Cùng lúc đó.
Lâm Nhược Kỳ đã bay lượn, dong ruỗi giữa không trung phía sau núi.
Vừa mới bắt đầu, tốc độ gió coi như ổn định, mặc dù có một chút cơn mưa nhỏ, thế nhưng mức độ này cũng không làm cho cô quá coi trọng. Theo tốc độ từ từ tăng nhanh, cô cảm giác càng lúc càng sảng khoái, hơi có chút cảm giác chơi game vi tính.
Cô cố ý không chọn nơi rơi xuống bình thường, mà chọn trong sơn cốc dưới chân núi, nơi đó có một mảnh đất trống có thể để cho cô hạ xuống. Sau khi dự tính điểm thật tốt, cô bắt đầu điều chỉnh cò điều khiển, nhưng cô phát hiện dường như thân chiếc ô nặng hơn so với bình thường.
Vì vậy ngẩng đầu nhìn một chút, không khỏi mắng một câu: đáng chết! Cái ô bị nước mưa làm ướt.
Lâm Nhược Kỳ vội vàng kéo khống chế dây thừng, kết quả dùng sức quá mạnh, "Cánh" phía trái đột nhiên thay đổi, cũng rơi nhanh xuống phía dưới. Trải qua trên trăm thước Anh, rơi thẳng đứng, cuối cùng cô đâm mạnh vào trong núi sâu!
Kèm theo tiếng thét chói tai, Lâm Nhược Kỳ biểu diễn ngã lộn nhào vô cùng tiêu chuẩn, người mới lướt đi bình thường cũng biết thứ này. May mắn, lúc cô rơi xuống bị nhánh cây rậm rạp móc vào thân chiếc ô, không đến nỗi để cho cô ngã lộn nhào, gương mặt tiếp xúc thân mật với mặt đất. Nói cách khác, Thật là may mắn, cô không có vì vậy mà mặt mày bị biến dạng.
Nhưng vì vậy, cô lại chỉ có thể bị treo ngược ở trên nhánh cây, mà cô cách mặt đất khoảng chừng. . . . . . Gần thước Anh!
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh. . . . . .
Đợi khi cô phục hồi lại tinh thần thì mới phát hiện, mới vừa rồi mạo hiểm chuyển động rơi thẳng đứng, đã để lại khắp nơi trên người của cô đầy vết thương nhỏ, rất dễ nhận thấy là vết trầy xước, nhiều nhánh cây quẹt qua bên cạnh cô như vậy, không bị trầy xước mới là lạ. Mà túi hành lý của cô đã rơi vào trên mặt đất.
Cô nhìn mình bốn phía, thì ra những thứ kia chính là dây leo thật nhỏ quấn lấy nhánh cây, cũng quấn lấy luôn thân thể của cô, nhưng như vậy cũng rất nguy hiểm, vừa móc vào thân thể của cô, cũng làm cho trên người cô bày ra thật sâu vệt dây.
Trong khi giãy chết, có một sợi dây leo vừa vặn quấn quanh ở trên cổ mảnh khảnh mềm mại của cô!
Nếu vẫn bị chổng ngược như vậy rất nguy hiểm, thời gian quá dài, vô cùng có khả năng đưa đến triệu chứng chảy máu não, huống chi trên cổ còn quấn một vòng dây leo chết người, Lâm Nhược Kỳ cắn răng liều mạng nghĩ đối sách, đột nhiên nhớ ra, trên tóc của mình có một cây kẹp tóc.
Vì vậy từ từ cẩn thận gở xuống kẹp tóc, dùng giữa mảnh kim loại từ từ mở ra dây leo quấn ở trên cổ, nhưng cô chết sống cũng không cởi được trói buộc trên cổ chân. Nhìn kỹ, Thì ra sợi dây thừng khống chế quấn ở trên cổ chân!
Thời gian dần dần trôi qua, cô bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng, lổ tai tê dại, gương mặt nóng lên, phản ứng máu chảy ngược quá lâu. . . . . . Không có biện pháp, nếu như vẫn chổng ngược như vậy là không được, cô chỉ có thể tay không kéo một nhánh cây tới gần bên người, để cho thân thể mình cố gắng giữ vững tư thế thăng bằng.
Nhưng tư thế như vậy, cô có thể giữ vững bao lâu, cũng chưa biết.
Không biết đã trải qua bao lâu, sắc trời cũng tối xuống, chẳng lẽ là đến chạng vạng tối? Thế nhưng qua lâu như vậy. . . . . .
Tê tê. . . . . . Tê tê. . . . . .
Bên tai giống như có một tiếng vang kỳ quái, nhưng sắc trời quá mờ, cô nhìn không rõ ràng lắm đó là vật gì. Thế nhưng tiếng tê tê vang dội làm người ta sợ hãi, cũng không để cho cô cảm thấy xa lạ, bởi vì thỉnh thoảng mới xem Đài Truyền Hình CCTV phát chương trình “Thế giới động vật”, cô đã từng nghe thứ tiếng như vậy.
Đó là tiếng cảnh cáo của con rắn . . . . . .
Trời ạ, con rắn kia đang ở chỗ cách bên cạnh cô không tới một mét! Lâm Nhược Kỳ cho tới bây giờ không sợ trời không sợ đất, lúc này đã vừa vội vừa sợ, nước mắt không nhịn được lăn ra ngoài.
Cô rất ít khóc, nhưng cô chưa có từng nghĩ tới mình có thể tránh thoát miệng chó ngao Tây Tạng, có một ngày lại ở cái nơi chim không ỉa phân trong núi lớn, chết vì chổng ngược chảy máu não, hoặc là chết vì miệng rắn độc, hoặc là chết vì cấp tốc rơi xuống chạm đất, sau đó đưa đến nát sọ. . . . . .
Con bà nó, cô không phủ nhận mình sợ chết, bây giờ cô tin mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi, nhưng nếu phải chết, có thể hay không đừng cho cô bị chết khủng bố như vậy? ! Dù sao đi nữa để cho cô chết già hoặc là bệnh chết đi . . . . . .
Hai tay cô run dữ dội hơn, chỉ có thể vừa khàn khàn gào khóc kêu cứu mạng, vừa liều mạng xé rách lung tung dây thừng khống chế trên cổ chân.
Sợi dây cũng không to, rất dễ dàng kéo nhỏ, cô lung tung xé rách, đồng thời, dây nhỏ cũng bắt đầu tổn thương cô, tay và chân của cô bị dây nhỏ cắt rách, đều là máu, hơn nữa hơi sức cũng từ từ biến mất, ý thức cũng dần dần trôi mất. . . . . .
Trong hoảng hốt, dường như nhìn thấy trên không trung có một vầng sáng, vầng sáng dần dần trở nên to lớn, cô nghẹn ngào liều mạng đưa tay vung vẫy, lại bị một tiếng hét lớn từ trên không trung đưa xuống ngăn cản!
"Ngu ngốc! Đừng động!"
Cái tiếng rống to đầy giận dữ, mang theo sát khí nặng nề và bén nhọn, đến mức Lâm Nhược Kỳ giống như bị điểm huyệt, trong nháy mắt không nhúc nhích. . . . . .
Vèo một tiếng vang lên, một đường ánh sáng thoáng qua, tiếng kêu tê tê dữ tợn của con rắn bên cạnh đã biến mất.
Bóng dáng màu trắng từ trên không trung rơi xuống!
Chỉ liếc mắt nhìn bóng màu trắng này, cô cũng biết là ai. . . . . .
Cánh tay lạnh lẽo khỏe mạnh đưa tới, một phát bắt được cánh tay Lâm Nhược Kỳ, "Hung khí" sáng loáng trong tay lưu loát cắt đứt sợi dây trói cô lại, xoay tay lại ôm lấy Lâm Nhược Kỳ bị sợ đến không thể động đậy, động thân dùng sức làm liền một mạch, nhảy về một nhánh cây to.
Ông trời! Cô nhìn thấy cái gì? ! Một thanh đao laser màu xanh chỉ có trong “Star Wars” mới có thể nhìn thấy, vậy mà cậu chủ Cơ Liệt Thần nắm giữ trong tay, nếu không phải bây giờ tình huống khẩn cấp, món đồ kia xem ra có bao nhiêu bảnh bao, cô nghiêm trọng vặn hỏi một cậu chủ đẹp trai có bao nhiêu đùa bỡn!
Lâm Nhược Kỳ trợn to hai mắt: "Súng, súng, laser. . . . . . Đao?" Cô bây giờ còn có một chút chưa tỉnh hồn, theo bản năng ôm chặt Cơ Liệt Thần, toàn thân phát run.
Anh cũng không có cúi thấp dịu dàng vuốt tóc của cô như bình thường, ngược lại vẻ mặt nghiêm trọng xem xét kỹ lưỡng bốn phía, lạnh lẽo trả lời: "Chớ ngu ngốc, chẳng qua là trên đao phun ánh huỳnh quang mà thôi, có thể chiếu sáng!"
Cô mở trừng hai mắt, nhìn bốn phía đen như mực một chút, hỏi "Oa, tại sao anh thích múa đao kiếm? Không phải anh còn có thể chơi đùa với súng chứ?"
Cơ Liệt Thần rũ mắt, đầy vạch đen nhìn cô: "Thật sự tôi biết chơi súng, bây giờ cô muốn xem không ?" Đến lúc nào rồi, cô gái này còn có thể nói ra lời vô nghĩa như vậy. . . . . .
Nét mặt Lâm Nhược Kỳ ngớ ra. Anh thật sự chơi súng à? Lừa cô . . . . . .
Lựa chọn không để ý đến cô, Cơ Liệt Thần trực tiếp ở trên thân hai người quấn quanh hai vòng dây, một đầu sợi dây khác cột vào trên cây khô. Cũng không biết anh dùng phương pháp gì quấn quanh, một tay vững vàng nắm ở bên eo của cô, sau đó tung người giật mình, liền ở thước Anh cấp tốc rơi xuống dưới mặt đất!