Gần h chiều, ông Liêm đang mở cổng bước vào nhà của mình thì bất ngờ đằng sau ông có tiếng nói, giọng nói mà ông Liêm nhận ra người đó là ai:
- - Quản giáo về rồi đấy à...? Tôi đợi ông mãi.
Quay lại, ông Liêm thấy người đang đứng sau lưng mình chính là Đại, Đại đến đây hình như chỉ có một mình, không còn ai khác. Ông Liêm khẽ nói:
- - Chào cậu, cậu đến đây tìm tôi không biết có chuyện gì..?
Đại cười:
- - Vào trong nhà nói chuyện được chứ, hình như nhà không có ai thì phải..?
Ông Liêm mở cổng rồi mời Đại vào trong, không hiểu do bệnh nghề nghiệp hay do hàng ngày tiếp xúc với quá nhiều tội phạm nên ông Liêm có một sự cảnh giác, hay nói đúng hơn là linh tính mách bảo nguy hiểm. Ông Liêm không dám đi trước đại mà cẩn trọng đi ngang hoặc thi thoảng lại khẽ nhìn Đại đề phòng. Bởi ở Đại toát ra một thứ gì đó khiến ông Liêm bắt buộc phải dè chừng.
Bước vào trong nhà, đúng là hiện tại ngoài ông Liêm và Đại ra thì không có ai, ông Liêm mời Đại ngồi rồi nói:
- - Vợ tôi đang ở trong bệnh viện chăm con gái, công việc của tôi hầu như là ở trong trại giam nên nhà có phần vắng vẻ. Cảm ơn cậu về món quà lần trước, bác sỹ nói nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc điều trị của con bé nhà tôi. Tôi không biết phải báo đáp cậu thế nào.
Đại thẳng thừng:
- - Về chuyện đó ông không cần bận tâm, anh Tuấn có lời nên tôi làm theo. Hơn nữa tuy sâm Ngọc Linh quý giá, nhưng với tôi nó không có tác dụng gì, nếu đã giúp được ông thì đó là điều nên làm.
Ông Liêm tròn mắt, cách nói của Đại giống hệt với những gì mà ông Tuấn đã nói khi ông Liêm nhắc câu chuyện sâm Ngọc Linh. Mặc dù giá trị của loại sâm ấy còn quý hơn cả vàng, vậy mà hai con người này chỉ coi nó như vật bình thường, Đại thì không nói bởi thân thế của Đại vẫn là một ẩn số, nhưng để đến gặp trực tiếp giám thị, khiến giám thị có phần kiêng nể thì chắc hẳn người này có xuất thân không phải hạng tầm thường. Nhưng ông Tuấn, một kẻ tù tội, thậm chí còn chẳng có gì trong tay mà vẫn không mảy may tiếc rẻ vật quý như vậy thì thật khó hiểu.
Thấy ông Liêm có phần ấp úng, Đại nói tiếp:
- - Tôi có việc đi ngang qua đây, tiện đường ghé qua để hỏi thăm tình hình của anh tôi. Nếu ông nói ông luôn ở trong trại giam, chắc hẳn ông biết sức khỏe của anh tôi thế nào phải không..?
Ông Liêm đáp:
- - Cậu ta vẫn rất khỏe, không có vấn đề gì cả...
Đại nhếch mép cười:
- - Vậy mà tôi được biết anh tôi bị bệnh truyền nhiễm, hơn nữa hai bàn tay còn bị thương. Mâu thuẫn quá nhỉ....?
Ông Liêm chột dạ, nhưng ông vẫn cố cười:
- - Đúng là vậy, nhưng tất cả đều ổn rồi....Cậu....đừng...
Chưa nói hết câu thì ông Liêm đã bị ánh nhìn của Đại làm cho rùng mình, Đại cau mặt nói:
- - Liêm quản giáo, ông là người tốt, cả tôi và anh Tuấn đều biết điều này.....Bởi vậy anh Tuấn mới nói tôi đền đáp ông. Trước nay tôi làm việc không kể công hay nhận lại sự báo đáp của ai cả...Nhưng chúng tôi đối xử với ông không tệ, còn rất tôn trọng những người như ông. Tuy nhiên, đừng coi tôi là kẻ ngốc, một người như anh Tuấn tôi dám khẳng định, bên trong cái nhà tù ấy, chẳng thằng nào có thể khiến anh ấy bị thương....Trừ khi các người giở trò bẩn, lao động bị thương ư...? Bị thương cả hai bàn tay không phải quá hư cấu rồi chứ....? Nói đi, các người đã làm gì anh ấy....?
Từng lời, từng chữ của Đại đầy sức nặng, nó khiến cho ông Liêm lập tức cảm thấy áp lực. Không hiểu từ đâu mà gã nhỏ con với cái đầu trọc lóc này lại có thể uy hiếp con người ta đến vậy, mặc dù người đó hàng ngày tiếp xúc, quản lý hàng trăm tên tội phạm, đủ mọi tội danh. Chỉ bằng lời nói, chỉ với ánh mắt, chừng đó thôi đã đủ khiến cho ông Liêm hiểu rằng:
" Nếu nói dối, sẽ bị phát hiện, và nguy hiểm lập tức ập đến. Gã này còn khủng bố hơn cả những tên tội phạm giết người. "
Mồ hôi chảy ra trên trán, ông Liêm nuốt nước bọt, lấy lại bình tĩnh rồi trả lời câu hỏi của Đại:
- - Cậu bình tĩnh nghe tôi nói, đúng là Tuấn gặp phải một chút vấn đề. Vết thương ở tay cậu ấy là do một tù nhân khác gây ra.
Đại nghiến răng:
- - Là thằng nào...? Chẳng phải đảm bảo an toàn cho tù nhân là trách nhiệm của các ông sao...? Thằng nào đủ khả năng để khiến anh Tuấn bị thương..? Đừng cố lừa tôi, nếu không có sự giúp đỡ từ các ông, thằng nào có thể...?
Ông Liêm vội đáp:
- - Cậu....cậu nói không sai.....Đúng...đúng là đã có quản giáo nhúng....tay vào chuyện này. Ngày hôm đó, sếp n đi vắng, mọi chuyện giao lại cho tôi, nhưng suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một quản giáo như những quản giáo khác. Sau giờ ngủ, một quản giáo đã bí mật còng tay Tuấn đưa sang buồng giam ở khu khác. Khi tôi phát hiện ra đã ngay lập tức giải cứu cho cậu ấy, lúc tôi đến, Tuấn đã bị thương rồi. Chuyện này tôi cũng có một phần trách nhiệm, nhưng hiện tại Tuấn đã bình phục, thậm chí cậu ấy còn đang hào hứng làm việc.....
Đại đập tay xuống bàn.
" Rầm "
- - Những cái sau này của ông tôi không muốn nghe, nói cho tôi biết, thằng tù và thằng quản giáo đó là ai...?
Ông Liêm run giọng:
- - Cậu....cậu...định làm gì...?
Đại lừ mắt:
- - Đó không phải việc của ông, ngay lúc này đây tôi đã quá thất vọng về ông. Nghe ông kể thì sự việc đó rất nghiêm trọng, nếu chậm chân, có lẽ anh tôi đã chết rồi. Dù ông không nói, tôi cũng sẽ có cách tìm ra chúng thôi.
Ông Liêm cúi mặt đáp:
- - Cậu sẽ không thể tìm được tên tù nhân đó nữa đâu, bởi hắn đã chết rồi.
Đại cau mày:
- - Thật vậy sao...?
Ông Liêm gật đầu:
- - Hắn chết từ đêm qua, sáng nay lính canh mới phát hiện......Cái chết của hắn là bí mật, bởi nguyên nhân dẫn đến cái chết là từ n giám thị. Gã tù nhân đó đã bị đánh quá mạnh tay, sau khi bị giam trong buồng biệt giam, hắn đã chết.
Đại nhếch mép cười:
- - Ra là vậy, ít nhất thì lão béo đó cũng còn biết điều.
Nhìn ông Liêm, Đại cười:
- - Tôi tin lời ông, nếu sự việc đã như vậy thì tôi cũng không để tâm nữa. Nhưng trước khi đi, tôi muốn " nhờ " ông một chuyện, đó là, mong ông đừng để anh tôi bị thương thêm một lần nào nữa. Cảm ơn ông.......
" Kịch "
Nói rồi, Đại đặt lên bàn một cọc tiền khoảng tr, Đại nói:
- - Trước khi đến đây, tôi có ghé qua bệnh viện và được biết gia đình ông đang khó khăn trong việc điều trị cho cô bé vì thiếu kinh phí. Đừng lo, tôi không phải người tốt, nhưng cũng không phải kẻ gài bẫy người khác. Số tiền này coi như tôi giúp cô bé vì nó rất ngoan. Đừng nói cho ai cả, kể cả anh Tuấn. Tôi sẽ sớm đưa anh tôi ra khỏi nhà tù, cảm phiền ông, trong thời gian đó chú ý đến anh ấy một chút. Anh ấy khá cứng đầu, cả thanh xuân đã ở trong tù, bản tính anh ấy rất tốt, là người đàn ông có bản lĩnh......Chỉ tiếc khi khu rừng bị cháy, chúa sơn lâm cũng khó mà sống được. Chào ông.....
Đại bỏ đi khi ông Liêm còn chưa biết phải nói gì, quả đúng như vậy, để điều trị căn bệnh ung thư của con gái, ông đang rất cần tiền, ngay cả ngôi nhà mà ông đang ở cũng đã cầm cố vay mượn ngân hàng........Mắt ông Liêm rưng rưng, ông đã khóc ngay khi Đại rời đi.
[.......]
- - Ách xì....Sao tự nhiên lại sổ mũi nhỉ...? - Ông Tuấn gãi gãi mũi rồi nói.
Long vừa cười vừa nói:
- - Có khi ai đang nói xấu anh đó.
Cả buồng cười ầm, một vài người khác tiến lại gần phản ông Tuấn. Có một điều lạ là trước nay buồng giam này chưa bao giờ mà mọi người đối xử với nhau thoải mái như vậy trước khi ông Tuấn đến. Từ khi ông Tuấn được coi là đại bàng trong buồng, mọi rào cản dần dần bị xóa. Mặc dù ông Tuấn rất mạnh, nhưng những tù nhân ở đây không thấy sự đàn ép hay trấn lột từ ông Tuấn như những đại bàng trước đây. Ngược lại ông Tuấn khiến họ nể trọng và kính phục. Do vậy mọi thứ đều tự nhiên hơn.
Thao chuột nói:
- - Đại ca, chiều nay không được ra ngoài, hay là đại ca kể tiếp chuyện đời của đại ca đi. Em đoán trong này ai cũng muốn nghe tiếp lắm.....Đang đến đoạn Nguyên sư phụ hấp dẫn quá đại ca ạ.
Long nói thêm:
- - Thằng chuột này nói đúng đấy anh, em cũng muốn nghe tiếp....Hơn nữa chuyện của anh nó hấp dẫn, chứ ví như nghe chuyện của thằng chuột mặt quắt này chỉ muốn đấm cho nó khôn ra.....Anh kể đi anh.
Cũng đúng, từ giờ đến giờ ăn cơm vẫn còn tận tiếng nữa, nhìn ai cũng chờ đợi nên ông Tuấn gật đầu:
- - Được thôi, nhưng pha tí chè uống cho nó đượm giọng, hình như anh còn ít kẹo lạc nữa.....Đem ra đây, vừa ăn vừa nghe.
Long hất hàm cho đám tù nhân:
- - Chúng mày đi pha chè, có cái vỏ lon bên dưới kẹp phản kia kìa....
Thao chuột cũng vội đứng dậy, vì đây vốn dĩ là công việc mà Thao chuột nhanh nhạy nhất. Và Thao không khiến mọi ngươi thất vọng, chỉ với chút giấy vệ sinh, một cái túi nilon dùng để đun nước, một cái vỏ lon tự chế dùng để pha chè. Nhưng cũng phải đến o phút sau mùi thơm của những lọn chè Thái Nguyên mới tỏa ra khắp buồng.
Ông Tuấn cười rồi có lời khen:
- - Không tồi đâu, ngày trước muốn uống nước chè bọn anh cũng phải vất vả lắm, phải tiếng hơn tiếng mới được uống.....Chú mày cũng giỏi đấy....Khà khà.
Nhấp ngụm chè mới pha, ông Tuấn chép miệng mỉm cười:
- - Tiếp tục kể nhé......Khà khà khà.