cậu sẽ cô’ mà không cáo trạng nữa!
Khi Thương Đình Lập quay lại, người phụ nữ trên giường đã trở mình, ngủ say rồi.
Ngủ rất ngon, tựa như vừa rồi không có gì xảy ra hết.
Đỏi chân thon dài trắng muốt lộ ra khỏi chăn.
Trắng đến phát sáng, có chút chói mắt, kéo căng thần kinh của anh.
Anh nhìn một lúc, mặt không đổi, bước vào phòng tắm, tắm nước lạnh.
Anh lại bị cô khơi gợi phản ứng!
Hơn nữa, còn rất dữ dội.
Dữ dội đến toàn thân sưng lên đau đớn.
.