Thương Đình Lập nhìn dáng vẻ cố ý ra vẻ càng già càng dai của ông già, tâm trạng càng thêm phức tạp.
Nhưng nhớ đến Sầm Dao và Hựu Nhất còn đang trong bệnh viện, anh cũng không thể tiếp tục ở chỗ này nữa.
“Ba, Hựu Nhất bị tai nạn giao thông” Lời nói lạnh nhạt giống như đang đọc một câu nói trên sách giáo khoa, nhưng khi lọt vào tai Thương Ly Viễn lại là tin dữ hệt như tiếng sét đánh ngang tai.
Đầu ông choáng đi, cảnh trước mắt giống như một mặt gương đã được chắp vá thật tốt, chỉ cần sờ lên tất cả sẽ nát nhừ.
Ông lắc đầu, nhìn thấy trong mắt con trai có chút lo lắng được che giấu rất kỹ.
Trong lòng chợt trầm xuống.
Không lẽ tất cả những gì con trai mới nói đều là sự thật chứ không phải do tai ông đột nhiên xuất hiện ảo giác.
Thương Ly Viễn vẫn không tin, nhưng mà khi lời nói vọt ra khỏi miệng lần nữa thì đã có chút yếu đi, ít đến mức không ai phát hiện ra được: “Cái thằng trời đánh này, vì người phụ nữ kia mà đến cháu nội của ba cũng thành cái cớ con lấy ra để chống chế cho nó rồi đúng không” Ông nói như thế là đang liêu mạng giảm bớt chút sợ hãi trong lòng.
Ông đã sống rất lâu rồi, dục vọng cũng đã nhạt dần, công danh lợi lộc tuy còn đó nhưng cũng chỉ để lót đường cho con trai và công ty thôi.
Nhưng cái càng quan trọng hơn là vì sau này sẽ giao hết tất cả mọi thứ cho cháu nội.
Ông nhìn đứa cháu nội này lớn lên, miệng ngọt lại ngoan ngoãn, hoàn toàn không hề giống con trai của ông, chọc ông tức đến mức không thể thở nổi.
Cho nên làm sao ông có thể tin rằng đứa bé thông minh lanh lợi kia lại gặp tai nạn giao thông chứ.
Chắc chắn là con trai viện đại một cớ cho người phụ nữ kia.
Thương Đình Lập nhíu mày lại nhìn ông già hoàn toàn không tin tưởng tin tức anh vừa nói, thả lỏng cây chổi ra giọng khàn khàn nói: “Hựu Nhất đã được đưa vào bệnh viện, chính là Bệnh viện Nhân Dân chỗ bác sĩ Trần làm việc” Bệnh viện Nhân Dân chỗ bác sĩ Trần, trong đó có năm mươi phần trăm cổ phần của Nguyên Thịnh, có thể nói nếu không có tài chính và trang thiết bị y tế của Nguyên Thịnh thì bệnh viện Nhân Dân này sẽ lập tức tụt dốc bị những bệnh viện khác dẫm lên.
Dù sao thì ngành y cũng là ngành nghề có ích lợi đi kèm với nguy hiểm, muốn thành lập một bệnh viện chỉ cần có đủ tài chính và quan hệ, muốn dần dần phát triển lên cũng không quá khó khăn.
Bệnh viện Nhân Dân ở Bắc Thành chẳng qua là bởi vì có tập đoàn Nguyên Thịnh duy trì cho nên mới có thể phát triển không ngừng như vậy.
“Khu khụ...!Cháu nội của ba, ba muốn đi xem” Thương Ly Viễn không chấp nhận nỗi sự thật này, mặt ông ta trắng bệch, rõ ràng là bị đả kích rất lớn.
Thương Đình Lập bước lên đỡ ông, khuyên: “Ba, nếu ba muốn đi xem thì con dẫn ba đi, nhưng ba nhất định phải chăm sóc cơ thể của mình cho tốt” Đối mặt với sức khỏe thì những chuyện không vui ngày xưa đều tạm thời đặt sang một bên hết.
“Được, chúng ta đi nhanh đi” Thương Ly Viễn nắm chặt tay con trai, đè xuống cơn phập phồng ở lông ngực, muốn đi ngay.
Lúc này, Kiều Dục Mẫn luôn đứng bên cạnh hệt như một khúc cây cũng nhấc chân chạy tới.
Bà thấy Thương Đình Lập mặt mày bình tĩnh và Thương Ly Viễn đang mất hồn mất vía, hai tay chà xát vào nhau nói: “Mẹ đi cùng hai người, có mẹ ở đó cũng có thể chăm sóc cho ba con”
Thương Đình Lập bình tĩnh nhìn bà, cuối cùng cũng đồng ý, gật đầu.
Anh nghĩ bây giờ tâm trạng của Sầm Dao đang không vui, người phụ nữ này đến ít nhất có thể dời lực chú ý của cô đi một chút.
Kiều Dục Mẫn bước lên đỡ Thương Ly Viễn, ba người bước về phía chiếc Porsche màu đen đang đậu ở cửa.
Mới bước ra khỏi phòng khách, lão phu nhân vừa khéo gặp được chồng trước cùng con trai và người phụ nữ kia cùng nhau ra khỏi Tĩnh Viên, trong lòng nghĩ thâm không biết có phải đã có chuyện gì xảy ra hay không.
Lại nhớ đến hôm nay con trai lại hủy bỏ buổi lễ kết hôn mà anh đã chờ mong từ lâu, nếu như có chuyện gì xảy ra, e là một chuyện cực kỳ lớn.
Suy nghĩ một lúc, bà cũng quyết định đi theo.
“Thím Mạc, tìm người lái xe lại đây, tôi muốn ra ngoài”
“Vâng, lão phu nhân” Thím Mạc lập tức đi tìm người.
“Người phụ nữ này là ai?” Thương Ly Viễn còn chưa lên xe đã nhìn thấy một người phụ nữ đang hôn mê nằm trên ghế phụ, vươn tay chỉ vào cô.
Thương Đình Lập cũng không tính giấu diếm, nói thẳng: “Chính là do cô ta lái xe đụng trúng Hựu Nhất, con định kêu lão Phó đưa cô ta vào đồn cảnh sát”
Vừa nghe người này chính là người đâm cháu nội bị thương, đôi mắt đen sâu của Thương Ly Viên lập tức trở nên sắc bén, giọng điệu lạnh nhạt vô tình nói: “Chắc chắn phải đưa đến đồn cảnh sát rồi, lão Phó, ông không cần đi cùng chúng tôi, ông đưa hung thủ giết người này đến đồn cảnh sát trước đi, nhất định phải dặn dò kỹ lưỡng, loại người cố ý giết người phản xã hội thế này đừng có thả ra ngoài gây tai họa cho người khác.” Đây là định trừng phạt cô ta thật nặng.
Người ta hay nói cha con ruột có vẻ ngoài giống nhau, tính cách cũng sẽ y như nhau.
Về mặt lạnh nhạt vô tình xử lý kẻ thù, hai cha con này có ý nghĩ giống hệt như nhau.
“Dạ” Ông Phó đáp rồi đỡ người ra khỏi ghế phụ.
Chuyện lái xe đương nhiên sẽ do Thương Đình Lập đảm nhiệm.
Cũng may lúc này tâm trạng của mọi người đều tập trung vào việc Hựu Nhất đang hôn mê không có ai để ý chút chuyện nhỏ này.
Thấy xe nghênh ngang rời đi, chỉ để lại chút khói xe gần như không thể nhìn thấy.
Ông Phó thở dài, cố chịu đựng tình hình phức tạp lúc này, ông tính đi ra đường nhỏ này, tìm một chiếc xe khác rồi dẫn người đến đồn cảnh sát.
Còn việc quay về chỗ để xe lại nhìn thấy lão phu nhân đang định đi theo cậu chủ, ông Phó cúi mắt xuống coi như không hề nhìn thấy.
Suốt đường đi, Thương Đình Lập vừa lái xe còn vừa phải suy nghĩ cẩn thận lựa lời kể lại hết đầu đuôi mọi chuyện cho hai người bọn họ biết.
Chẳng qua mấy câu nói này, anh có sửa đi đôi chút.
Anh chỉ nói người phụ nữ này là kiếp đào hoa của anh, bởi vì nghe thấy tin tức anh muốn kết hôn cho nên mới cố ý đến đây kiếm chuyện.
Cũng nói ra chuyện cô ta là em gái của Sầm Dao, nhưng mà là con của mẹ kế, quan hệ cũng không quá tốt với Sầm Dao.
Tất cả đều nói rất rõ ràng.
Nhưng cuối cùng trong lòng ông già nghĩ thế nào, có đổ hết tất cả lỗi lầm lên người của Sầm Dao hay không thì Thương Đình Lập cũng không biết.
Anh chỉ có thể thông qua kính chiếu hậu, nhìn ông già dựa lưng vào ghế, trên gương mặt có chút nếp nhăn, mày đang nhíu chặt lại.
Thương Ly Viễn cúi đầu giống như đang suy nghĩ gì đó, nhưng trong không gian xe yên tĩnh thế này càng làm cho người khác không đoán được ông đang nghĩ gì.
Thương Đình Lập cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi chuyện xấu có thể xảy ra.
Anh nghĩ cho dù ông già muốn hai người bọn họ chia tay, ít nhất cũng phải để ý đến chuyện Hựu Nhất đang bị thương mà tạm thời sẽ không trách cứ.
Dù sao nếu bàn về trách nhiệm thì trách nhiệm lớn nhất cũng thuộc về anh.
Anh nhận.
Còn những chuyện còn lại, anh chỉ hy vọng giống như trước đây.
Kiều Dục Mẫn ngồi cạnh Thương Ly Viễn còn rõ ràng hơn ai hết, bây giờ trong lòng ông cũng dễ chịu gì.
Bà nhẹ nhàng kéo bàn tay to lớn của ông đặt vào lòng bàn tay của bà, mười ngón tay đan vào nhau, bà nói: “Ly Viễn, ông yên tâm đi, Hựu Nhất chắc chắn sẽ không có việc gì, có nhiều người lo lắng cho cậu bé như vậy, làm sao bé nỡ đế chúng ta đau lòng được chứ, nói không chừng chờ đến khi chúng ta đến bệnh viện sẽ nghe thấy tin Hựu Nhất đã tỉnh lại đấy”