Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

chương 19: bức thư từ cương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngồi phịch xuống ghế, Tuấn cầm chai rượu mở nắp rồi cứ thế tu ừng ực, đặt chai rượu xuống bàn, Tuấn đưa tay quệt ngang mồm rồi nói:

- - Khà, đúng là rượu ngon có khác. Lân Cá, ông sẽ giúp tôi chứ..?

Lân ấp úng:

- - Nhưng...nhưng cậu...chưa nói việc cậu muốn...làm là gì...?

Tuấn trả lời:

- - Giết chết thằng Cương Ngón.

Cả Lân và gã què đang đứng phía sau Tuấn đều tròn mắt, Lân nói:

- - Vậy là cậu đồng ý về dưới trướng của tôi...?

Tuấn gằn giọng:

- - Ông hiểu sai vấn đề rồi, cái tôi đang nói đến chỉ là việc lấy mạng Cương Ngón mà thôi. Nhưng tôi không thể làm được chuyện này một mình, có điều, nếu ông chịu giúp thì nó lại khác. Tính tôi không lòng vòng, ông hỗ trợ cho tôi người, còn việc giết thằng Cương, tôi sẽ làm. Có thể trong mắt các người, tôi chỉ là một thằng ngu thiếu suy nghĩ, nhưng lần này tôi hiểu, Cương Ngón chết, địa bàn này sẽ là của ông.

Lân im bặt, bởi vì Tuấn nói không sai. Hai năm nay, một mình Cương độc bá các mảng làm ăn, điều mà trước đây Lân Cá cũng phải nắm thị phần. Nhưng từ khi có Tuấn, nói chính xác hơn là sau khi Tuấn cướp toàn bộ cảng cá, Cương Ngón mới có đà phát triển mạnh như vậy, bởi vì Lân ngày một yếu đi. Giờ chỉ cần Cương Ngón biến mất, chắc chắn Lân sẽ lấy lại được những gì trước kia. Quan trọng hơn, có Tuấn giúp đỡ, chuyện này hoàn toàn khả thi.

" Trăm quân dễ kiếm - Tướng giỏi khó tìm "

Từ xa xưa, các bậc cổ nhân đã đúc kết ra câu nói này. Với bản lĩnh cộng thêm sự điên rồ của Tuấn, chỉ cần Tuấn chịu, chẳng có gì là không được cả. Chính vì vậy mà dù phải đối mặt với cái chết, Lân vẫn cố gắng dụ dỗ Tuấn về làm việc cho mình. Khi đó Tuấn không những từ chối ngay mà còn suýt giết Lân. Thế mà giờ đây, Tuấn lại tự tìm đến yêu cầu sự giúp đỡ, một đại ca lăn lộn nhiều năm như Lân, thừa hiểu chuyện này có gì đó uẩn khúc, Lân nói:

- - Vậy là cậu đã tin những gì mà tôi nói...?

Tuấn đáp:

- - Một phần, chính miệng thằng Cương đã thú nhận, nhưng nếu chỉ vậy thì tôi cũng không cần nhờ đến ông làm gì. Chỉ là, thằng khốn đó đang giữ của tôi một thứ quan trọng.

Lân cười:

- - Khà khà, là phụ nữ phải không..?

Tuấn đang nốc rượu cũng phải dừng lại, Tuấn chưa nói gì liên quan đến cái Đào mà Lân chỉ nhìn qua cũng đã đoán được, Tuấn nghiến răng:

- - Đúng vậy, nó đang giữ em gái của tôi.

Lân lấy hai cái cốc mới rồi rót rượu, đẩy cốc về phía Tuấn, cốc còn lại Lân đưa lên miệng nhấp một ngụm, Lân nói:

- - Chẳng trách cậu lại tìm đến tôi, nhưng những gì mà cậu nói đều đúng. Từ trước tới nay, kẻ thù của tôi luôn là Cương Ngón chứ không phải cậu. Việc trừ khử cậu cũng bởi vì cậu khi đó chính là tâm phúc của thằng Cương. Ai cũng hiểu, nếu loại bỏ được cậu thì Cương nó sẽ suy yếu đi. Nhưng quả thực, ngay cả tôi cũng dính bẫy thằng chó đó, nó đã để tôi và cậu tự giết lẫn nhau, còn nó ngồi bên ngoài rung đùi hưởng lợi. Con mắt này của tôi coi như xóa hết ân oán trước kia giữa tôi và cậu, kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Tôi sẽ giúp cậu, cũng như giúp chính mình. Cậu biết em gái của mình bị nhốt ở đâu chứ..?

Tuấn lắc đầu:

- - Tôi chỉ mới thấy sáng nay hắn đưa con bé đi cùng trên xe Jeep.

Lân gật gù:

- - Nếu vậy chắc có lẽ hắn giữ em gái cậu ở nhà. Chuyện này khó khăn rồi đây, chúng ta không thể nào lao vào nhà hắn cứu em gái cậu được. Phải làm gì đó để dụ hắn ra.

Tuấn nói:

- - Dụ hắn, ý của ông là gì..?

Lân cười:

- - Phải cho hắn một vố thật đau để hắn biết nếu hắn động vào em gái của cậu, hắn sẽ phải chịu hậu quả. Nhưng tôi chưa nghĩ ra phải làm thế nào...?

Tuấn đáp lại luôn:

- - Tôi biết thằng Cương có một kho chứa hàng lậu. Nơi này là nguồn thu đem lại lợi nhuận khủng cho nó. Mặt hàng chủ yếu là linh kiện và thuốc lá trung quốc.

Lân nghe xong mà mắt tròn, mắt dẹt, nói không ra câu, Lân hỏi:

- - Thật....thật...chứ....? Cậu..có...chắc không..?

Tuấn gật đầu:

- - Chắc, đừng quên ngày trước tôi từng là người mà thằng khốn đó cực kỳ coi trọng. Nhưng cái kho đó tụ tập rất đông người, chúng nó hoạt động gần như cả ngày cả đêm. Thằng Cương chỉ đến kiểm tra vào buổi sáng, tầm h.

Lân vội hỏi:

- - Cậu chiếm cái kho đó được chứ...?

Tuấn trả lời thản nhiên:

- - mình tôi thì không thể được..

Lân nói ngay:

- - Cần bao nhiêu người cậu cứ nói.

Tuấn đáp:

- - người.

Lân nhoẻn miệng cười:

- - Tôi giao cho cậu người. Không chỉ vậy, cậu sẽ được tự mình chọn người mà cậu cho là phù hợp.

Tuấn nói:

- - Nếu được vậy thì tốt.

Lân hỏi:

- - Vậy khi nào cậu bắt đầu..?

Tuấn đứng dậy:

- - Ngay bây giờ.

Lân lập tức ra lệnh cho gã què đang đứng lắng nghe:

- - Mày lập tức tập hợp tất cả anh em lại đây. Mau lên.

[......]

Trong buồng giam, Long sốt ruột quá bèn hỏi:

- - Vậy là anh và Lân Cá đã hợp tác để chơi lại thằng Cương..?

Ông Tuấn gật đầu:

- - Đúng vậy, ngay trong đêm hôm ấy, anh đã dẫn theo thằng đàn em của Lân Cá đến tập kích kho hàng lậu của Cương Ngón. Ban đầu anh tính chỉ dẫn theo người, nhưng Lân Cá một mực lấy lý do càng đông càng đỡ nguy hiểm. Khi đó anh cứ nghĩ hắn lo xa, nhưng mỗi việc hắn làm đều có tính toán cẩn thận. Thứ hắn lo lắng không phải là anh có cướp được kho của thằng Cương hay ko..? Mà hắn tin chắc rằng anh sẽ làm được, số người mà hắn giao cho anh thực chất để làm việc khác...

Long nói:

- - Việc gì vậy anh..?

Ông Tuấn trả lời:

- - Cướp hết hàng của Cương Ngón, thằng đàn em của Lân Cá sau khi theo anh đập được kho hàng, chúng nhanh chóng điều xe đến rồi bốc hết hàng trong kho chuyển đi. Còn cái kho chúng thiêu rụi ngay trong đêm. Đúng như Lân Cá nói, hắn sẽ cho Cương Ngón bài học. Bài học mà chính ngày xưa Cương dùng anh để chơi lại Lân Cá. Mất kho hàng, Cương Ngón cũng biết được chính anh làm chuyện này. Còn anh, cả đời vẫn luôn là một thằng có đầu óc đơn giản. Khi anh nghe lời Lân Cá cướp kho của Cương, cũng là khi anh vô tình đưa cái Đào vào vòng nguy hiểm. Ngay sau hôm đó, Cương Ngón đã cho người đến nói chuyện bí mật với Lân Cá.

Long cau mày:

— Có phải nó muốn Lân Cá giao nộp anh cho nó không..?

Ông Tuấn cười:

— Đúng vậy, không chỉ thế nó còn đề phòng trường hợp nếu Lân Cá không chịu hợp tác. Nó đã đưa cho Lân Cá bức thư để gửi cho anh.

[....]

— Tuấn, thằng Cương biết cậu ở đây, nó cho người đến đàm phán. Nó muốn tôi giao cậu cho nó.

Tuấn nhìn thẳng mặt Lân Cá:

— Rồi sao..? Ông đã đồng ý.

Lân cười:

— Khà khà, chỉ có những thằng ngu mới mắc lừa lần cùng một người. Tôi biết vì nó sợ cậu nên mới phải làm như vậy. Tất nhiên tôi không đồng ý. Vì vậy nó đã nhờ tôi chuyển cho cậu bức thư này.

Lân cá đưa thư cho Tuấn, Lân nói:

— Yên tâm đi, tôi chưa đọc đâu.

Mở bức thư ra đọc chăm chú, Tuấn nghiến răng kèn kẹt rồi vò nát bức thư trong lòng bàn tay. Tuấn bỏ đi, đàn em Lân Cá muốn ngăn Tuấn lại nhưng Lân lắc đầu, Lân nói:

— Tôi có thể giúp cậu, ở lại đây đi.

Tuấn lạnh lùng đáp:

— Không cần, đến đây là được rồi. Dù sao cũng cảm ơn ông đã giúp đỡ.

Tuấn bỏ đi, đàn em Lân Cá hỏi:

— Đại ca, sao anh lại để nó đi như vậy..?

Lân thở dài:

— Giờ tao đang xem một vở kịch đúng như những gì mà thằng Cương Ngón làm với tao trước đây. Chỉ có điều, thằng Tuấn lần này khó sống.

Tên đàn em nói:

— Đại ca biết nó đi đâu..?

Lân tặc lưỡi:

— Chẳng cần đọc bức thư ấy tao cũng biết thằng Cương sẽ hẹn thằng Tuấn đến một địa điểm. Với điều kiện thằng Tuấn phải đi một mình. Nó đang giữ em gái thằng Tuấn, chỉ cần thằng Tuấn giở trò, em gái nó sẽ chết. Thằng Cương mất kho hàng lậu, nó bắt đầu nổi điên lên rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio