Tại bệnh xá, vốn dĩ là một người không thích ngồi chỗ, tuy hai bàn tay bị thương nhưng ông Tuấn nhất định muốn quay trở lại buồng giam. Đứng dậy vươn vai cho thoải mái, ông Tuấn nghe thấy tiếng gì đó đang phát ra bên trong phòng. Từ lúc vào đây đến giờ, ông Tuấn chưa nhìn rõ người nằm ở giường phía trước mình là ai, bởi từ đêm hôm qua cho tới giờ, tên này cứ quay mặt úp vào trong tường, mà hình như trước đó hắn ngất xỉu. Từ sáng sớm đến giờ gã cứ rên ư ử như chó hóc xương.
Khẽ bước lại gần, ông Tuấn kéo cái chăn che người gã ra rồi khẽ hỏi:
- - Này, cậu không sao chứ...? Đau lắm à....?
Vừa kéo chăn ra thì ông Tuấn có chút ngờ ngợ về bộ tóc cũng như cái dáng người quen thuộc, hình như là ông Tuấn đã thấy người này ở đâu rồi. Tiếng rên vẫn phát ra:
- - Hư...hư.....ư..ư.....hừ...hừ...
Nhổm dậy một chút, ông Tuấn ngó vào trong mép tường, lúc này ông Tuấn mới biết người đang nằm đó chính là Thao chuột, kẻ bị giam chung buồng với ông. Nhìn nét mặt của Thao tái mét, người co quắp lại ôm bụng, mắt nhắm tịt. Ông Tuấn mới lay người Thao rồi gọi:
- - Thao, mày làm sao đấy...? Thao, tỉnh dậy xem nào.....Sao lại ra nông nỗi này.
Ông Tuấn cứ lắc như vậy một lúc, cuối cùng Thao cũng mở mứt, rớt dãi chảy ròng ròng quanh miệng, Thao ú ớ:
- - Đại...ca...là đại...ca....à...? Em....em...đang ở đâu đây....?
Đôi mắt Thao đờ đẫn, cơn đau nơi ức lại nhói lên. Từ cha sinh mẹ đẻ đến giờ chưa bao giờ Thao lại ăn phải một cú đấm thốn đến như vậy. Cái cảm giác xương ức như bị rạn nứt, không thở được, nội tạng bên trong lộn tùng phèo đến tận bây giờ Thao vẫn còn hoang mang. Khẽ dựng Thao dậy, ông Tuấn rót nước cho Thao uống rồi hỏi lại:
- - Làm sao mày lại ở đây...? Đã xảy ra chuyện gì...?
Thao như thằng chết trôi, cố nhấp từng ngụm nước nhỏ vì giờ nuốt thôi cũng đau lắm rồi. Thao đáp như sắp hết hơi:
- - Đại ca...anh không sao...chứ....May...quá rồi...
Sau đó Thao từ từ kể lại từng chi tiết xảy ra trong buồng tối hôm qua. Cả việc Thao bị mọi người chọn làm nạn nhân, rồi kể cả việc mình bị Long đánh như thế nào. Ông Tuấn nghe xong dù nhìn Thao thấy Thao khổ vô cùng nhưng cũng không nhịn nổi cười. Phía sau nụ cười ấy là một sự cảm kích, ngay từ ngày đầu gặp mặt, ông Tuấn đã đánh giá Long khá cao. Tính khí của Long có một chút gì đó giống với ông Tuấn hồi trẻ, hơn nữa Long cũng rất bản lĩnh, tuổi đời còn khá trẻ chưa đến , vậy mà trong buồng giam ai nấy đều phải nể sợ. Ngay cả Dũng chó điên cũng nể Long vài phần, Thao nói:
- - Không biết anh Long có bị làm sao không nữa, bình thường như thế này sẽ bị giam ở buồng biệt giam ít nhất tuần. Lúc em bị dấm xong em không còn nhớ gì cả.
Ông Tuấn cũng chưa biết thế nào thì Liêm quản giáo bước vào, vừa thấy ông Liêm, ông Tuấn cúi đầu chào rồi hỏi luôn về Long.
Ông Liêm đáp ;
- - Đừng lo, tôi cũng hiểu tại sao cậu ta lại làm như vậy.....Dù sao cậu ấy cũng bị lính gác đánh cho một trận tơi bời rồi. Mà nghe bảo cậu không muốn ở đây nữa hả..?
Ông Tuấn nói:
- - Dạ, thưa cán bộ, tôi muốn quay trở lại buồng giam....Sau đó cùng anh em hoàn thiện nốt một số công việc ở xưởng mộc. Ở mãi một chỗ này cuồng chân quá.
Ông Liêm đồng ý, cả Thao cũng theo đại ca Tuấn đến xưởng mộc. Tại xưởng mộc, mọi người vẫn đang tiếp tục công việc mặc dù không có ông Tuấn. Mấy ngày vừa qua, ông Tuấn đã nhiệt tình chỉ dạy tất cả những gì cơ bản nhất, vừa nhác thấy quản giáo Liêm, mọi người dừng tay lại hồi hộp chờ đợi, bởi từ đêm qua đến sáng nay, chưa có một thông tin gì cả. Bởi sự việc diễn ra trong buồng giam của Dũng chó điên được giữ kín.
Mấy giây sau, khi nhìn thấy ông Tuấn xuất hiện, đám tù nhân buồng ai cũng mừng ra mặt. Mọi người hò reo:
- - Đại ca, đại ca về rồi.....Anh Long ơi, đại ca về rồi nè.
Long cũng đã nhìn thấy, mặt mũi Long sưng húp lên do bị ăn đòn tối ngày hôm qua. Thấy ông Tuấn, Long chạy lại rồi nhìn vào hai bàn tay của đại ca, Long nói:
- - Thằng chó ấy nó đã làm gì anh vậy...?
Ông Tuấn tươi cười chào mọi người rồi vỗ vai Long:
- - Cảm ơn chú em, nhờ có mày mà anh thoát chết.
Long gãi đầu gãi tai cười ngượng, bất chợt Long cúi đầu nói với Liêm quản giáo:
- - Cảm ơn cán bộ, may mà có cán bộ.
Ông Liêm không nói gì, cho mọi người tiếp tục làm việc, quản giáo Liêm nói với ông Tuấn:
- - Cậu ra chỗ này nói chuyện với tôi một lát.
Đi đến chỗ khuất, ông Liêm tiếp:
- - Sáng sớm nay n giám thị đã đánh thằng Dũng đến chết đi sống lại. Hiện tại nó vẫn đang bị nhốt trong khu biệt giam. Sau đó thì tay Phát quản giáo, kẻ đã đưa cậu đến buồng Dũng chó điên vừa cáo ốm rời khỏi trại giam ngay sau đó. Rốt cuộc cậu đã làm gì để chúng muốn giết cậu như vậy...? Lúc còn ở ngoài cậu có gây thù chuốc oán với ai không..?
Ông Tuấn khá bất ngờ trước thông tin này, theo như những gì ông Tuấn đoán, tên Dũng chắc chắn phải được ai đó trong này bảo kê. Do vậy hắn mới lộng hành như vậy, thậm chí hắn còn chơi cả ma túy ngay bên trong buồng giam. Nhưng ông Tuấn không nuốn nói với ông Liêm chuyện này. Những việc xảy ra bên trong nhà tù càng kín miệng càng tốt, nếu không may lộ ra điều gì đó, bản thân sẽ vô cùng nguy hiểm, ông Tuấn đáp:
- - Chỉ vào đây tôi mới gặp hắn.....Trước đó thì chưa bao giờ, chắc có lẽ hắn gai mắt với tôi sau lần ở sân tập ấy mà.....Còn việc tại sao quản giáo Phát lại chơi tôi thì có lẽ là do tên Dũng đã trao đổi với anh ta cái gì đó....
Ông Liêm hỏi tiếp:
- - Cậu có quan hệ như thế nào với n giám thị...?
Ông Tuấn khẽ cười:
- - Tôi không hiểu cán bộ đang nói gì...?
Ông Liêm đi thẳng vào vấn đề:
- - Ngay từ lần đầu tiên, người tự xưng là em trai cậu đến đây....Tôi đã thấy có gì đó rất kỳ lạ. n giám thị chưa từng tiếp đãi với ai kính cẩn như vậy.....Chỉ bằng một vài lời nói mà gần như cậu được hưởng mọi chế độ đặc biệt dành cho những kẻ có chức có quyền, và phải mất rất nhiều tiền mới có được. Tiếp đó, em cậu còn tặng tôi một món quà quý hiếm......Rồi sáng hôm nay, khi biết tin cậu bị thương, n giám thị tỏ ra rất lo lắng.....Vì cậu mà ông ta định ra tay với cả quản giáo của trại giam.....Rốt cuộc cậu là ai và em cậu là ai...?
Ông Tuấn cười lớn:
- - Ha ha ha, tại sao mọi người ai cũng hỏi tôi câu này nhỉ...? Tôi chỉ là một thằng tù, còn thằng em kết nghĩa của tôi có điều gì mà mọi người lại quan tâm đến nó như vậy. Nhưng xin lỗi, tôi cũng không biết gì về nó cả, tôi được bố mẹ của nó nhận làm con nuôi. Trong lần tình cờ tôi cứu nó khỏi đám người muốn giết chết nó, tôi còn chẳng biết nó là con của bố mẹ nuôi của mình. Nhưng giờ cán bộ hỏi tôi cũng rất tò mò, không biết em trai tôi nó làm cái gì mà ai cũng thắc mắc như vậy.....Ha ha ha,
Nhìn ông Tuấn, Liêm quản giáo không nghĩ rằng ông Tuấn đang giấu diếm. Nhưng rõ ràng chắc chắn n giám thị đang phải chịu một áp lực cực kỳ lớn khi đã để cho ông Tuấn bị thương.
Ông Tuấn xin phép quay lại chỗ làm việc, bản thân ông Tuấn cũng bắt đầu có những thắc mắc về thân thế của Đại. Bố mẹ Đại cũng bình thường như bao người khác, ông Tuấn không nghĩ gia đình Đại lại có nhiều tiền đến mức có thể lo cho ông Tuấn một cuộc sống thoải mái khi ở trong tù. Vậy tại sao Đại lại có thể trực tiếp gặp giám thị trại giam để đặt vấn đề.
Ngẫm lại ông Tuấn mới nhớ, cái lần ông cứu Đại khỏi đám người truy sát. Bọn người đó không phải loại giang hồ cắc ké, tầm thường, chúng rất chuyên nghiệp, hành động có tổ chức. Thử nghĩ xem, nếu một kẻ làm ăn lương thiện, hoặc làm một công việc bình thường như bố mẹ Đại từng nói, liệu có đến mức bị xã hội đen truy giết hay không...?
Tuy biết, Đại là một người tốt, có nghĩa khí.....Nhưng những bí mật xung quanh Đại vẫn là một ẩn số.
[.....]
h sáng, tại căn cứ của Lão Nhị, Đại đang bước trên hành lang đến phòng riêng của Lão Nhị, vừa đi Đại vừa hắt xì hơi, Đại nói:
- - Hình như có ai đang nói xấu mình thì phải...?
Những kẻ đi theo Đại đang đưa áo vest cho Đại, một tên nói:
- - Anh Đại, lần này anh ra mặt như vậy....liệu sẽ không sao chứ....?
Đại cười:
- - Đừng lo, các cậu cứ nói làm theo lệnh tôi là được.
Chỉnh lại áo vest cho ngay ngắn trước khi bước vào trong, bất chợt cánh cửa phòng mở ra. Từ bên trong, một người phụ nữ với khuôn mặt tự tin, đôi mắt sắc sảo kèm theo chút gì đó lạnh lùng, cô ta vừa bước ra ngoài thì gặp Đại.
Ánh mắt hai người chạm nhau không mấy thiện cảm, nhưng Đại là người cúi đầu trước, Đại nói:
- - Chào chị dâu, chị vẫn khỏe chứ...?
Người đàn bà đó chính là vợ của Lão Nhị, mọi người trong tổ chức gọi cô ta với cái tên chị Phụng. Một người đàn bà đầy tham vọng, có máu giang hồ cùng với một bộ óc thông minh, trong tổ chức từng nói, nếu chị Phụng không phải đàn bà thì rất có thể chị sẽ trở thành trùm. Cũng chính vì những tính cách ưu việt này mà Lão Nhị đã chấm Phụng làm vợ chính thất.
Tuy nhiên, chẳng hiểu tại sao, ngay khi Phụng dần dần tham gia vào công việc của tổ chức, Đại đã cảm thấy có một linh cảm bất an. Và tất nhiên, một người thông minh như Phụng cũng hiểu, trong nội bộ, có kẻ không ưa mình.....Và đó chính là Đại " sát " cánh tay phải của ông trùm ma túy.
Phụng mỉm cười rồi trả lời:
- - Lần này cậu vất vả rồi nhỉ....? Vào đi, Lão Nhị đang đợi.......Tôi nghe nói, hình như có ai đó đang đem tên của tổ chức đi làm một vài chuyện vô bổ thì phải....?
Dứt lời, Phụng bước qua mặt Đại bỏ đi, chỉnh lại cà vạt, Đại ra hiệu cho người của mình đứng đợi bên ngoài. Đại đẩy cửa rồi hít một hơi dài:
- - Hừm.....Vào thôi.