Quả nhiên sau một đêm thả phanh tôi đã tăng hai cân. Nhìn con số "" mà tôi vô cùng bực mình muốn đã phăng cái cân nằm ngay dưới chân mình đi. Đúng là tôi dễ tăng cân thật, mới ăn có chút xíu mà đã tăng lên nhiều như vậy. Tôi nằm phịch xuống giường lẩm bẩm. Chuông điện thoại đột nhiên reo lên tiếng "ring", sau ba hồi chuông tôi mới cầm máy lên nghe. Người ở đầu dây chính là Tiểu Mễ.
"Chị Tiểu Lam, hôm nay em đã thi xong rồi, thực sự đề thi không khó lắm vì nằm trong phạm vi hiểu biết của em."
Cái giọng hớn hở của nó xem vui chưa kìa. Tôi thở dài đáp:
"Có vẻ em rất vui, nhưng mà chị không vui một chút nào cả."
"Có chuyện gì sao ạ?"
Tôi tức giận ngồi bật dậy đáp:"Em còn dám hỏi vì sao? Sao em lại dám đâm một nhát sau lưng chị hả?"
Giọng của Tiểu Mễ có phần hoảng sợ, lắp bắp nói:"S...sao chị lại nghĩ em xấu xa như vậy chứ? Em nào có dám đâm chị..."
"Còn nói là không dám, lần này em quay lại thì chết với chị!"
"Chị à, em thực sự chưa bao giờ có ý nghĩ cầm dao đâm chị. Tại sao chị lại nói em đâm một nhát sau chị chứ?" Tiếng thút thít cùng với tiếng sụt sùi khiến tôi có phần hơi chột dạ nhưng mà con bé lại hiểu sai ý tôi. Đúng là đồ ngốc mà, không biết tại sao con bé Tiểu Mễ này lại nằm trong top đầu của trường chứ?
"Ý của chị là tại sao em lại cho Chúc Vũ Huyền địa chỉ liên lạc của chị..." Tôi nói vô cùng từ tốn và chậm rãi để con bé có thể hiểu.
"Ý chị là thế hả? Em còn tưởng..."
"Tưởng cái gì mà tưởng, hai ngày nữa đi làm lại chị sẽ tính sổ với em."
"Nhưng mà..."
Chưa để con bé nói hết câu tôi đã tắt máy sau đó ngồi suy nghĩ mông Lung. Dù sao cũng nhờ con bé mà mình được gặp lại anh ta. Nhưng mà tại sao tôi lại vui mừng khi gặp lại Chúc Vũ Huyền chứ? Rõ ràng là không muốn gặp lại mà. Tôi vội lắc đầu rũ hết cái ý nghĩ vừa rồi trong đầu rồi đi thay bộ quần áo thoải mái chuẩn bị vận động để giảm bớt đi kg mỡ thừa trong người.
Chạy được năm vòng quanh sân vận động cả người tôi đã mềm nhũn ra. Tôi chống tay lên đầu gối thở hồng hộc. Tôi không ngờ mình lại có thể lực yếu như vậy. Mới chạy được năm vòng đã mệt. Thời huy hoàng còn đi học chạy mười vòng chẳng là vấn đề chứ đừng nói đến năm vòng. Tôi ngồi bệt xuống thảm cỏ nhân tạo nghỉ ngồi, hai tay chống ra đằng sau, hơi thở dần đươc điều hòa lại. Bỗng có dáng người to lớn che hết tầm nhìn của tôi, hai hàng mày của tôi nhíu lại ngẩng mặt nhìn người đối diện.
"Chúc Vũ Huyền?" Tôi ngạc nhiên thốt lên.
Chúc Vũ Huyền nhìn tôi rồi mỉm cười, đưa cho tôi chai nước khoáng. Tôi cảm ơn rồi nhận lấy, chai nước mới đã được mở nắp sẵn. Uống gần hết nửa chai nước tôi cảm thấy cả người đã tràn đầy sinh lực. Chúc Vũ Huyền rồi nhìn tôi mỉm cười. Nụ cười dưới ánh nắng vàng rực rỡ càng khiến Chúc Vũ Huyền tỏa ra nhiều ánh hào quang.
"Mà sao anh lại ở đây?"
"Tôi thường hay đến đây để chạy."
Tôi "À." một tiếng rồi cả hai đều chìm vào um lặng. Làn gió nhẹ thổi qua, tán cây kêu xột xoạt tiếng lá, trên những toàn nhà cao tầng những ánh nắng đang nhảy nhót. Tôi lén nhìn Chúc Vũ Huyền, khi nhìn đối diện đã thấy anh ta thực sự rất đẹp nhưng nhìn ở góc nghiêng thế này gương mặt của anh ta càng thêm nhiều nét hoàn hảo. Đôi môi đang mím lại bỗng nhẹ nở nụ cười, rồi nói:
"Nếu cô cứ nhìn tôi như vậy tôi sẽ không kìm được mà muốn chạm vào cô đấy." Sau đó quay sang nhìn tôi với đôi mắt đang híp lại.
Tôi vô cùng xấu hổ, lập tức ngoảnh mặt đi. Nhận ra nhiệt độ trong cơ thể đang không ngừng tăng lên, tim bắt đầu hỗn loạn. Tôi chẳng biết phải làm sao, chỉ đơn giản là muốn đi tìm cái lỗ để chui xuống. Đang không biết phải làm sao thì vừa hay điện thoại có người gọi đến. Tôi vô cùng vui mừng cuối cùng cũng có lý do để rời đi.
"À...bây giờ tôi có việc bận nên đi trước. Hẹn gặp lại." Tôi luống cuống tay chân rồi đứng dậy không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta để nói. Chúc Vũ Huyền mỉm cười đáp:
"Được rồi, hẹn gặp lại!"
Tôi nở nụ cười gượng gạo rồi nhanh chóng chạy đi.