Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

chương 48: cố nhân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[.....]

" Rầm...Rầm "

— Có ai ở nhà không..? Đâu hết rồi..?

Đứng bên ngoài cổng, những tiếng đập vào thành cổng kèm theo đó là những tiếng quát tháo, cười cợt của một đám người bặm trợn. Kẻ mặc áo ba lỗ, kẻ phanh ngực để lộ ra những hình xăm hổ báo, rồng phượng. Đang đứng đập cổng chính là Tài Bảnh. Vẫn diện một bộ vest trắng, Tài Bảnh nổi bật giữa đám đông. Nhưng sự nổi trội ấy phải nhún nhường ngay khi từ đằng sau, giọng nói ồm ồm của một gã đeo kính đen, trên má có một vết sẹo dài kéo tận xuống môi.

Gã này hỏi:

— Có đúng là nhà nó ở đây không..?

Tài quay lại trả lời:

— Dạ thưa đại ca, đúng nó ở đây. Thằng chó này không phải người làng em. Nó cưới đứa con gái nhà này rồi an phận sống kiếp chó chui gầm chạn, sống bám vào nhà này luôn.

Gã đeo kính đen ậm ừ:

— Một thằng thất bại như thế mà dám đánh chúng mày rồi cướp mối làm ăn cơ à..? Nó ăn gan hùm phỏng..?

Bên trong nhà, mẹ vợ Tuấn cùng mấy người con vô cùng hoảng loạn. Chưa bao giờ gia đình bà bị uy hiếp thế này. Thực ra ngay khi bọn chúng đập cổng, Tuấn ở bên trong nhìn ra đã biết đám người này là do Tài Bảnh kéo đến. Nhà hôm nay chỉ có mẹ vợ, cậu em trai vợ và vợ chồng Tuấn. Ông Quý đi thăm bạn chiến đấu ở Thái Bình từ hôm qua chưa về.

Mẹ vợ Tuấn mấy hôm trước cũng nghe dân làng kháo nhau vụ ông Quý cùng con rể đánh cả đám Tài Bảnh một trận thừa sống, thiếu chết. Mấy hôm nay bà lo lắng, linh tính mách bảo bà rằng sắp có chuyện xảy ra. Và y như rằng, mới sáng sớm, bên ngoài cổng đã có nguyên một đám giang hồ đến kiếm chuyện.

Tuấn nói:

— Mọi người cứ ở yên trong nhà, để con ra xem chúng nó muốn gì.

Vân sợ hãi:

— Đừng anh, tụi nó đông lắm....Nhỡ có làm sao thì chết. Hay mình cứ đóng cửa trong nhà, chúng nó không dám phá cửa vào đâu.

Mẹ vợ Tuấn nói:

— Trời đất ơi, vợ mày thì đang bụng mang dạ chửa. Hai bố con mày ra đường còn gây sự với đám côn đồ. Chúng nó xưa nay ở đây đến nhìn ngang người ta còn không dám nhìn, vậy mà.....Chết mất thôi, con ơi là con..

Em trai Vân nói lại mẹ:

— Sao mẹ lại nói thế, là mấy thằng này kiếm chuyện trước. Nó bắt bố quỳ xin lỗi, sao bố làm như thế được. Mà thằng Tài còn tát bố nữa..Anh Tuấn đánh chúng nó không sai.

Mọi người đang hoang mang thì cậu em út chạy từ dưới bếp lên, trên tay cầm hai con dao rựa, một con dao bầu. Thấy vậy, mẹ vợ Tuấn giật mình, bà ấp úng:

— Út, mày định làm gì hả con...

Cậu út nhìn Tuấn nói:

— Anh, mỗi anh em mình một dao....Xông ra chém được thằng nào thì chém...Chết cũng phải xiên được , thằng.

Tuấn cầm lấy con dao bầu rồi nghiêm mặt:

— Hai cậu ở trong nhà trông mẹ với chị. Anh sẽ ra đó một mình.

Đoạn Tuấn quay sang nói với vợ:

— Chúng nó kéo đông thế kia, chắc chắn nó không để yên. Hơn nữa nó đến đây tìm anh. Chỉ cần anh ra, mọi người không sao cả. Em đừng lo, dù có chết anh cũng phải bảo vệ em và con....Cả mọi người nữa.

Dứt lời, Tuấn dắt dao bầu vào lưng quần rồi bước ra sân trước cổng. Thấy Tuấn đi ra, Tài Bảnh chỉ tay hét lớn:

— Thằng chó, cuối cùng thì mày cũng ra mặt.

" Rầm...Rầm "

Bọn chúng đạp cổng xông vào bên trong sân, xếp thành hai hàng ngang, nhìn sơ sơ, Tuấn nhận thấy phải có ít nhất tên, ngoài một vài thằng Tuấn đã đánh ở chợ thì phía sau, những tên khác hùng hổ, có vẻ khó nhằn hơn. Đứng trước là Tài, nhếch mép cười, Tài khiêu khích:

— Giờ mày tính thanh toán nợ nần với tao thế nào hả thằng chó chui gầm chạn.

Tuấn đáp:

— Chỉ là số lượng đông hơn mà thôi. Nhưng tao cảnh báo trước, thằng nào bước qua chỗ tao đang đứng thì năm sau sẽ là giỗ đầu của thằng đó.

Bất chợt bên trong nhà, cậu em trai út của Vân cũng lao ra. Tay cầm dao nhưng khá run rẩy, cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên cậu út chạm mặt với giang hồ. Em trai Vân nói:

— Anh Tuấn, anh để em...giúp...giúp..anh...một...tay....

Tài cười khằng khặc:

— Hé hé hé....Mày gan lắm, mày tưởng mày ngon à....Tụi mày đâu lên....Lên hết cho tao.

Nhưng gã đeo kính đen ngăn lại:

— Khoan, khoan đã...

Từ phía sau, gã đi lên rồi tháo cặp kính đen, nhìn chằm chằm vào Tuấn, gã chỉ tay rồi ấp úng hỏi:

— Là Tuấn Điên, Tuấn Điên có phải không...?

Tuấn nheo mày, nhìn gã này Tuấn không biết gã là ai. Nhưng ngay cả tên và biệt danh của Tuấn gã đều biết. Tuấn đang cho tay vào lưng quần định rút dao bầu, thấy gã hỏi vậy, Tuấn dừng tay lại nói:

— Đúng là tao, nhưng mày là ai..?

Gã giang hồ vội bước tới, cậu út giơ rựa lên định chém thì Tuấn đưa tay cản lại, gã giang hồ cười lớn:

— Ha ha ha, đúng là Tuấn Điên rồi, mấy năm không gặp.....Nhìn cậu thay đổi nhiều quá, tính ra thì từ đó đến giờ cũng hơn năm còn gì....Ban nãy nghe giọng đã ngờ ngợ, nay nhìn gần thì không sai được nữa.

Nhìn gã giang hồ, Tuấn hỏi:

— năm...? Nhưng anh là ai..?

Gã giang hồ đút cặp kính vào túi áo rồi nói tiếp:

— À đúng rồi, cậu không biết tôi cũng phải....Nhưng tôi, không, phải nói là tất cả đàn em của anh Thanh và anh Lân thì ai cũng biết hoặc nghe đến tên của cậu. Tôi là Viễn, đàn em của anh Thanh Cáo. Hơn năm trước, tôi cũng có mặt trong vụ thanh trừng Cương ngón.....Tôi ở trong đội Minsk đây.....Tối ngày hôm ấy, ai nhìn cậu mà không ấn tượng chứ...? Sau đó cậu còn thẳng thừng từ chối lời mời của đại ca. Thật không ngờ cậu lại ở đây.

Nghe Viễn nói, mặc dù thực sự không biết Viễn. Nhưng những lời tả của Viễn đã khẳng định Viễn là một trong những đàn em của Thanh Cáo có mặt tại bãi container vào buổi tối hơn năm về trước.

Thấy Viễn nói chuyện với Tuấn vô cùng thân mật, Tài đứng sau hỏi:

— Đại ca....chuyện...chuyện này là sao..?

Viễn trợn mắt khiến Tài lập tức cúi mặt, Viễn quát:

— Chúng mày nên biết ơn vì tao đã nhận ra người quen sớm. Không thì hôm nay ngay trên mảnh sân này, sợ rằng không còn mấy thằng còn mạng mà đi ra khỏi cổng đâu. Cút, giải tán hết cho tao.....Từ nay về sau, gặp người này ở đâu phải cúi đầu chào " anh Tuấn ".

Tài ú ớ:

— Nhưng....nhưng...

Viễn chỉ tay:

— Người này đến đại ca Thanh còn phải nể mặt, mấy thằng tép riu như chúng mày dám lên tiếng ở đây sao....Còn không biến nhanh cho tao...Biến.

Đến câu thứ là Tài Bảnh vội vàng lủi mất, ở bên trong nhà, Vân và mẹ thở phào nhẹ nhõm bởi đã không xảy ra chuyện gì, cậu út đứng cạnh Tuấn mà vẫn chưa hết run, cậu út không dám tin ông anh rể mình lại có uy đến như vậy. Tuy nhiên, tận mắt chứng kiến sự việc, mẹ vợ Tuấn lại càng thấy lo hơn, bởi bà chắc chắn, quá khứ của cậu con rể phải có gì đó nên mới khiến đám giang hồ kia nể sợ đến như vậy.

Nhác thấy mẹ vợ cùng các em còn hoang mang, Tuấn chưa kịp nói gì thì Viễn hiểu ý:

— Cũng mấy năm không gặp, tuy trước đây chỉ có dịp nhìn thấy cậu một lần. Nhưng giang hồ trọng nghĩa khí, từ trước tới nay, cậu vẫn luôn là một người bản lĩnh, và có chất điên nhất mà tôi từng gặp. Tiện đây, chúng ta đi làm một vài ly....Trước lạ sau quen, tôi cũng có nghe qua chuyện của cậu....Đi nào, kiếm chỗ nào đó nói chuyện.

Tuấn đồng ý, Tuấn cũng đã hiểu sơ sơ phần nào mối quan hệ giữa Tài Bảnh và người của Thanh Cáo. Hơn nữa, hôm nay nhờ có Viễn nên mới không xảy ra chuyện gì đáng tiếc, cả hai tìm đến một quán nhậu rồi ngồi nói chuyện, Viễn mở lời:

— Thật xin lỗi vì đã khiến gia đình cậu sợ hãi. Thằng Tài đó cũng là một mối làm ăn của đại ca Thanh. Nó là một tay buôn hàng Hong Kong, tuy không phải lớn nhưng những mặt hàng của nó khá đặc biệt. Nghe tin nó báo bảo bị cướp địa bàn, tranh mối làm ăn nên đại ca Thanh bảo tôi dẫn anh em xuống bảo kê cho nó. Có qua có lại......Nhưng gặp cậu là tôi biết cậu không bao giờ làm thế. Anh Thanh mời cậu về làm chung cậu còn từ chối thì há gì cái mảnh đất con con này. Để tôi về dạy dỗ lại chúng nó sau.

Tuấn đáp:

— Không cần quá khách khí, chỉ cần anh nói bọn chúng từ giờ đừng làm phiền gia đình tôi là được.

Viễn cười gật đầu rồi rót rượu:

— Cái đó thì đương nhiên rồi. Mà khi nãy nhà đó nghe bảo là nhà bố mẹ vợ của cậu...?

Tuấn trả lời:

— Chắc anh cũng nghe thằng Tài nói tôi là thằng chó chui gầm chạn rồi phải không..?

Viễn vội xua tay:

— Tôi không có ý đó...Chỉ là với khả năng và bản lĩnh của cậu sợ gì không có chốn dung thân....Tại sao...cậu không quay về tìm anh Thanh. Không giấu gì cậu, hiện nay anh Thanh đã mở rộng địa bàn, người tuy nhiều nhưng chỉ là lính, không có tướng. Địa bàn rộng đồng nghĩa với nhiều tranh chấp. Anh Thanh đang rất cần người như cậu. Với cái uy của cậu thôi cũng đủ trấn áp một địa bàn rồi. Để tôi về tôi...nói...

Tuấn nói luôn:

— Tôi hiểu anh có ý tốt...Nhưng sau cái ngày ấy, tôi không muốn làm giang hồ nữa rồi. Quá nhiều người chết vì tôi, đó là lý do tôi bỏ đi khỏi nơi này. Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng anh thấy đó, tôi đã có vợ, sắp tới còn có con.....Họ mới là những người quan trọng nhất, và nếu tôi bước chân quay lại giang hồ, tôi sẽ đặt họ vào nguy hiểm.

Nhìn ánh mắt của Tuấn, Viễn nhận ra con người Tuấn đã thay đổi rất nhiều. Nhưng không phải nhu nhược mà là sự trưởng thành của một người đàn ông. Tuấn không hề yếu đi, ngược lại, khi ai đó đe doạ gia đình mình, bản chất điên rồ trong Tuấn lập tức bộc phát để bảo vệ gia đình. Viễn gật đầu mỉm cười, hơn Tuấn đến tuổi, nhưng quả thực giờ đây, nhìn Tuấn, Viễn học hỏi được nhiều điều.

Viễn hỏi:

— Thật đáng kinh ngạc, sau năm...Cậu đã thay đổi hoàn toàn, tôi thật sự muốn biết năm qua, điều gì đã thay đổi cậu như thế này.

Chén rượu vơi rồi lại đầy, câu chuyện của Tuấn có lúc đã khiến cho Viễn phải bật khóc như một đứa trẻ, mặc dù vết sẹo lớn trên má của hắn khiến khi hắn khóc không hợp chút nào. Nhưng những giọt nước mắt đó chính là cảm xúc thật...

Hai ngày sau, Viễn quay lại nhà ông Quý, nhưng lần này Viễn chỉ gửi cho Tuấn một phong thư rồi vội đi. Hôm ấy Tuấn và ông Quý đi đánh cá ngoài sông chưa về. Khi quay về, Vân đưa cho Tuấn phong thư rồi nói là người đàn ông mặt sẹo lần trước gửi.

[.......]

Long hỏi:

— Là thư gì vậy anh..?

Ông Tuấn cười:

— Là thư của Thanh Cáo, một vài lời hỏi thăm nói cứ tìm ông ta bất cứ lúc nào. Kèm theo đó là một khoản tiền, biết tính anh không muốn nhận ơn của ai nên Thanh Cáo viết: " Số tiền này là tiền ăn chia trong vụ cướp hàng của Cương ngón, anh em đều đã nhận hết, đây là phần của cậu."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio