Tuấn tỉnh dậy, thấy toàn thân bị trói chặt, miệng bịt giẻ, bốn xung quanh tối om vì người của Cương đã quẳng Tuấn vào nhà kho chứa đồ. Ánh sáng bên ngoài khẽ chiếu qua những khe gỗ hở giúp Tuấn biết lúc này trời vẫn chưa tối. Cố gắng vùng vẫy, cựa quậy nhằm tìm cách làm lỏng dây trói, tuy nhiên càng giãy thì sợi dây trói tay Tuấn lại càng siết chặt hơn. Cương Ngón cẩn thận không thừa, hắn đặc biệt dặn đàn em phải trói Tuấn thật cẩn thận, tránh trường hợp Tuấn thoát ra ngoài.
Nằm im như vậy một lúc nữa thì cánh cửa kho mở ra, Tuấn không nhìn rõ là ai đang đi vào. Người này khá sợ sệt, gã rụt rè chỉ dám nhích từng bước nhỏ chứ không dám bước nhanh đến chỗ Tuấn nằm. Thấy Tuấn nằm đó giãy dụa, gã khẽ cúi xuống nâng Tuấn dậy.
Ánh sáng hắt vào, và khi mắt đã quen dần với bóng tối trong kho, Tuấn nhận ra người vừa xuất hiện chính là một trong những tên đàn em mà Cương giao cho Tuấn quản lý trong sự vụ cướp sòng của Lân Cá đêm qua. Tuấn cau mày nhìn gã, gã lập tức đứng bật dậy. Chẳng hiểu vì sao nhưng gã lập tức quỳ mọp xuống, gã chắp tay lạy sống Tuấn:
- - Đại ca, đại ca tha cho em......Em làm như vậy cũng chỉ vì bị ép buộc. Em có lỗi với đại ca, đại ca đối xử với em không tệ mà em lại bán đứng đại ca.
Vừa nói hắn vừa mếu máo, Tuấn vẫn chưa hiểu vì sao hắn nói như vậy thì hắn đưa tay rút cuộn giẻ mà đàn em Cương nhét vào mồm Tuấn. Khi Tuấn chưa nói gì thì gã đã nói tiếp:
- - Là đám người chúng em bán đứng đại ca....Sau khi đại ca rời đi, số tiền ấy đã được chia đều. Nhưng một thằng nó đưa ra ý kiến, nó nói kiểu gì đại ca cũng sẽ quay lại tìm anh Cương để trả thù. Nếu nó đem tin này báo cho anh Cương, anh Cương sẽ thưởng......Em xin thề là em không hề muốn làm như vậy, nhưng nó uy hiếp tất cả bằng việc không theo nó thì nó cũng vẫn báo với anh Cương. Khi ấy không chỉ đại ca mà cả chúng em cũng bị xử. Đại ca, anh biết đấy.....Chúng em đều là đám đốn mạt, mặc nợ anh Cương.....Anh ấy chỉ cần ho một tiếng là chúng em không sống được ở đất này. Em lạy anh, anh tha cho em.
Tuấn nuốt hận vào bên trong, thì ra là như vậy, chẳng trách Cương Ngón đã biết trước mà kêu đám đàn em mai phục. Ra là tại lũ vong ơn bội nghĩa này, nhưng nhìn tên đang quỳ dưới đất, Tuấn cũng không trách hắn được, hắn nói đúng, hắn chỉ là dạng con sâu, cái kiến, là loại người mà Cương có thể di chết bất cứ lúc nào. Bản thân Tuấn lúc này còn chẳng tự cứu được bản thân mình nữa là gã. Tuấn đáp:
- - Mày cút đi......Đừng để tao thấy mặt mày.
Gã đáp:
- - Đại ca, tối nay chúng nó sẽ giết anh đấy....Nó sẽ đánh thuốc mê anh rồi thiêu anh cùng với ngôi nhà hoang nằm ngoài bãi ruộng. Chúng nó sẽ dựng hiện trường giả như anh say rượu rồi chết cháy.
Tuấn nói:
- - Thì sao...? Chết kiểu nào thì vẫn là chết, thằng Cương sẽ không tha cho tao.
Gã kia tiếp:
- - Em sẽ cứu anh.....Bây giờ đang là h chiều, khi bọn chúng đi ăn cơm, em sẽ cởi trói cho anh. Anh sẽ thoát được chứ...?
Tuấn ngạc nhiên:
- - Sao mày lại muốn cứu tao...? Chẳng phải chúng mày đã báo tin cho thằng Cương hay sao..?
Gã trả lời:
- - Không phải em muốn vậy, đa số chúng em cũng không muốn vậy. Đêm hôm qua, nhìn đại ca xả thân cứu bọn em, xong việc anh còn cho bọn em hết số tiền đó....Cả đời em chưa có ai đối xử tốt với một thằng cặn bã như em cả. Anh là người mang khí chất anh hùng....Anh không chết ở đây được.
Tuấn đáp:
- - Nhưng nếu cứu tao mà bị chúng nó phát hiện, mày sẽ chết đấy.
Gã khẽ cúi mặt xuống rồi cười:
- - Không sao, ít nhất thì đây cũng là việc tốt duy nhất mà em làm được. Giờ em phải đi, sau khi em quay lại, em sẽ cởi trói cho đại ca.
Dứt lời hắn nhét cuộn giẻ lại vào mồm Tuấn rồi bỏ đi. Tuấn ngồi trong kho lặng im chờ đợi, Bên ngoài trời đã tối hắn, ước chừng từ lúc gã kia đi đến giờ đã hơn tiếng rưỡi, vậy mà hắn vẫn chưa quay lại. Tuấn cũng không hi vọng gì nhiều, bởi khi không giết được Cương Ngón thì Tuấn biết cái chết đang chờ đợi mình.
" Kẹt...kẹt...ẹt.."
Tiếng cửa kho mở ra, lấp loáng bóng người, Tuấn nhận ra dáng người đó là của gã ban chiều. Quả nhiên đúng là hắn, trên tay hắn lăm lăm một con dao sáng loáng, hắn tiến về phía Tuấn rồi ngồi thụp xuống, hắn cắt dây trói tay, trói chân cho Tuấn. Gỡ cuộn giẻ bịt miệng, Tuấn nói:
- - Cảm ơn, nhưng mày ở đây không ổn đâu.
Gã không biết phải làm sao, gã đưa luôn cho Tuấn con dao rồi nói:
- - Đại ca, đi đi....Đừng lo cho tôi.
Gã đi trước cảnh giới cho Tuấn, nhưng thật không may, khi gã vừa thò đầu ra ngoài thì một giọng ồm ồm vang lên, là đàn em của Cương Ngón, tên này gắt:
- - Thằng chó, mày làm cái gì mà lọ mọ trong đấy thế...? Thằng kia nó thế nào rồi...?
Gã luống cuống, gã sợ đến không nối được lên lời, nhưng Tuấn lợi dụng bóng tối và góc khuất trong kho. Tuấn lao nhanh ra rồi đưa bàn tay hộ pháp của mình bóp chặt lấy miệng tên đàn em Cương Ngón, nhanh như cắt, Tuấn lôi cả người hắn vào trong kho rồi đập mạnh phần đầu tên này xuống đất khiến hắn bất tỉnh chỉ sau một đòn.
Tuấn nhìn gã vừa cứu mình rồi hất hàm:
- - Đi theo tao, tao với mày sẽ ra khỏi đây. Trước kia tao cũng ra vào nơi này khá nhiều. Chỉ cần chúng nó không quá đông người canh gác lối đi nhỏ phía sau bức tường này thì chúng ta có thể ra khỏi đây.
Nuốt nước bọt, gã lập tức gật đầu rồi đi theo Tuấn. Đúng như Tuấn nói, vòng ra sau nhà kho có một bờ tường không quá cao. Gọi là không quá cao với Tuấn thôi, chứ với gã mà nói thì gã không tài nào bật để trèo lên tường được. Vì đang là chập tối nên mọi thứ nhá nhem, điện trong khuôn viên nhà Cương nhiều chỗ vẫn chưa bật sáng. Chính vì vậy không quá khó khăn để Tuấn tìm được đường thoát thân. Lúc này chỉ cần bật qua bức tường này là sẽ ra được khỏi đây.
Nhưng khi Tuấn vừa chuẩn bị trèo tường thì cách đó đoạn, có thứ gì đang gầm gừ:
" Ngừ....Ngừ.....Ngừ...."
Là một trong những con chó mà Cương nuôi giữ nhà, nhìn thấy có kẻ đang trèo tường, con chó tây gầm lên rồi lao thẳng vào người Tuấn, lúc đó Tuấn đang chuẩn bị bật lên thành tường nên chỉ còn cách lách người né cú lao vào của con chó hung dữ.
Nhưng phía sau Tuấn lại là gã đàn em, con chó không cắn được Tuấn thì đúng đà lao, nó vồ thẳng vào người gã đàn em gầy gòm, ốm yếu. Bản năng của thú dữ nổi dậy, con chó nhe hàm răng sắc nhọn chực cắn vào phần cổ của tên đàn em tội nghiệp. Nhưng may cho gã, khi mà những cái răng sắc nhọn ấy kịp chạm vào động mạch cổ của gã thì con chó đã bị Tuấn dùng tay túm chặt lấy phần đầu rồi quăng mạnh một nhát trời giáng, con chó đập vào thành bức tường rồi rơi bịch xuống đất. Khi con chó chưa kịp bò dậy thì Tuấn lao đến tung cú đấm mạnh ngang búa tạ. Con chó bị đấm ngang mõm, cả đàu của nó bị nắm đấm ấn dúi dụi vào tường, máu me dính bê bết vào bức tường. Khi Tuấn buông tay ra cũng là lúc cả người con chó xụi xuống nền đất, nó bị Tuấn đấm chết chỉ với một đòn, phần đầu nó nghoẹo sang một bên, lưỡi lè dài ngoằng, con chó chết khi không kịp ẳng lên thêm một tiếng nào.
Gã đàn em nhìn cành tượng ấy cộng thêm nỗi sợ vừa bị chó tấn công, gã chưa đứng được dậy. Tuấn xách cổ gã lôi dậy, Tuấn ngồi xuống rồi nói:
- - Dẫm chân lên vai tao, nhanh lên.
Ban đầu gã không dám, nhưng Tuấn lừ mắt khiến gã giật nảy mình. Tuấn kiệu hắn lên cho hắn bám vào thành tường rồi dùng sức đẩy hắn ra bên ngoài. Còn lại một mình, Tuấn không gặp khó khăn gì khi bật ra khỏi tường nhà Cương Ngón. Đi theo Tuấn, gã đàn em vừa có ơn, lại vừa mắc tội với Tuấn đã thoát ra khỏi khu vực nhà của Cương. Đến đoạn đường vắng, Tuấn nói:
- - Mày đi đi.....Tốt nhất là mày rời khỏi đây luôn, ngay trong tối nay. Còn ở đây chúng nó sẽ bắt được mày sớm thôi.
Gã nhìn Tuấn hỏi:
- - Còn đại ca thì sao...?
Tuấn nghiến răng:
- - Tao chưa đi được, tao vẫn còn việc phải làm......Không giết được nó, tao thà chết còn hơn.
Nghe Tuấn nói thôi mà gã đàn em cũng lạnh sống lưng, Tuấn nói đúng, nếu hắn còn lảng vảng ở đây, người của Cương sẽ giết hắn. Cúi đầu chào từ biệt Tuấn xong, gã lẩn vào trong con ngách nhỏ rồi biến mất. Còn Tuấn, dù sao Tuấn cũng ở đây gần năm trời, Tuấn biết nhiều chỗ để ẩn náu. Tất nhiên Tuấn có thể trốn khỏi đây dễ dàng, nhưng nghĩ đến điệu cười của Cương khi hắn thú nhận hắn chính là người đứng sau cùng với Lân Cá vụ bến cảng, Tuấn không nuốt nổi cục hận ứ nghẹn nơi cổ họng. Tuấn cũng biến mất khi bóng tối bắt đầu buông xuống.
Tại nhà Cương Ngón lúc này, Cương đang điên khùng đập phá đồ đạc, Cương bắt đàn em xếp thành một hàng rồi cứ thế tát thẳng mặt từng thằng một. Chưa bao giờ chúng thấy Cương nổi giận đến như vậy. Một tay chân thân tín của Cương nói:
- - Đại ca, nó chưa chạy xa được đâu.....Chỉ cần cho người ra các bến tàu, bến xe kiểu gì cũng bắt được nó.
Cương gào lên:
- - C M CON MẸ CHÚNG MÀY MỒM VÀO.
" Choang "
Cương đập thẳng cái bát điếu xuống nền nhà, Cương nghiến răng kèn kẹt rồi cố gắng lấy lại bình tĩnh, Cương nói:
- - Lũ ngu chúng mày nghĩ nó sẽ chạy trốn ư......Không, thằng điên đó nó sẽ không làm như vậy đâu. Sau khi nó biết tao đứng sau vụ xử đẹp nó tại cảng cá, nó sẽ săn lùng tao, nó sẽ giết tao........Chỉ khi tao chết nó mới dừng lại, nó là Tuấn Điên, là Tuấn Điên đấy chúng mày biết không..? Chúng mày nghe mấy thằng đi theo nó cướp sòng về kể rồi chứ, đến thằng Lân Cá cũng phải quỳ xuống xin nó tha mạng, chúng mày nghĩ nó may mắn rời khỏi cái sòng đó à,....? Không.....nó là một con chó điên, và giờ thì nó đã đứt xích.