Bởi vì Bình Bình được Á Dung chăm sóc, nên khi Bình Bình bắt đầu học nói thì Tử Tú kích động dạy Bình Bình gọi Á Dung là mẹ nuôi. Nhưng Bình Bình học không không được, thấy thế Tử Tú định dạy Bình Bình gọi cô là mẹ, kết quả là Bình Bình vừa học là đã biết. Vậy nên từ đó về sau, Bình Bình gọi Á Dung là mẹ, gọi Tử Tú là ma ma.
Trần Tĩnh Quyên nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Bình Bình, nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt cô buồn bã nói: "Nếu như mình không bị sảy thai, thì đứa bé lớn nhất có lớn như Bình Bình không?"
Lâm Á Dung trầm ngâm một chút, cô nghĩa nên thừa cơ hội này nói cho bạn tốt hiểu, "Tĩnh Quyên, cậu biết cậu và Tử Tú khác nhau ở đâu không?"
Đột nhiên nghe cô hỏi như thế, Trần Tĩnh Quyên suy nghĩ một lúc rồi trả lời, "Tử Tú gặp được một người đàn ông tốt mà mình lại không biết nhìn người, phải không?"
"Không phải, sự khác biệt lớn nhất giữa hai người là cá tính, Tử Tú là một người độc lập không phụ thuộc vào đàn ông, không có họ cậu ấy cũng có thế sống tốt. Nên, khi cậu ấy mang thai mà chồng cậu ấy không may qua đời, cậu ấy vẫn có thể tự mình nuôi con mà sống tiếp. Còn cậu quá yếu đuối, không phụ thuộc vào người khác thì cậu sẽ không có cách sống tự lập. Chon nên dù cậu biết rõ Lý Huấn Đức là đồ thối nát nhưng vẫn không có cách để rời khỏi anh ta."
Nghe cô phân tích, trong mắt Trần Tĩnh Quyên nổi lên tia ảm đạm. Cô hiểu mình quả thật không giống Tử Tú và Á Dung, hai người họ rất kiên cường. Cho nên cuộc đời của cô mới lộn xộn như vậy.... Lâu sau, cô mới giương mắt nhìn Á Dung.
"Á Dung, sau khi trở về mình sẽ suy nghĩ lại."
Lâm Á Dung tiễn cô ra về, chuẩn bị về tiệm thì không ngờ cô lại nhìn thấy một người đã ba năm không gặp.
Ba năm không gặp nhau, mà người đàn ông trước mắt vẫn rực rỡ như trước, lúc nào cũng ngạo mạn tự cho mình là đúng.
"Tôi hỏi cô, đứa bé này có phải của tôi không?" Triệu Phản liếc mắt nhìn cô đang ôm đứa bé trong ngực, đôi mắt hoa đào mê hoặc liếc xéo cô chất vấn.
Nghe lời nói của anh, cô đưa mắt về, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ không thể tin được.
"Tại sao anh biết, Bình Bình là con của anh?"
"Cô đừng mong dấu diếm tôi, đôi mắt to tròn đẹp long lanh của nó rất giống tôi, còn có cái mũi, thẳng đứng giống như tôi vậy. Ngay cả đôi môi cũng hoàn mỹ giống như tôi vậy, cả ngũ quan quả thật như bản sao của tôi."
Ngày hôm qua, khi nhìn thấy đứa bé mà cô ôm, sau khi trở về anh suy đi nghĩ lại. Cảm giác đứa bé mà cô ôm trong ngực có thể là con của anh. Mang trong mình nghi ngờ như vậy, nên hôm nay anh mới tới đây hỏi cho rõ ràng.
Lâm Á Dung kinh ngạc, trừng mắt nhìn anh. Ba năm không gặp, chỉ số tự luyến của anh ta lại tăng cấp rồi.
Anh ta đang hình dung khuôn mặt của Bình Bình giống mình, vẫn không quên khen ngợi mình một chút!
Cô lườm anh, "Nó không phải con của anh."
Trong ngực cô, Bình Bình cũng giương đôi mắt to long lanh nhìn về phía anh rồi nâng đầu ngón út ngắn ngủi chỉ hướng anh, nói: "Mẹ, chú ấy trắng thật."
Triệu phản giống như chộp được nhược điểm, lên án cô, "Tôi nghe thấy rồi, nó gọi cô là mẹ, cô đừng nghĩ chối cãi."
"Bình Bình gọi tôi là mẹ thì sao? Nó với anh không có nữa điều quan hệ." Lâm Á Dung nghiêm túc nói rõ.
Đối với lời cô, Triệu Phản vẫn có chút hoài nghi, hỏi cô:" Nó hơn hai tuổi rồi chứ?"
"Hai tuổi hai tháng."
Anh tính toán ngày tháng, càng thêm khẳng định, "Vậy thì càng không sai, ba năm trước cô nghỉ việc, nếu là khi đó cô mang thai rồi sinh đứa bé. Như vậy, thời gian không sai biệt lắm, đứa bé cũng sẽ lớn từng này rồi." Anh nhìn chằm chằm Bình Bình mấy lần nữa, cảm thấy đứa bé này lớn lên sẽ rất giống mình.
Bình Bình cũng nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt to sáng ngời đầy tò mò.
Xem đi, cái này gọi là cha con trời sinh, anh đang nhìn nó, nó cũng đang nhìn lại anh.
Triệu Phản không nhịn được chọc chọc mấy cái vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của nó.
Gương mặt Bình Bình bị hắn chọt có chút đau nên nó cong môi đẩy tay anh ra.
Lâm Á Dung thật sự không hiểu tại sao anh lại cảm thấy Bình Bình giống mình: " Đáng tiếc khi đó tôi không mang thai, tôi nói lại một lần nữa, đứa bé này tuyệt đối không phải con của anh." Nói xong, cô không muốn để ý đến anh nữa, ôm Bình Bình vào cửa hàng bánh bao.
Triệu Phản chưa từ bỏ ý định nên đi vào cùng cô."Cô không cần gạt tôi, bất luận là thời gian hay là dung mạo của đứa bé, nhất định nó là con của tôi."
Đối với việc anh cứ dây dưa với việc này không nghỉ, trên mặt Lâm Á Dung xuất hiện vẻ không kiên nhẫn.
"Tôi thừa nhận, quả thật là khuôn mặt của Bình Bình rất đáng yêu. Chỉ là nó với anh không có một chút quan hệ nào, anh không nên cố tình không hiểu mà chạy tới đặt quan hệ với nó."
Triệu Phản không tin lời cô nói, hướng mắt đến Bình Bình hỏi: " Ba của cháu đâu rồi?"
"Ma ma nói hôm đó ông hóa thành thiên sứ bay lên trời rồi." Bình Bình không hiểu thiên sứ là cái gì, chỉ biết ngây thơ nói ra những rời mà ma ma đã nói cho nó biết.
Nghe vậy, Triệu Phản giận dữ vói cô, "Cô lại có thể nói với con trai là tôi đã chết."
Cô tức giận trách móc: "Ba nó quả thật đã qua đời."
Sắc mặt anh trầm xuống, đôi mắt hoa đào bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, "Cô lại dám rủa tôi? Tôi còn sống tốt đứng đừng sờ sờ ở đây này.
Sự chịu đựng của cô cuối cùng đã hết, cô hét lên."Rốt cuộc là anh muốn tôi nói mấy lần nữa anh mới hiểu được tiếng người! Bình Bình không phải con trai của anh, anh không cần nổi điên ở chỗ này mà đòi nhận con trai!" Ba năm trôi qua, Lâm Á Dung đã không còn là cô gái năm đó luôn coi lời anh là thánh chỉ, mặc cho anh vênh mặt sai khiến.
"Tôi không tin, cô không dám để tôi đưa nó đi xét nghiệm
Cô giận quá hóa cười: "Căn bản là nó không phải con của anh, cho dù anh có đi xét nghiệm ADN cả trăm lần cũng không bao giờ đúng." Cô rất buồn bực, tại sao sau ba năm, vừa mới xuất hiện thì anh ta đã khăng khăng nhận Bình Bình là con trai của anh do cô đẻ ra. Thật sự đây là điều rất hoang đường.
"Lấy kéo cho tôi." Anh đưa tay về phía cô.
"Anh lấy kéo để làm gì?" Cô hoài nghi hỏi.
"Không cắt vài sợi tóc của nó làm sao xét nghiệm ADN."
"Anh thật sự muốn đi xét nghiệm ADN." Cô có chút giật mình.
Sợ rồi chứ, anh nâng chằm lên nhìn cô, bộ dạng kiêu ngạo, "Cô không phải luôn miệng nói, nó không phải là con trai tôi. Tôi chỉ có thể tự mình xác nhận xem có phải hay không."
"Anh. . . . . . Bình Bình thật sự không phải do tôi sinh làm sao có thể là con của anh."
Trên khuôn mặt sắc sảo của Triệu Phản lộ ra sắc mặt giận dữ:" Vì không để tôi nhận con trai, ngay cả lời như thế cô cũng nói được."
Nghe anh chỉ trích, Lâm Á Dung vừa bực mình vừa buồn cười, "Bình Bình là con của bạn tôi, cô ấy nhờ tôi chăm sóc, cho nên nó không có một chút quan hệ nào với anh đâu."
Xem xét khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của Bình Bình, Triệu Phản vẫn không tin lời cô.
"Nó có phải là con trai của tôi hay không, xét nghiệm ADN sẽ biết."
"Anh đúng là... vẫn ngang ngược như vậy, hoàn toàn không nghe lời người khác nói, nghĩ thế nào thì làm như thế. Tôi sẽ không vì không giải thích được mà cho anh cắt tóc Bình Bình, nếu như anh vẫn muốn kiên trì đi xét nghiệm, thì có thể lấy nước miếng của nó." Lâm Á Dung lấy một ly giấy đưa đến trước mặt Bình Bình, "Bình Bình con nhổ một chút nước miếng trong ly này nha."
Cặp mắt to tròn, đen bóng của Bình Bình khẽ chớp chớp, "Ma ma nói không được nhổ nước miếng lung tung."
"Mẹ không có nói con nhổ nước miếng lung tung, con ngoan ngoãn nhỏ một ngụm nước miếng vào đây, rồi mẹ lấy bánh pudding (pút-đing) cho con ăn được không?" Cô nhẹ lời dụ dỗ nó.
Nghe có bánh pudding ăn, Bình Bình lập tức nhỏ vài ngụm nước miếng vào trong ly giấy.
"Được rồi." Cô vội vàng kêu nó dừng lại, sau đó đưa ly giấy trước mặt Triệu Phản."Nè, cầm đi xét nghiệm đi."
Anh nhìn nước miếng trong ly giấy, chân mày đầy chán ghét nhíu lại, chậm chạp không vươn tay ra lấy.
"Không phải là anh muốn xét nghiệm ADN sao? Còn không mau cầm lấy đi làm xét nghiệm." Cô từng làm trợ lý cho anh một năm, biết rất rõ anh thích sạch sẽ, nhìn thấy trên mặt anh thoáng qua vẻ căm ghét làm cô nhịn không được nâng môi lên hả hê cười khẩy.
Triệu Phản đưa mắt nhìn đầu tóc màu nâu ngắn ngắn mềm mại và óng ả của Bình Bình, kiên trì "Tôi muốn lấy tóc nó."
Lâm Á Dung đã không phải là cô gái ngốc nghếch năm đó yêu anh, đừng tưởng rằng cô còn có thể nghe anh nói gì mà nghe theo đó.
"Anh muốn đi xét nghiệm chỉ có thể cầm nước miếng của nó đi." Nhìn thấy anh mở miệng, hình như còn muốn nói cái gì nữa thì cô đã giành trước một bước, "Tôi đếm đến năm, nếu anh không nhận ly giấy này thì tôi sẽ vứt nó. Nhưng mà anh cũng đừng nghĩ tới việc xét nghiệm ADN gì nữa, tôi sẽ không để anh động đến một sợi tóc của Bình Bình. Nếu như anh dám cắt tóc nó, tôi sẽ liều chết với anh."
Nếu là trước kia, cô sẽ không làm trái với lời của anh, hiện tại lại dám lên giọng với anh, còn nói chuyện đầy ác ý như vậy? Trên mặt Triệu Phản tức giận, nhận lấy ly giấy đựng nước miếng của Bình Bình.
"Nếu để cho tôi biết nó là con của tôi ..."
Lời đe dọa của anh còn chưa nói hết, Lâm Á Dung đã cười cắt lời của anh, "Ha ha ha ha, dù trời có sập xuống, chuyện này cũng không thể xảy ra.
Đáng ghét!
Cô gái kia lại cả gan dám đối đầu với anh như vậy!
Cầm ly giấy ngồi lên xe, nhớ tới thái độ vừa rồi của Lâm Á Dung đối với mình, Triệu Phàn càng nghĩ càng giận.
Trước kia khi cô còn làm trợ lý cho anh, có thể nói là cô luôn luôn nghe theo lời anh, không chất vấn. Giao cho cô chuyện gì cô cũng có thể làm tốt, không giao cho cô việc gì cô cũng có thể nghĩ đến công việc để làm. Cô là một trong những trợ lý mà anh hài lòng nhất.
Cho dù đến tận bây giờ, vẫn không có một người nào có thể vượt qua cô.
Ba năm trước đây, sau khi cô nghỉ việc, không có một trợ lý nào cho anh có thể vượt qua ba tháng.
Không phải không có năng lực, mà là những người đó đều phạm vào đại kỵ của anh, đều bị anh cho rớt.
Tuần trước, anh vừa mới đuổi việc một thư ký, hiện tại vị trí này đang bỏ trống, anh cũng không có hứng thú chọn người khác.
Liếc ly giấy vừa mang về, anh mị hoặc nói tiếp lời nói lúc nãy bị cô cắt lời, "Nếu để tôi biết nó là con tôi, cô nhất định sẽ rất thảm!"