Lửa Đen (Dì Ghẻ Tiền Truyện)

chương 51: gia đình từ bỏ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cả buồng giam cũng rùng mình, ít ai ngờ ông Tuấn lại phải dùng đến cách này, nhưng nghĩ cho cùng, khi con người ta đã bị dồn đến chân tường, lúc đó họ sẽ bất chấp tất cả. Vậy nên, cổ nhân có câu: Đừng bao giờ dồn người khác đến bước đường cùng.

Những kẻ không còn gì là những kẻ nguy hiểm nhất, để cho người ta một đường lui cũng chính là lối thoát của bản thân mình.

Ông Tuấn cười rồi khẽ nói:

— Chó cùng cắn giậu, lúc đó say rượu, anh cũng không còn nghĩ được nhiều nữa. Mọi uất ức, cay đắng, nhục nhã mà vợ chồng anh phải chịu ban sáng khiến anh như một thằng điên. Anh không thể ngờ, người thân, anh em ruột thịt mà họ lại ép anh phải làm chuyện nghịch đạo. Tranh cướp giữa anh em trong nhà xưa nay chỉ khiến cho người ngoài người ta nhìn vào rồi cười chê. Nhưng anh không còn cách nào khác.

Long thở dài:

— Rồi sau đó thế nào hả anh...?

Ông Tuấn đáp:

— Chỉ ngay ngày hôm sau, vợ chồng anh cả đã lập tức đồng ý bán lại mảnh đất đó cho anh với số tiền hôm trước anh đem đến. Nhưng bố anh không đồng ý, do quá sợ anh ở lại làm liều nên hai vợ chồng anh ta quỳ xin ông bà, nói đủ thứ đạo lý tình nghĩa mà trước đây chắc có lẽ chẳng bao giờ họ nghĩ tới. Cuối cùng họp gia đình, bố mẹ anh cho gọi tất cả mọi người về, trước mặt tất cả anh chị em, anh rể, chị dâu và các cháu. Bố anh chấp nhận viết giấy bán đất cho anh, và kèm theo đó là tuyên bố trước tất cả: Từ nay thằng Tuấn không phải con tao nữa, tao từ mặt nó.

Long cau mày:

— Bố anh từ anh sao...?

Ông Tuấn cười nửa miệng:

— Thì em nghĩ xem, với tất cả những gì mà anh làm, có bố mẹ nào chịu nổi. Nhưng đó là điều anh cũng đã xác định từ trước. Cầm tờ giấy bán đất trong tay, anh thắp hương gia tiên, lạy ba lạy rồi rời khỏi nhà. Sau khi rời khỏi đó, anh trở về nhà bố mẹ vợ, trình bày toàn bộ sự việc với hai ông bà, sau khi anh sửa sang, dọn dẹp lại ngôi nhà nhỏ trên mảnh đất mới " cướp " được, anh đón Vân về. Vài tháng sau thì vợ anh sinh con trai đầu lòng, họ hàng đằng ngoại đến thăm nom, chúc mừng, nhưng đằng nội thì không một ai đến. Vợ anh đi ra ngoài nhìn thấy anh chị em nhà anh, cô ấy cúi đầu chào nhưng họ chỉ đáp lại bằng cái lườm, nguýt đầy khinh bỉ...Sinh xong, vợ anh khá yếu nên bà ngoại ngày nào cũng cơm nước rồi đạp xe đến nhà chăm sóc. Anh cũng không thể ở không được, bao nhiêu tiền bạc anh trả hết cho vợ chồng anh cả rồi. Lo cho vợ, cho con nhưng nếu cứ ở nhà thì cả ba chết đói, vậy nên anh xin xuống một thuyền đánh bắt xa bờ. Với sức khỏe của anh, những chuyến đi xa tầm - ngày mới trở về không có vấn đề gì hết. Vợ con ở nhà nhờ bà ngoại chăm sóc, cũng may, năm đó vào vụ cá nên cuộc sống cũng dần dần ổn định.

[......]

— Anh, anh về rồi à..?

Nhìn thấy chồng đeo chiếc balo nhỏ, quần áo bám đầy dầu mỡ, ngay cả khuôn mặt cũng đen nhẻm, tóc tai thì bết dính lại với nhau, Vân vội chạy ra đỡ cho Tuấn cái túi nilon bên trong có con gì đang sống giãy đành đạch.

Tuấn đáp:

— Anh về rồi đây, thôi để anh xách cho, em chạm vào bẩn tay......Con đang ngủ hả..?

Vân cười:

— Dạ, em mới cho con ăn xong. Cu cậu ngủ ngon lành, được cái sinh ra đã nặng cân hơn những đứa trẻ bình thường nên khỏe lắm.

Tuấn cười khà khà:

— Tất nhiên rồi, bố nó khỏe thế này cơ mà. Chuyến này đi hơi lâu, do bọn anh cố đánh thêm buổi nữa. Tiền phần chắc ngày mai là chị ấy đem đến tận nhà, còn cái này là của anh chị chủ cho riêng nhà mình.

Vân hỏi:

— Gì vậy anh, hình như vẫn còn sống.

Tuấn cười:

— Mấy con tôm sú loại to, đem bán cũng không rẻ đâu. Nhưng bác ấy nhặt cho nhà mình con, bảo mang về nấu bột cho thằng Nam.

Mở cái túi ra, Vân cũng suýt xoa vì chưa bao giờ thấy con tôm nào to như vậy. Vân nói:

— Nhận của bác ấy thế này có sao không anh..?

Tuấn vừa múc nước rửa tay vừa nói:

— Anh cũng ngại, nhưng bác ấy bảo cả năm nay, anh làm việc vất vả, những lúc gió bão, toàn anh ra trông tàu, trông thuyền. Vậy nên bác bảo anh cứ lấy đi, cho tiền không bằng những thứ này. Em đừng suy nghĩ nhiều, mình có tốt thì họ mới quý. Cũng không phải lúc nào cũng bắt được tôm to như này đâu. Lát em luộc mà ăn, còn đâu băm nhỏ nấu bột cho con.

Vân đổ con tôm hãy còn sống ra rổ, Vân ấp úng:

— Tôm to như này ăn một con cũng no rồi, nấu bột cho con cũng chỉ một con là đủ.....Hay là.....hay là....

Tuấn hỏi:

— Sao em...?

Vân sợ chồng, nhưng cô vẫn cố nói:

— Hay em mang biếu ông bà nội con anh nhé, nếu anh đồng ý thì để em mang biếu ông bà, anh không cần phải đi đâu....

Tuấn sững người trước câu nói của vợ, mặc dù bị cả họ nhà Tuấn ghét bỏ, không ưa gì, nhưng có miếng ngon, có vật lạ Vân lại nghĩ đến bố mẹ Tuấn đầu tiên. Thấy Tuấn không nói gì, Vân vội tiếp:

— Mình ăn cũng không hết dược mà anh, tuy bố mẹ không nhìn mình, nhưng phận làm con, sao dám chấp nhặt bố mẹ.....Anh cứ để em đi nhé.

Tuấn đáp:

— Sao không cho bên ngoại một con, bên nội một con..?

Vân cười:

— Anh lạ gì, trước bố em cũng đi đánh bắt tôm cá, tuy không có tôm to như này nhưng ông bà cũng ăn nhiều mà.....Vậy em đi rồi về anh nhé.

Tuấn khẽ mỉm cười:

— Ừ, vậy tùy em.

Thấy chồng đồng ý, Vân vội đội nón, lấy cái túi sạch mới rồi bắt hai con tôm to nhất bỏ vào. Mặt mũi rạng rỡ, cô rời khỏi nhà không quên dặn chồng:

— Con nó mới ngủ, anh đừng có mà trêu nó để nó tỉnh dậy đấy nhé. Nó mà tỉnh là quấy nghịch lắm đấy.

Cứ như thể Vân đọc được suy nghĩ của Tuấn vậy. Cả tuần trời lênh đênh ngoài biển, lúc nào Tuấn cũng nhớ vợ, nhớ con, nhất là thằng con bé bỏng, mới đấy thôi mà đã hơn năm tuổi. Tuấn định bụng rửa tay xong sẽ vào nựng má nó một cái mà ai ngờ bị vợ bắt thóp.

Tuấn cười cười:

— Ừ thì biết rồi.

Vân đi khoảng phút sau mới quay về, trong nhà lúc này cậu con cũng đã tỉnh, không thấy mẹ thì khóc òa lên, Tuấn phải bế nó lên rồi đi vòng quanh trong nhà, làm đủ trò, để cho nó bấu má, cào cằm mó mới chịu nín. Nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, đoán vợ đã về, Tuấn ôm con chạy ra cười tươi:

— Thằng quỷ này nó nghịch thật, em xem...nó cào....sứt cả.....mặt...

Nhưng Tuấn chợt dừng lại, khác hẳn với lúc đi, lúc quay về Vân ủ rũ, buồn bã. Nhác thấy chồng, Vân vội quay đi lau nước mắt rồi làm bộ vui vẻ:

— Vậy...vậy ạ.....Anh để em...bế con cho.

Nhìn xuống tay vợ vẫn còn xách cái túi lúc rời đi, Tuấn hiểu ngay ra vấn đề. Mặc cho cậu nhóc Nam vẫn đang quơ tay bẹo má bố, Tuấn hỏi vợ:

— Họ lại chưi em phải không...?

Vân xua tay:

— Không, không có đâu anh.....Không ai chửi em cả...Là...là bố mẹ không có nhà nên em đem về.

Tuấn đáp:

— Mắt em đỏ sọng lên rồi kia kìa......Khốn nạn, trên đời này lại có loại bố mẹ như vậy sao.....Em bế con đây...

Vân sợ chồng sẽ đi gây chuyện nên vội ngăn lại:

— Đừng anh ơi, anh càng làm thế thì mọi người lại càng ghét bỏ vợ chồng mình thôi.....Hức hức, có gì, có gì thì mình để từ từ bố mẹ sẽ hiểu. Này nãy gió to, bụi thổi vào nên mắt em nó thế....Anh đừng đi đâu cả.

Vừa nói, nước mắt Vân lại vừa chảy ra, cô nghĩ đến những lời lẽ cay độc của bố mẹ Tuấn khi cô chỉ vừa đứng bên ngoài gọi vào trong.

" Ối làng nước ơi, mèo hôm nay lại đến khóc chuột cơ à..? "

" Cô cút đi, nhà tôi nào dám có loại con dâu như cô. Xúi chồng cầm dao đòi giết cả bố mẹ, anh chị....."

" Ăn của nhà cô rồi chắc bốc mả tôi cũng không tiêu hóa được hết quá..."

" Cô về đi cho nhà tôi nhờ..."

Dù Vân cố gắng van xin, chỉ mong bố mẹ Tuấn hiểu như từ trong nhà, vợ Vũ không biết vô tình hay cố ý, nhưng cô ta hất cả bô nước tiểu của con mình ra cổng, chỉ một chút nữa thôi là Vân hứng trọn bô nước tiểu đó rồi. Hàng xóm thấy ồn ào ngó đầu ra xem, ai cũng ngao ngán về sự cay nghiệt của ông bà Bắc - Đoan. Nhìn cô con dâu lủi thủi bước ra về khi còn chưa được đặt chân vào trong nhà mà họ chỉ biết thở dài thương cảm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio