[......]
- - Cho...hức...thêm...một...chai..rượu...hức...nữa.
Tuấn đập tay xuống bàn một cái rất mạnh khiến cho những người đang có mặt tại quán rượu đồng loạt quay lại nhìn. Trên bàn là những cái chai không đã hết rượu, ngồi đó là một gã đã say mèm đang quát tháo đòi thêm rượu. Chủ quán hẩy hẩy tay nhân viên đi lại bàn của Tuấn, gã phục vụ cười cười:
- - Dạ, anh Tuấn, anh say lắm rồi. Hôm nay uống đến đây thôi.....Ặc....
Chưa kịp nói hết câu thì gã phục vụ đã bị tay của Tuấn túm chặt lấy cổ họng kéo xuống, Tuấn nghiến răng:
- - Tao...nói...thêm....rượu....Mày điếc....hả...?
Bàn tay Tuấn siết chặt khiến cho gã phục vụ không thể thở nổi, chân tay gã giãy đành đạch, đến khi gã gần tắc thở Tuấn mới buông tay rồi quẳng gã ngã vật xuống đất. Nhìn cảnh tượng đó, chủ quán không thể đứng im. Chủ quán hùng hổ vắt cái khăn mặt sang bên vai rồi lầm lì bước đến gần Tuấn, chủ quán nói:
- - Này, cậu định làm loạn ở đây đấy à...? Đừng có nghĩ là người của anh Cương rồi muốn làm gì thì làm. Về ngủ đi, đừng để anh Cương phải mất mặt. Nợ tiền mấy tháng nay không trả, mỗi lần uống là muốn uống cho hết rượu xong tếch đít đi về. Mẹ kiếp....
Tuấn thở hắt ra rồi lẳng lặng đứng dậy, chủ quán đã lên tiếng không muốn bán thì Tuấn cũng đành phải bỏ đi. Đã hơn năm nay, Cương Ngón hầu như không giao việc gì cho Tuấn nữa. Chỉ khi phải thanh toán bằng đánh đấm, chém giết hắn mới gọi đến Tuấn. Mỗi lần xong xuôi hắn lại vứt cho Tuấn một ít tiền coi như công xá. Bước chân vào giang hồ khi chỉ mới tuổi, có sức vóc, có bản lĩnh nhưng sự non nớt, thiếu kinh nghiệm đã khiến cho Tuấn không lường trước được câu " Giang Hồ Hiểm Ác ". Có địa vị từ khá sớm, có thanh thế ngay khi chân ướt chân ráo làm giang hồ....Và rồi cũng lại phải trả một cái giá quá đắt, lần đó Tuấn không chết, nhưng những người anh em của Tuấn đã phải nằm xuống. Đến lúc ấy Tuấn mới thấm tháp nỗi đau của một kẻ thất bại. So với Cương Ngón hay Lân Cá, suy cho cùng Tuấn chỉ là một thằng nhóc. Trò chơi giang hồ với Tuấn lúc ấy hãy còn quá sớm. Khi ra đời nhanh, đạt được thành quả nhanh mà sau đó thất bại, nếu không xốc lại tinh thần để tìm ra một lối đi khac, con người ta sẽ rất dễ suy sụp. Tình trạng của Tuấn lúc này chính là như thế.
Vắt cái áo lên vai, Tuấn lảo đảo bước đi, nhưng rồi Tuấn khựng người lại sau khi nghe câu nói của tên chủ quán rượu:
- - Đúng là con chó điên, không hiểu ông Cương còn nuôi nó làm gì. Loại này cứ đuổi con mẹ nó đi cho rảnh nợ. Ngày trước nghe đồn cũng ghê gớm lắm, mà giờ nhìn có khác gì con chó ghẻ không...?
Tuấn cười khà khà, Tuấn phà hơi rượu rồi hỏi khi không thèm quay lại nhìn:
- - Mày vừa nói tao là chó phải không..?
Tên chủ quán cau mày nói:
- - Vẫn chưa chịu đi mà còn đứng đó lèm bèm à.....Cút....
" Rầm....Rầm "
" Xoảng "
Tuấn vung chân đá bay cả cái bàn khiến cho bát đĩa, chai lọ trên bàn rơi vỡ loảng xoảng. Khách đang ngồi nhậu giật bắn cả người, tên chủ quán không chịu nổi nữa, bản thân hắn ở đây cũng là người có quan hệ, mở được quán nhậu này không phải đơn giản thích là mở, trong quán của hắn đương nhiên cũng có bảo kê. Bọn bảo kê thường ngày nhìn Tuấn cũng rất nóng mắt, Tuấn là đàn em của Cương Ngón, ở đây ai cũng biết, gần năm trước người ta đồn đại về Tuấn cũng khá nhiều. Nhưng đó là chuyện của năm trước, còn bây giờ trong mắt đám bảo kê, Tuấn chỉ là một thằng nhóc bay lớn nát rượu.
Tên chủ quán gào ầm lên:
- - Chúng mày, đánh chết con mẹ nó đi cho tao....Thằng chó đẻ.
Chỉ chờ có vậy, đám bảo kê phải đến - tên đang ngồi chung bàn lập tức đứng dậy lao về phía Tuấn. Vắt cái áo vào thành ghế nhựa, Tuấn nghiêng bên nọ, rồi lại đảo sang bên kia.....Ban nãy nốc hết chai rượu, giờ Tuấn cũng hơi ngà ngà. Tuấn lẩm bẩm đếm:
- - thằng.... thằng...........thằng.
" Vụt....Vút "
Hai thằng bảo kê nhanh chân nhất tiếp cận Tuấn rồi cùng tung hai cú đấm. Loạng choạng thế nào Tuấn lại ngã người ra đằng sau né được hết. Hai thằng bảo kê lỡ đà suýt nữa thì ngã.
" Bốp...Bốp "
Tuấn giơ hai chân lên đạp trúng vào ức của hai thằng rồi bật tôm đứng dậy. Nhìn bộ dạng Tuấn ai cũng nghĩ thằng say này chắc ăn may nên đánh trúng. thằng bảo kê nhìn nhau rồi nhất loạt lao vào.
" Hự "
Khi cả thằng đang lao vào thì thằng tự nhiên bật ngửa ra đằng sau, cứ như thể nó vừa húc vào một tảng đá vậy. Nhưng không phải, Tuấn vừa tung một cú đấm ngay chính giữa mặt trong số thằng bảo kê, khiến cho thằng này nằm đo đất, miệng bê bết máu, gãy cả răng. Trong lúc thằng kia còn đang mải nhìn đồng đội trợn ngược lòng trắng thì Tuấn không cho chúng cơ hội nào. Tuấn lao vào túm đầu một thằng rồi ấn thẳng vào nồi lẩu bốc khói nghi ngút của một bàn nhậu ngay gần đó. Mặc cho thằng kia nóng bỏng giãy như đỉa phải vôi, nhưng hắn không thể nào vùng dậy được, cơ thể hắn cứ như bị đá đè. Nhìn cảnh tượng ấy ai cũng phải hét toáng lên.
" Choang "
Miểng chai bia bắn tung tóe, Tuấn bị một thằng dùng chai rượu đập thẳng vào đầu từ phía sau. Lôi đầu thằng đang bị nhúng trong nồi lẩu ra, Tuấn quẳng nó sang một bên rồi lè lưỡi liếm dòng máu đang chảy xuống miệng từ trên đỉnh đầu. Không nói không rằng, Tuấn lao vào thằng vừa đập chai vô đầu mình. Thằng kia vừa hoảng vừa sợ, nó giơ phần chai bị vỡ lởm chởm, sắc nhọn những miếng thủy tinh lên cao ngang tầm mặt để Tuấn nhìn thấy mà rụt tay lại.
Nhưng không, Tuấn cười khằng khặc rồi vẫn tung một cú đấm vào thẳng cái cổ chai nhọn hoắt ấy. Miểng chai cắm sâu vào nắm đấm của Tuấn, cái cổ chai bị Tuấn đấm vỡ nát. Nắm đấm không những không bị giảm lực mà ngược lại, những miếng thủy tinh đang ghim vào da thịt Tuấn theo đà cú đấm cắm phập vào mặt thằng bảo kê. Một sự điên rồ đến không thể tưởng tượng, người có mặt ở quán nhậu hoảng sợ đến cứng cả cổ họng. Họ không dám tin lại có một kẻ liều lĩnh đến mức độ như vậy. Bàn tay của Tuấn bê bết máu, những miếng thủy tinh vỡ vụn găm thẳng vào xương, Nhưng Tuấn vẫn cười như một thằng tâm thần không có cảm giác đau đớn. Nằm dưới đất là thằng bảo kê bất động, mồm miệng, mắt mũi của nó bị đấm dập nát hết cả, thủy tinh găm vào da thịt, vào cả mắt của nó khiến khuôn mặt gần như bị biến dạng.
Cả quán nhậu toán loạn, người bỏ chạy, kẻ cố đứng hiếu kỳ muốn xem tiếp Tuấn sẽ làm gì. Chứng kiến độ điên của Tuấn còn hơn cả những lời đồn đại trước đây, hai thằng bảo kê còn lại vội bỏ chạy khi mà Tuấn quay lại nhìn chúng.
Tên chủ quán nhậu sợ đến luống cuống, nhìn mặt Tuấn giờ đây còn dữ tợn hơn ma quỷ. Hắn choạng đến nỗi tự vấp té khi Tuấn lừ lừ bước về phía hắn. Túm lấy mái tóc được vuốt dầu bóng nhẫy nhụa của tên chủ quán, Tuấn hỏi lại câu hỏi ban nãy:
- - Mày nói tao là chó phải không..?
Máu tanh nhơ nhớp đang chảy xuống mặt tên chủ quán, hắn ú ớ:
- - Tha....tha...cho tôi....Tôi xin...lỗi...cậu.....Từ giờ...cậu muốn uống...bao nhiêu...cũng được.
Tuấn đáp:
- - Mày không trả lời tao.....Tao có phải là một con chó không...?
Bao nhiêu người đứng đó nhưng chẳng ai dám can, tên chủ quán câm bặt, nắm đấm của Tuấn vẫn còn ghim miểng chai thủy tinh. Tuấn nhe răng ra cười rồi cứ thế dúi nắm đấm vào mồm tên chủ quán. Thủy tinh từ tay Tuấn như muốn xé nát cái miệng của gã lắm lời. Bị túm đầu giữ chặt không thể thoát ra, lại bị Tuấn dúi nắm đấm đầy miểng chai vào mồm day đi day lại, quá đau đớn, tên chủ quán bật khóc, cố há cái miệng nhoe nhoét máu ra để van xin, hắn cầu khẩn:
- - Đau......đau....quá.......tha....tha....cho....tôi.....tôi.....không...chịu.......nổi...
Nhưng ngay khi hắn vừa mở miệng thì Tuấn đã ấn thẳng nắm đấm của mình vào miệng hắn, mặc dù nắm đấm quá khổ đó không thể vừa cái miệng của con người. Vậy mà Tuấn nghiến răng nghiến lợi ấn mạnh vào, cảm tưởng lúc đó miệng của thằng chủ quán kia phải rách toác cả ra. Tuấn trợn mắt quát lớn:
- - Nói đi......Nói cho tao nghe xem nào.....Tao là chó có phải không.....Nói.
Thằng chủ quán nhậu mắt trợn ngược lên toàn lòng trắng, có lẽ hắn sắp tắc thở. Nhưng Tuấn không muốn giết người, Tuấn rút mạnh nắm đấm từ trong miệng thằng chủ quán ra khiến cho răng của hắn văng tứ tung. Buông bàn tay đang nắm đầu thằng chủ quán, Tuấn quay lại chiếc ghế ban nãy lấy cái áo vắt lên vai rồi lảo đảo bước đi như chưa xảy ra chuyện gì.
[.......]
- - Ực...ực...ực.
Trong khi tất cả mọi người trong buồng giam đang nín thở vì dưới ánh sáng mờ mờ của chiếc đèn pin tự chế nhỏ xíu, họ ghê người, lắc đầu bởi trên mu bàn tay phải của ông Tuấn là chằng chịt những vết sẹo lớn nhỏ, lồi lõm khác nhau thì đâu đó vang lên tiếng có người uống nước.
Cả buồng quay lại nhìn, ông Tuấn cũng quay lại nhìn......Ngồi lọt thỏm phía sau đám đông là tên hôm nhập buồng đã lớn giọng thách thức ông Tuấn. Hắn đang cầm cái chai rồi tu ừng ực nước trong đó. Long hỏi:
- - Mày làm gì vậy...? Uống nước thì uống nó khẽ thôi, không thấy đại ca đang kể chuyện à..?
Nhưng ánh đèn pin soi vào thì cái chai nước đó có màu vàng vàng, nó không phải nước bình thường mà là nước tiểu. Tên kia thấy vậy sợ quá ho sặc sụa, không kịp lau mồm, hắn bò lại chỗ ông Tuấn rồi chắp tay cầu xin:
- - Đại ca.....đại ca tha cho em.....Là em ngu dốt, em là súc sinh....Em không biết nên đã chọc giận đại ca. Nay em tự uống nước tiểu của mình để xin đại ca tha cho em. Giờ đại ca có bắt em uống nước tiểu của đại ca em cũng chịu.
Cả buồng không nhịn nổi cười, nhưng tất nhiên là chẳng ai dám cười to. Ông Tuấn lắc đầu:
- - Không cần phải làm thế đâu. Tự nhiên chú mày lại đi uống nước tiểu làm gì. Thế giờ có nghe tiếp không..?
Cả buồng gật đầu lia lịa, Long cau mày nói với tên vừa uống nước tiểu:
- - Đi súc miệng đi, mồm mày khai quá đấy.
Ông Tuấn mỉm cười tiếp tục câu chuyện..........