Nhưng sao anh lại biết chuyện mình chịu cái tát?
sầm Dao không dám nghĩ người đàn ông này rốt cuộc là quá thần thông quảng đại hay là quá quan tâm đ ến chuyện của mình.
Trong lòng, chập chờn vài lần, sau đó cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Rốt cuộc cũng không quay đầu lại.
Giống như không nghe thấy, cố giả bộ bình tĩnh đi ra phòng mẹ con.
Cô vừa đi, điện thoại di động của Thương Đình Lập kêu lên.
Là Dư Phi gọi tới.
“Thưa anh, sếp Đường đang tìm anh mai.”
“ừm, tới ngay.” Thương Đình Lập cúp máy, nhìn bóng dáng xinh đẹp kia biến mất mới thu hồi ánh mắt, cười khổ.
Xem ra, mình cũng không có cách nào chơi bóng tiếp được, cảm giác bị tình dc tra tấn thật là không ổn.
sầm Dao ngồi trên xe, cả người vẫn có chút hoảng hốt.
Rất lâu sau, trên môi dường như côn lưu lại hơi thở của đàn ông.
Ngay cả trên mỏng tựa như sức lưc của anh vẫn côn ở đó.
Tất cả những như này đều xa lạ với cô, cũng mang cho cô sự run rẩy khiến cô cảm thấy xa lạ, thậm chí là… trống rỗng.
Trống rỗng?
Cô xấu hổ cẳn môi.
Không muốn thừa nhận.
Nhưng lại không thể không đối mặt.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành, tại tình cảnh mạnh mẽ trực quan như thế, dưới sự kch thích của sắc dục, nếu nói thân thế không có chút cảm giác, nhất định là nói dối.
Hơn nữa người đàn ông như
Thương Đình Lập lại côn ưu tú như vậy.
Cô vỗ vỗ gương mặt của mình, nặng nề thở dài.
Không thể nghĩ lung tung! Cho dù có ưu tú đi chăng nữa thì cũng không có quan hệ gì với cô! Bây giờ giữa cô và Bộ Tử Ngang đã như một cuộn dây thừng, cắt không đứt mà côn rối.
Sao có thể trêu chọc người đàn ông khác nữa?
Cô tỉnh táo lại một chút, lái xe về phía công ty.
Bộ Tử Ngang điện thoại tới, cô suy nghĩ một chút rồi kết nối.
Không đợi anh ta mở miệng trước, cô đã nói: “Hỏm qua tôi nhận được chuyến phát nhanh, là anh gửi cho tôi há?”
Bộ Tử Ngang bị hỏi như vậy thì khó hiểu, hỏi lại: “Chuyển phát nhanh cái gì?”
Quả nhiên, thật sự không phái anh ta.
“Không có gì, tôi cúp máy đây.” Sầm Dao không muốn nói thêm một câu nào với anh ta, dứt khoát nhấn phím cúp máy.
Hiến nhiên Bộ Tử Ngang côn chưa nói xong, cô nói một tràng, anh ta lập tức gọi tới hết lần này đến lần khác.
sầm Dao trực tiếp cúp máy, tắt máy.
Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cô lái xe, nghiêm túc suy nghĩ tâm tư của mình đối với Bộ Tử Ngang bây giờ là gì.
Tận mắt nhìn thấy anh và Du Mộng Nhị làm loại chuyện đó, không phải cô đã chết lặng thì không có chút cảm giác nào.
Cô vẫn biết đau.
Biết không cam lòng.
Cuộc đời của cô chưa từng thất bại như vậy.
Lân này, lại bị thất bại hoàn toàn.
Nhưng càng như vậy cô càng kiên quyết muốn ly hôn với người đàn ông này.
Chỉ là nếu Bộ Tử Ngang không ký tên, cô cũng không thể lấy được ba trăm triệu kia.
Cô lái xe một mạch đến công ty.
Cô đi thẳng lên lầu, vào phòng làm việc của mình.
Lê Thanh cũng lên theo: “Giám đốc, tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, có thế họp bất cứ lúc nào.”
Sầm Dao gật đầu: “ừ, tôi thay quần áo khác rồi qua.”
Lê Thanh nhìn cô, cười nói: “Hỏm nay nhìn giám đốc cực kỳ xinh đẹp, da mặt căng bóng.’
“Thật sao?”
“Nhưng nếu đánh son lại lần nữa sẽ trông xinh hơn.
Trôi rồi.” Lê Thanh đánh giá môi cô, ngầm hiểu ý cười một tiếng.
Nói xong, ra văn phòng.
Sầm Dao đứng ở trước gương nhìn thấy thì khó xử.
Cho tới bây giờ, trên mặt cô hình như côn phủ một lớp phấn nhàn nhạt.
Trên môi đúng là đã phai, hơn nữa côn sưng đỏ, nhìn vô cùng mập mờ.
Vừa nhìn chính là dáng vẻ đã bị người ta hòn.
Vừa nãy cô đi quá nhanh, ngay cả gương cũng không kịp soi.
Sầm Dao thay quần áo thể thao trên người mình thành áo sơ mi, dặm lại phấn, chắc chắn là không nhìn ra bất cứ dấu vết gì rồi cô mới đi ra khỏi phòng nghỉ.
Lúc lấy văn kiện, cô nhớ tới cái gì đó, mở ngăn kéo bàn làm việc ra.
Một hộp thuốc mỡ nằm yên lặng ở đó, vẫn côn mới.
Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhét lại hộp thuốc vào ngăn kéo.
Có nhiều thứ không thuộc về mình thì đừng tự tiện mở ra.
Sau khi biết quan hệ của Du Mộng Nhị và Thương Đình Lập, cả nhóm của Sầm Dao hoàn toàn từ bỏ việc tìm một bước đột phá trên người trên người Thương Đình Lập.
Nhất là sau chuyện trải qua ngày hôm nay, sầm Dao càng không muốn đi tìm anh nữa, cũng không biết đối mặt với anh như thế nào.
Chỉ tối ưu hóa phương án một lần cuối cùng, sau đó lặng lẽ đợi kết quả.
Mấy ngày sau, bên Sầm Dao ai cũng không dễ chịu.
Dự án Nhật An Dược Nghiệp vẫn bị Du Mộng Nhị lấy được.
Bên kia, cô ta vui vẻ đắc ý.
Bên Sầm Dao thì là một cảnh tượng khác.
Cả khu làm việc đều ủ rũ.
“Thật tồi tệ! Tốn hơn ba tháng lại uổng công làm áo cưới cho người ta!” Có người phàn nàn.
“Lúc này bên phía phó giám đốc côn đang mở tiệc ăn mừng, rõ ràng là để cho chúng ta xem.
Cô ta thì hay rồi, vừa vào công ty đã nhận được một đơn hàng lớn như thế, bây giờ ngay cả lưng cũng ưỡn thẳng.”
“Sau này có phải dự án của chúng ta cũng sẽ bị bọn họ cướp đi không? Trong hậu cung đấu đá như thế, hai vị phi tử thì không tổn thương gì, khổ chính là đám người hầu chúng ta! Khoản tiền thưởng này đủ trả tiền nhà mấy tháng của tôi! Bây giờ bị hẫng hết rồi!”
Sầm Dao bưng ly trà đi vào, nghe hết những lời phàn nàn của bọn họ.
Lê Thanh cũng đi ở sau lưng cô.
Trên thực tế, cô cũng rất ngạc nhiên vì đơn này sao nói bỏ là bỏ được.
Lúc trước nhìn thái độ của chủ tịch Thương đối với giám đốc, đó tuyệt đối không phái.
Cô tưởng đơn này chắc chắn sẽ là của bọn họ.
Mọi người nhìn thấy sầm Dao, đều im lặng.
Tôi nhìn anh, anh nhìn tỏi, ngồi lại vị trí của mình.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.
Trong lòng Sầm Dao cũng không dễ chịu, cô không muốn thua trong tay Du Mộng Nhị hơn bất kỳ ai, nhưng lúc này động viên tinh thần mọi người là quan trọng nhất.
Cô đứng lại trước phòng Lê Thanh, nhìn xung quanh một vòng, lạnh nhạt mở miệng nói: “Mọi người đừng nản chí, tất cả công việc mọi người làm cho dự án này, tôi đều sẽ báo cáo hết cho chủ tịch.
Đãi ngộ bên phó giám đốc có, mọi người không thiếu một chút.
Nếu như công ty không trả, cá nhân tỏi sẽ trả.”
Lời này, quả quyết hùng hồn, cũng công nhận thành quả công việc của mọi người.
Tất cả mọi người bận rộn bôn ba, xét đến cùng cũng là vì cuộc sống.
Bây giờ nghe lời này của cô, rốt cuộc mọi người cũng yên tâm.
“Cảm ơn giám đốc.”
“Có lời này của giám đốc tôi yên tâm rồi! Giám đốc, sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng tỏi đều quyết một lòng đi theo cô!”
“Giám đốc, tối cùng đi ăn cơm đi! Phòng kế bên mở tiệc ăn mừng, chúng ta cũng mở tiệc ăn mừng! Công lao của đơn này là của chúng ta, chúng ta không thế bạc đãi bản thân!”
Sầm Dao cười cười, hào sảng đồng ý: “Được, tối nay tôi mời mọi người uống rượu! Mọi người chọn nơi đi.”
“Được rồi! Vậy tối nay chúng ta gặp nhau nhé!”
Thấy cảm xúc của mọi người hơi thả lỏng, lúc này sầm Dao mới về văn phòng.
Thả người lên ghế giám đốc, chỉ cảm thấy vỏ cùng mệt mỏi và thất bại.
Mọi người thất bại có cô động viên, nhưng cô thất bại, ngay cả một người tâm sự cũng không có.
Ngực chứa đầy buồn phiền, chỗ đó giống như bị một tảng đá lớn nặng nề đè lên, khiến tất cả cảm xúc của cô không thể nào phát tit được.
Tốn hết bao nhiêu công sức, cuối cùng cô vẫn thua Du Mộng Nhị…
Sầm Dao thở dài, nhắm mắt lại.
Điện thoại đặt trên bàn vẫn luôn rung lẻn.
.